Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)
  4. Chương 11: Tranh chấp nảy sinh trong miếu Phi tướng (Thượng)

Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)

  • 287 lượt xem
  • 2565 chữ
  • 2023-01-03 21:47:35

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Khi Hàn Cương vùi đầu vào sách vở, chuyên cần luyện đao cung, chín tháng thu vàng thấm thoắt đã qua. Thời gian trôi qua như một cái chớp mắt, đã đến ngày đến miếu Lý tướng quân báo đáp thần.

Tháng mười, đã là cuối mùa thu. Trên trời đến một đám mây cũng không có, bầu trời màu xanh trong vắt cao vời vợi, đúng là không khí dễ chịu cuối thu, thời điểm cỏ nhiều dê mập. Có lẽ luồng khí lạnh từ phương bắc ào tới đã dần dần mạnh lên, bước chân của mùa đông cũng càng ngày càng gần.

Hàn Thiên Lục và mười mấy người hàng xóm được ông mời đến uống rượu đang cùng nhau đi đến miếu Lý tướng quân cách đó không xa về phía tây. Lý tướng quân được thờ trong miếu chính là Phi Tướng quân Lý Quảng của Tây Hán. Sau miếu chính là phần mộ của Lý Quảng, trên bia mộ trước mộ phần vẫn còn mấy chữ to ‘Mộ của Hán tướng quân Lý Quảng’ do chính tay Hàn tướng công Hàn Kỳ, người nhậm chức tri châu Tần Châu khi đó viết.

Bởi vì Lý Quảng được khen ngợi trong sử ký, ở Quan Tây thanh danh cũng rất lớn, nhất là miếu Phi Tướng ở quê hương của lão, từ trước đến nay hương khói không ngừng. Chẳng những có thiện nam tín nữ ở gần, còn có tao nhân mục khách nghe danh của Lý Quảng mà đến, càng được quan phủ sai người chăm sóc, bốn mùa đều được lễ bái. Miếu Lý tướng quân cách một dặm ở bên ngoài thôn Hạ Long Loan, ngày lễ ngày tết, các thôn dân cũng đều sẽ đến tế bái ở đây, nếu như có bệnh dịch thiên tai càng năng đến miếu, thắp hương, cầu nguyện, mượn thần lực của Lý tướng quân cầu an.

Ngày Hàn Cương bệnh nặng không dậy nổi, Hàn Thiên Lục và Hàn A Lý đã không còn biết làm gì, chỉ có thể đi vào trong miếu cúng hai mươi cân dầu vừng, lại cầu nguyện. Hành động này tuy rằng vô căn cứ, nhưng lại rất hiệu nghiệm, từ sau đó bệnh của Hàn Cương rất nhanh liền tốt lên. Điều này cũng là nguyên nhân vì sao Hàn Thiên Lục muốn đi lễ tạ thần. Có thể đi lừa gạt người khác nhưng tuyệt đối không được lừa gạt quỷ thần.

Hàn Cương đến sớm hơn phụ thân của hắn một bước, Hàn A Lý và tiểu nha đầu Vân Nương còn đến sớm hơn cả hắn, mới sáng sớm tinh mơ, lúc trời còn tờ mờ sáng, hai người đã cầm theo bao lớn bao nhỏ đựng nguyên liệu nấu ăn đến miếu, chuẩn bị tiệc rượu báo đáp Thần.

Hàn Cương bước đi mạnh mẽ trên con đường hướng về phía miếu Phi Tướng. Sau nhiều ngày dưỡng sức và rèn luyện làm cho hắn phấn chấn tinh thần, mặc dù cơ thể của hắn vẫn còn gầy gò nhưng hai má hõm sâu xuống vì bệnh ngày thường đã trở nên đầy đặn và hồng hào một chút, đi trên đường dần dần có cảm giác có gió ở dưới chân.

Hàn Cương mỗi ngày không ngừng đọc sách và viết lách kiếm sống để thực hiện giấc mộng của hắn, tuy khổ cực như vậy nhưng đã giúp cho hắn tiến thêm một bước hiểu rõ hơn về học thuật của Nho gia và lý thuyết vận chuyển nguyên khí. Nếu cho hắn thêm thời gian, Hàn Cương tin tưởng rằng nhiều nhất nửa năm thì việc nghiên cứu lý luận của hắn có thể có một chút thành tựu nho nhỏ.

Sau khi bắt đầu mỗi buổi bình minh, ngoại trừ việc đọc sách để tìm tòi học hỏi thì Hàn Cương còn luyện tập bắn tên trong một khoảng thời gian cố định. Hiện tại hắn đã có thể cầm lên cây cung cứng nặng một thạch ba đấu treo ở trên vách tường trong phòng của hắn, mà không cần tiếp tục sử dụng cây cung săn đã cũ và yếu ớt nữa. Hàng ngày hắn đều phải kéo lên khoảng một trăm lần, khi rèn luyện thân thể, lâu dần hắn đã có thể kéo đến hơn một nửa, cứ theo tốc độ này, đến tháng Giêng sang năm, cơ thể hắn hoàn toàn có thể khôi phục khỏe mạnh bình thường rồi.

Vừa đến miếu Tướng quân, đầu tiên Hàn Cương đi đến nhà bếp để nhìn xem Hàn A Lý và Hàn Vân Nương chuẩn bị được những gì rồi, nhưng ngay lập tức bị đuổi ra ngoài vì đàn ông phải tránh xa nhà bếp, ngay cả nữ nhân cũng biết rõ những lời này. Trong khi rảnh rỗi, hắn bắt đầu đi dạo trong miếu. Kiếp trước hắn đã từng đến Thiên Thủy, cũng từng đi vào trong miếu Lý Quảng. Tính toán thời gian hắn trải qua, đã là hai năm về trước, nhưng thực tế đã là ngàn năm.

Từ ngàn năm trước đến hiện tại, miếu Lý tướng quân đã thay đổi rất nhiều. Đền đài lầu các, cây cối và đá đều không giống với trước kia. Bia mộ và thân mộ của Lý Quảng cũng hoàn toàn khác. Nhưng sự khác biệt lớn nhất là chữ lưu niệm của người du lịch trên bốn bức tường cung điện. Lúc này không phải là đời sau, có thể rảnh rỗi và hứng thú du lịch bốn phía thì gần hết là người có học. Vì vậy những chữ ký lưu lại trên vách tường không phải là tục bút “Từng du lịch qua đây”, mà là một chương ca ngợi công lao của Phi Tướng hoặc làm bài thơ than cho Lý Quảng.

Hàn Cương nhìn ngó vu vơ, chỉ cảm thấy những nhà thơ vĩ đại này có thể công bố tác phẩm của mình với mọi người, vẫn có chút dũng khí. Không kể đến thơ hay là văn, lấy tiêu chuẩn của Hàn Cương bây giờ, cũng có thể xếp hạng cao rồi.

“Ôi... ” Hàn Cương nhìn nét mực khắp tường, khẽ lắc đầu. Như vậy còn không bằng trực tiếp viết ‘Ta từng du lịch qua đây’. Nhưng thực ra hai bài ca ngợi Lý Quảng: ‘Tướng quân đêm rời xa cung’, ‘Không cho ngựa Hồ vượt qua Âm Sơn’ giống với miếu ngạch và bia mộ, cùng xuất xứ từ Hàn Kỳ, những chữ này có thể xem như là một loại thư pháp.

Từ xưa tới nay, những quyển sách có thể truyền lưu hàng nghìn đời thì hơn một nửa đều là những tác phẩm xuất sắc, mà những tác phẩm không được truyền lưu, trên thực tế nhất định là gấp hàng trăm lần như vậy. Mặc dù thơ của Đại Lý, Đỗ lão lưu truyền đến Bắc Tống có hơn nghìn bài, nhưng những bài thơ của Thi tiên, Thi thánh làm ra suốt cuộc đời, sao lại chỉ có ngàn bài đó, hẳn không chỉ có mười nghìn bài thôi đâu. Ngẫm lại, lão nhân mặt dày của đời sau kia, ỷ vào thân phận Hoàng đế của mình để lại một ngàn năm trăm bài thơ từ. Lấy tài làm thơ tột cùng của Lý Bạch và Đỗ Phủ, những tác phẩm xuất sắc cũng không quá một phần mười, hơn nữa thua xa hai người vốn nhàn tản ấy. Ở mọi thời kỳ, tỉ lệ của những tác phẩm xuất sắc xuất hiện như là việc đãi vàng trong sông, cát đãi ra bao giờ cũng nhiều còn vàng thì lại rất ít.

Ở phía trên của chính điện trong miếu để mấy ngọn đèn Trường Minh Đăng, chứa đầy mấy vạc dầu vừng vẫn còn mới. Vì Hàn Cương có thể được ban phúc và nhanh lành bệnh, vợ chồng Hàn gia cũng quyên góp hai mươi cân. Nhưng không người nào có thể nói rõ bên trong có bao nhiêu đèn được đốt. Hàn Cương chỉ nhìn thấy trong điện ánh đèn lờ mờ chiếu liên tục trên tượng thần Lý Quảng cũng không được rõ ràng, lại nhìn thấy lão binh* trấn thủ trong miếu cũng bóng loáng, tai to mặt lớn, trong lòng biết rằng tên trộm dầu này chiếm mất ít nhất một nửa lượng dầu bên trong.
[I]*Binh sĩ Bắc Tống, công việc của bọn họ cũng không giới hạn ở việc đánh giặc. Hơn nữa nếu là sương quân lại càng có mặt ở nhiều ngành nghề, duy chỉ có việc ra trận là hiếm thấy. Tỷ như việc làm đường, việc của tửu điếm, đốn củi, đốn củi,... có Tiều Thải chỉ huy, ví như kéo thuyền lại có Quảng Tế quân, đắp đê thì có quân Thanh Đường... Còn việc giữ gìn miếu thờ tế tự của quan địa phương, làm các việc vặt trong nhà quan lại, tất cả đều do binh sĩ làm.[/I]

Người lính già ở trong miếu Tướng Quân phòng thủ đã nhiều năm, cũng là người quen của Hàn gia, nhìn thấy Hàn Cương thì vội vàng đi lên chào hỏi. Thật ra lão đã thấy được Hàn Cương đi dạo ở trong điện, nhưng lúc đầu bộ dạng của Hàn Cương cao to lực lưỡng, nói đến, giống như là quân Hán. Hiện tại đã gầy đi, lại mặc một cái áo bào lớn có tay áo rộng tạo ra cảm giác người mặc nó có cử chỉ chậm rãi, trái lại có chút khí thế giống như người trí thức đang nghỉ ngơi. Hình ảnh của Hàn Cương biến đổi rất lớn làm cho lão không thể nhận ra được trong chốc lát, cho đến khi đi đến gần mới nhìn rõ ràng đây là con trai thứ ba của Hàn gia.



- Đây đúng là tam tú tài của Hàn gia ư? Hai năm không gặp ta đã sắp không nhận ra rồi.

- Chà chà, cái đầu cũng vượt qua cha của ngươi rồi, vẻ ngoài càng ngày càng tuấn tú. Đi ở trên đường, không biết có thể khiến cho bao nhiêu cô nàng nhìn vào. Sau này chắc chắn sẽ có một cuộc hôn nhân tốt.

- Vẫn còn hơi gầy, bệnh vẫn chưa khỏi ư, phải tĩnh dưỡng nhiều hơn đó. Hôm trước ta nghe nói ngươi sinh bệnh, vô cùng lo lắng. Hàn A Lý đại ca và Hàn tẩu tới cung cấp dầu vừng, ta lại được thêm hai cân nữa đấy.

- Nghe nói những ngày này tam tú tài ngươi đọc sách mỗi ngày, so với trước kia còn cố gắng nhiều hơn. Khoảng hai năm nữa, chắc chắn có thể đỗ Tiến sĩ, làm cho thôn của chúng ta được sao Văn Khúc chiếu sáng.

Người lính già nói liên tục không ngừng, ngay cả cơ hội để Hàn Cương nói xen vào cũng không có, còn bị lôi kéo tay áo, không thể thoát khỏi được. May mắn thay, tiếng nói của một đám người ở bên ngoài miếu truyền vào, hắn có thời gian cáo lỗi, chạy ra khỏi miếu.

Hàn Thiên Lục dẫn khách khứa đến chỗ Hàn Cương, hắn đứng ở cửa, đón từng người một đi vào. Mọi người hàn huyên một lúc, đã đến lúc bữa tiệc bắt đầu.

Hàn gia không thể sử dụng chính điện của miếu Tướng Quân, chỉ mượn Thiên điện bên trong miếu. Vài cái bàn lớn được bày ra ở trong điện, một nhóm người ngồi xung quanh. Vài cái chậu lớn đựng đầy đồ ăn, món ăn mặn như heo, dê, cá và thức ăn chay như ngó sen cải hẹ, mỗi bàn lại có một vò rượu ngon. Bữa tiệc như vậy cũng không khác gì so với đời sau. Tuy nhiên, trong xã hội cũng có bữa tiệc chỉ có một hoặc hai người ngồi một bàn, nhưng bữa tiệc như thế không phải là hộ nhà nghèo có thể đặt được.

Cái bàn rất nhanh được bày đầy rượu và thức ăn. Hàn Thiên Lục giơ bát rượu lên, đang muốn cảm ơn tình cảm của các vị cùng quê mấy ngày nay dành cho mình. Nhưng đúng lúc này, một người đi vào cửa của Thiên điện, chính là Lý chính Lý Lại Tử.

Lý Lại Tử không mời mà đến, lập tức làm cho bầu không khí của Thiên điện lạnh đi. Những người đang ngồi đều biết rằng Lý Lại Tử và Hàn gia chẳng thân thiết gì, mới đây bởi vì chuyện đất đai hình như còn kết thành thù hận, gã tùy tiện chạy tới, cuối cùng sẽ không có việc tốt gì.

Trong lòng của Hàn Cương cảm giác có cái gì không đúng. Khi mình bệnh nặng và nằm trên giường, Lý Lại Tử mỗi ngày đều xúi giục người trong nhà bán ruộng bán đất, cuối cùng còn sót lại một mảnh ruộng rau cũng không tha. Nhưng sau khi mình khỏi bệnh, hôm trước gã đã bị Hàn A Lý mắng một trận, Lý Lại Tử đã ngừng công kích một thời gian. Hiện tại đột nhiên xuất hiện, dáng vẻ cũng không giống như muốn làm lành với nhà mình một lần nữa. Nghe nói cha của Lý chính lén lút chạy vào trong thành, không biết cùng với thông gia của lão ngầm mưu đồ gì.

Hàn Cương không lo lắng gã có thể làm ra việc gì xấu, ruộng ở phía Tây có giá thấp, một mẫu ruộng thượng đẳng có giá không quá hai đến ba quan tiền, kém hơn một chút thì có giá chỉ mấy trăm văn, thậm chí trăm văn tiền. Vườn rau có diện tích ba mẫu hai khúc sông bên trên của Hàn gia bởi vì độ màu mỡ của đất và địa thế đẹp, trong những ruộng thượng đẳng có thể coi như tốt nhất. Hàn gia thế chấp cho Lý Lại Tử với giá mười quan, trên thực tế giá trị của nó rất lớn, ước chừng hai mươi quan.

Chẳng qua muốn làm phiền đến Trần Cử thì số tiền ít ỏi đấy không đủ làm cho gã mở miệng, dựa vào thế lực của gã, ít nhất phải năm mươi đến sáu mươi quan mới có thể dao động đến lão. Vì hai mươi quan, tiêu tốn năm mươi quan, không có ai ngu ngốc đến như vậy. Nếu Lý Lại Tử chỉ có thể mời thông gia của gã đến, một sĩ tử như Hàn Cương sẽ không coi trọng một bộ đầu của một huyện nha làm gì. Hắn yên lặng ngồi xuống, nhìn xem Lý Lại Tử có thể giở trò gì.

Mặc dù ác khách vào nhà, nhưng chủ nhà cũng phải lấy lễ đối đãi. Hàn Thiên Lục đứng dậy, đi ra đón:


- Hóa ra là Lý chính đã đến, ta có tính hay quên nên đã quên mời ngươi. Đắc tội nhiều rồi! Đắc tội nhiều rồi! May mà bữa tiệc còn chưa bắt đầu, trước tiên ngồi xuống nói chuyện.
Nói xong sai người mang một cái ghế lại đây.

- Không cần phiền phức vậy đâu, nói xong ta phải đi rồi.


Lý Lại Tử vẫy tay cười nói:


- Hôm nay ta không mời mà đến, trước là tới chúc Tam ca nhà họ Hàn các người mạnh khỏe. Việc thứ hai, nếu đã gặp thì phải nói với Hàn huynh đệ ngươi một tiếng. Ta vừa mới nhận được công văn trong huyện, vừa qua nha môn trong huyện không đủ người, tất cả các xã các thôn đều phải bố trí nhân sự. Ta có xem danh sách…


Lý Lại Tử tấm tắc lắc đầu, chậc chậc hai tiếng:


- Tên của Hàn huynh đệ ngươi vừa khéo có ở trong này đó.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top