Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)
  4. Chương 1: Quyển 1: Gác giáo nơi biên ải - Kiếp sau tỉnh mộng thế sự đổi thay

Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)

  • 343 lượt xem
  • 2231 chữ
  • 2023-01-03 21:42:09

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nhảy từ taxi xuống, đi thẳng đến cửa soát vé, cuối cùng Hạ Phương mình đẫm mồ hôi cũng lên được chuyến bay quay về Thượng Hải. Mãi đến lúc cô tiếp viên hàng không xinh đẹp ở khoang hành khách vào cabin với sự thoải mái, anh mới bình tĩnh trở lại.

Hạ Phương không phải là người có thể khiến chuyến bay phải dừng lại đợi, nếu bay nhầm tuy là kinh phí sẽ do công ty chi trả nhưng anh vẫn sẽ phải đến giải thích với cô kế toán thơ ngây mất cả một buổi chiều. Cho dù Hạ Phương là kẻ sành sỏi nhưng anh cũng không có hứng thú như vậy.

- Được rồi, rốt cuộc thì cũng đuổi kịp rồi!
Hạ Phương ngồi tại chỗ thả lỏng chân tay và không cử động nữa.

Vì chuyến bay nằm ngoài dự tính, đêm qua Hạ Phương đã không được ngủ ngon giấc, bây giờ một chút tinh thần phấn chấn cũng không có, đến thắt dây an toàn anh cũng lề mề, bị cô tiếp viên hàng không xinh đẹp trừng hai mắt nhìn.

Máy bay đã bay đến độ cao như dự tính, mục tiêu bắt đầu bay lên bầu trời thành phố, radio cabin nhắc nhở hàng khách đã có thể tháo dây an toàn. Trong khoang hành khách bắt đầu huyên náo, cô tiếp viên hàng không đẩy xe đồ vào cabin. Tuy Hạ Phương kéo tấm che mắt xuống, tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần nhưng anh vô tình đã chìm vào giấc mộng đẹp.

Chấn động xảy ra bất ngờ, thân chiếc máy bay lắc lư mạnh. Hạ Phương bừng tỉnh khỏi giấc mơ, anh đang muốn tìm ai đó để hỏi chuyện là thế nào thì radio cabin vang lên. Nhưng cũng không cần đến radio, chỉ cần nhìn ánh lửa qua cửa cũng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Phương mặt trắng bệch, nắm chặt tay vịn. Nghe nói tỷ lệ rủi ro của máy bay rất nhỏ, chỉ một phần vạn, từ khi anh mua xổ sổ đến giờ anh vẫn chưa được thưởng quá 20 đồng, lẽ nào lần này lại là lần mua chiếc vé cuối cùng sao?

Ngọn lửa tràn lan thực sự rất nhanh. Trong nháy mắt, ngọn lửa đã nuốt chửng cái động cơ cuối cùng của chiếc phi cơ màu bạc, bao trùm cả cánh máy bay. Số nhiên liệu khổng lồ từ động cơ máy bay phun ra, cùng nhau bùng cháy, sau khi kéo dài ở thân máy bay, nó giống như đuôi lửa rực rỡ của con chim Chu Tước trong truyền thuyết. Hai cánh máy bay có mấy đuôi lửa dài như vậy từ không trung rơi xuống mặt đất, giống như những ngôi sao băng vụt qua bầu trời, rất rực rỡ trong bầu trời đêm.

Bộ phận cuối cùng phát đi tín hiệu xuống mặt đất cầu cứu cũng đã bị ngọn lửa nuốt chửng, mất đi tín hiệu, toàn bộ đèn chiếu sáng trong cabin vụt tắt, đến cả ngọn đèn nhỏ ở ghế dựa cũng bị tắt. Cuối cùng cabin chìm trong đêm tối, ngoại trừ ánh lửa ngoài cabin thì không có bất kỳ ánh sáng nào nữa. Một bầu không khí khủng hoảng bao phủ các hành khách, họ lập tức kêu gào thảm thiết.

Hạ Phương bám chặt lấy thành cửa sổ mà ngồi, bị dây an toàn buộc ngồi cố định ở một góc nhỏ. Trên cánh máy bay bị ngọn lửa màu cam khốc liệt thiêu đốt, ánh lửa xuyên qua cửa sổ vào trong buồng cabin. Mặt Hạ Phương lúc sáng lúc tối, bên tai anh tràn ngập tiếng thét và than khóc chói tai.

Không biết tại sao, lúc này Hạ Phương đã thoát khỏi sự sợ hãi, tâm tĩnh như nước. Anh nhìn tất cả xung quanh, lại có cảm giác như thể là đang ngồi trong một phim trường có cảnh quay cháy lớn, kết cục gặp phải không biết là có được bao nhiêu cảm xúc chân thật.

Ngọn đèn ngoài cửa sổ chiếu sáng bầu trời đêm lên cao đến cả vạn mét. Nếu đứng từ mặt đất nhìn lên, “cảnh sắc” này hẳn là rất khiến người ta thán phục. Trong lòng anh nghĩ lung tung như vậy.

Ngọn lửa rực rỡ bùng nổ trên không trung, thời gian của thế giới này đọng lại như vậy trong Hạ Phương.
***
Ý thức của hắn vẫn còn đang trôi nổi trong bóng đêm, nhưng tất cả những cảm giác từ các tri truyền lại đã khiến hắn như tỉnh lại trong cơn hôn mê. Cái cảm giác này không phải là đau đớn sau khi bị thương, mà là thoát ra từ trong xương tủy, giống như phản ứng vì mất quá nhiều máu, hoàn toàn giống cảm giác năm đó bị xuất huyết dạ dày phải nằm trên giường bệnh, toàn thân rét run.

Cảm giác toàn thân mềm nhũn thực sự khiến người ta rất khó chịu, Hạ Phương vẫn cảm thấy rất vui mừng. Chỉ cần có cảm giác, hơn nữa bất luận là cảm giác gì thì ít nhất điều đó cũng thể hiện hắn còn sống. Có thể sống sót từ tai nạn trên không trung, dù nói thế nào thì đó cũng là chuyện đáng mừng nhất. Chỉ có điều là rất nhanh sau đó Hạ Phương lại hoảng sợ bởi vì hắn phát hiện ra rất nhiều ký ức trong đầu không thuộc về mình.

“Hàn Cương? Đó là ai?”

Trong lòng Hạ Phương đột nhiên cả kinh, ý thức hoàn toàn bừng tỉnh. Trong đầu hắn xuất hiện một đoạn ký ức không thuộc về mình, hoàn toàn là cuộc sống của một người khác. Từ nhỏ đến lớn, những năm tháng cuộc đời mấy chục năm của cái người có tên là Hàn Cương để lại những mảnh ghép ký ức đứt đoạn. Nhưng phần ký ức này lại không thuộc về thế kỷ XXI, mà là cả ngàn năm về trước, chính là thời Tống đã quá lâu về trước mà dân chúng thường nói đến.

“Không thể nào… bị ma ngàn năm nhập vào người rồi hả?”

Hạ Phương cảm giác như bị bóng đè vậy, hắn nghi ngờ liệu có phải đang bị câu chuyện xưa ám ảnh. Hắn cố hết sức trợn trừng mắt nhìn tình hình xung quanh, nhưng mí mắt như có cả ngàn mũi câu kéo lại, bất kể thế nào cũng không thể mở ra được. Hắn đã cố gắng hết sức, nhưng mí mắt cũng chỉ động đậy được một, hai cái.

- Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Cha! Mẹ! Tam ca ca tỉnh rồi!

Tiếng gọi của một thiếu nữ đã khiến mí mắt của Hạ Phương rung động. Giọng nói mềm mại, trong trẻo, ngọt ngào của cô gái truyền vào tai Hạ Phương trở thành tiếng chuông lớn, một cơn mê chấn động. Sau đó một tiếng tạp âm vang lên, bên cạnh lại có giọng già nua của một nam, một nữ. Bọn họ bị một hành động nhỏ vừa rồi của Hạ Phương làm cho hưng phấn, trong tiếng nói kèm theo niềm vui bất ngờ, nhưng trong lòng Hạ Phương lại trầm xuống.

Sau khi Hạ Phương tốt nghiệp đại học, tầm mười năm vào nam ra bắc, ngôn ngữ của khắp nơi trên cả nước cho dù là không biết nói, nhưng hắn cũng khá quen tai. Nhưng giọng nói của 3 người bên cạnh lúc này lại không thuộc về ngôn ngữ của bất cứ địa phương nào, giọng điệu có vẻ quái dị, có ảnh hưởng của Thiểm Tây, nhưng lại có âm hưởng của Quảng Đông.

“Là cổ âm sao?” Hạ Phương liên tưởng đến ký ức của ngàn năm về trước. “Lẽ nào không phải mình bị ma nhập mà là mình làm ma nhập vào người khác rồi, hơn nữa còn là cơ thể của người Tống cổ?”

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Phương rối bời, từng trận, từng trận. Tuy hắn thích cầm di động lướt mạng đọc tiểu thuyết xuyên việt, nhưng hắn không thực sự quá tin vào những chuyện xuyên việt ngàn năm. Chỉ có điều, tình hình hiện giờ thì không thể khiến hắn không tin.

Tồn tại tức là hợp lý.

Hạ Phương vẫn luôn có quan điểm như vậy. Bây giờ, hắn có thể nghe rõ tiếng khóc vì vui sướng của ba người bên cạnh vang lên. Điều này có thể là ảo giác, là mơ! Ký ức trong đầu nói cho hắn như vậy, ngữ âm truyền vào tai cũng cho hắn biết như vậy.

Mơ cũng được, ảo giác cũng được, đều không nên trả lời vượt qua phạm vi tri thức của bản thân. Nhưng giọng nói truyền vào tai thực sự không quen thuộc, đồng thời lại không giống bất kỳ ngữ âm của nơi nào, cùng với suy nghĩ còn đọng lại trong trí nhớ hoàn toàn phủ định khả năng đây là ảo giác hay ác mộng.

“Không phải là xuyên không đấy chứ?”

Nhớ lại trước kia đọc không ít tiểu thuyết giết thời gian, trong lòng Hạ Phương càng thêm hỗn loạn. Lẽ nào thực sự đã vượt qua thời gian về ngàn năm trước kia? Nếu thực sự đã xảy ra chuyện này thì phải sống tiếp thế nào đây?

Lăn lộn trong tầng lớp thấp nhất của xã hội tuyệt đối không phải là điều Hạ Phương muốn. Nhưng giống như những nhân vật trong sách có bản lĩnh làm ra mấy trăm bài thơ tình, hắn một chút cũng không thể! Mặt dù hiểu rất ít về lịch sử nhưng ít nhất hắn cũng biết nếu mình không biết ngâm thơ đối câu, sẽ rất khó có thể có một xuất thân tốt ở chốn cổ đại này.

Còn người nhà bây giờ, hắn phải đối mặt thế nào? Còn ba mẹ ở thế giới kia, bây giờ thế nào rồi?

Suy nghĩ hỗn độn đã tiêu hao không ít tinh lực của Hạ Phương, rất nhanh hắn lại chìm vào giấc ngủ say.

Tỉnh lại một lần nữa, Hạ Phương bị âm thanh truyền qua vách ngăn làm cho bừng tỉnh.

- Hàn huynh đệ, nghe nói trong thành Tần Châu vừa có một vị danh y đến, họ Lý, tiếng tăm vang dội ở phủ Kinh Triệu, các quan lớn nhỏ tranh nhau mời ông ta đến khám bệnh. Năm ngoái, tiểu thiếp của Hàn tướng công bệnh cũ tái phát, Lý đại phu chỉ châm mấy châm là hết bệnh. Hàn tướng công thiên ân vạn tạ, vào trong phủ cũng không cần thông báo. Lần này, Lý đại phu vừa đến Tần Châu thăm bạn bè, đúng lúc đến huyện này thì con trai nhỏ của Trần áp tư trúng phải gió tà, biến chứng thành ho lao, cũng giống như Tam ca nhi nhà huynh, nhưng ông ta bốc cho thang thuốc, chớp mắt cậu ta đã có thể chạy nhảy. Tuy phí Lý đại phu khám bệnh hơi đắt nhưng so với việc cứu được mạng người thì nó cũng không đáng gì…

Giọng nói khàn khàn như vịt đực truyền vào trong tai, không biết tại sao lại khiến trong lòng Hạ Phương tức giận. Giọng điệu giang hồ thế này, ghe thôi cũng biết là khoe khoang khoác lác. Hoạn quan mượn danh quan lớn hay kẻ dùng miếng lót giày của minh tinh thần tượng để đi lừa gạt, bươn trải trong xã hội nhiều năm sao Hạ Phương còn chưa quen thuộc cho được? Chỉ là không ngờ xuyên không qua ngàn năm lại bị người ta dùng với mình.

- Lý Lại Tử! Vị Cát đại phu lần trước ngươi nói, nhà ta đã ngàn cầu vạn mời, dùng sáu mẫu đất để đối lấy phương thuốc, mà kết quả thì sao! Ngươi bây giờ còn đến lừa ta? Cẩn thận lão nương ta cho ngươi bạt tai đó!

Tiếng hô rất dũng mãnh khiến Hạ Phương cảm thấy lo lắng trong lòng, đây là giọng của mẫu thân “hắn”. Nhưng hắn lập tức lo lắng, bởi vì từ trong giọng nói của “mẫu thân” hắn nghe ra được sự dao động rất rõ ràng.

- Tôi oan quá!
Chỉ nghe thấy cái giọng khàn khàn kêu oan của Lý Lại Tử:
- A Lý tẩu à, tẩu hãy suy nghĩ một chút, thiên hạ thời nay đâu có được bao nhiêu thần y chữa bệnh? Giống như Lý đại phu hiện tại, cũng không thể nói là có thể vỗ ngực tự hào nhưng cũng có thể khiến Tam ca nhi nhà tẩu đỡ hơn chút. Tóm lại là có một lối thoát, không thể cứ tiếp tục nhìn Tam ca nhi nhà tẩu bị bệnh như vậy được? Ruộng còn có thể mua lại chứ người thì làm sao quay về được?

- Lý Lại Tử ngươi không phải là đang thèm muốn ba mẫu hoa màu bên sông kia sao? Cố thuyết phục ta bán à. Lão nương nói luôn bây giờ, chỉ với mấy văn tiền kia của ngươi, bán cho ai chứ ngươi thì ta không bán.

- A Lý tẩu xem tẩu nói kìa, sao tôi lại tham đất nhà tẩu? Tẩu bán cho ai tôi cũng sẽ không chen vào… Nhưng nói gì thì nói, trong thôn này làm gì có ai mua được? Không phải là chỉ có tôi mới có thể ra giá sao! Nếu không tẩu đừng bán nữa, cứ gán cho tôi trước lấy tiền chữa bệnh cho Tam ca nhi. Nếu sau đó có tiền thì đến chuộc lại cũng được.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top