Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tàng Nạp Ngọc Châu (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 100: 100

Tàng Nạp Ngọc Châu (Dịch) (Đã Full)

  • 308 lượt xem
  • 1689 chữ
  • 2022-09-26 22:34:49

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngọc Châu nhìn thấy Vương Côn quay lại Tây Bắc thì cũng sửng sốt, khóe miệng không kìm được mà hơi nhếch lên, nhìn về phía Vương lang. Biến hóa rất nhỏ nơi khóe miệng này tất nhiên không thoát khỏi đôi mắt diều hâu của Thái úy đại nhân, trong lòng hắn nói thầm: Còn bảo là không có gì! Sao chưa từng thấy phụ nhân này vì nhìn thấy mình mà không kìm lòng nổi mỉm cười như vậy?

 

Lại nhớ đến mấy ngày trước nàng ở trong mơ hô lên từng tiếng “Kính Đường, dẫn ta đi.” Lửa giận giống như lò lửa phừng lên giữa mùa đông.

 

Thế nhưng cái lò lửa này lại bị đè ép trên nóc, nhất thời không thể phát huy được, chỉ có thể cứ thế kiềm chế nửa che nửa dập.

 

Vương Côn kính cẩn thỉnh an Thái úy trước. Lần trước thấy Thái úy tức giận ở cạnh rừng trúc, lại không hề thấy Ngọc Châu đến tìm mình nữa, hắn vẫn luôn lo lắng không thôi.

 

Cho nên sau khi nghe nói Ngọc Châu trở về Tây Bắc thì cũng chạy về đây. Lúc này tận mắt chứng kiến Ngọc Châu bình an thì mới buông xuống được nỗi lo nhiều ngày nay. Mà Thái úy nhìn thấy hắn, tuy là sắc mặt không tốt nhưng không mất phong độ, lộ vẻ thản nhiên nói: “Vương công tử không cần giữ lễ tiết, hôm nay chẳng qua là tại hạ đi cùng vị hôn thê đến đây trao đổi chuyện quan trọng mà thôi, xin chư vị cứ tự nhiên…”

 

Thế là Vương Côn lại chào hỏi Đại lão gia Vương gia một tiếng. Từ nhỏ Vương Côn đã thông minh hiếu học, tuy rằng yếu ớt nhưng bốn tuổi có thể đọc thuộc lòng, năm tuổi có thể làm thơ. Vương Văn Nguyên thường xưng với người ngoài là ‘Lân nhi nhà ta’, đáng tiếc từ nhỏ thân thể Vương Côn đã không tốt, toàn bộ danh y Tây Bắc đều đã thỉnh đến, uống vô số thuốc nhưng thân thể chẳng những không thấy khỏe lên mà ngược lại tuổi càng lớn thì lại càng gầy yếu. Ngay cả phụ thân của Vương Côn còn phải từ bỏ hy vọng. Vương Văn Nguyên biết chán trai này kiến thức rộng rãi, luôn có chút coi trọng, ôn hòa nói: “Ngồi xuống nói chuyện.”

 

Vương Côn lại duỗi tay mời bá phụ di chuyển đến nội thất. Đợi khi hai người đã vào nội thất, hắn mới nói: “Đại bá, cháu trai tới chính là vì chuyện liên quan đến tranh giành giữa Ngọc Châu và Hồ Vạn Trù.”

 

Vương Văn Nguyên nhíu mày, nói: “Côn nhi, ta biết từ trước đến nay con đối xử rất tốt với phụ nhân kia… Nhưng nay các con đã hòa li, nàng ta cũng sắp thành vợ người khác. Đây không phải là chuyện nhỏ, sao có thể mang chuyện tư vào chuyện công?”

 

Vương Côn nói: “Bá phụ nói phải, nhưng Côn nhi tới không phải vì Ngọc Châu, mà là vì Vương gia ta.”

 

Vương Văn Nguyên à một tiếng, hiển nhiên không tin, cũng không nói gì. Vương Côn tiếp tục nói: “Lần này Thánh thượng khâm điểm hai vị hoàng thương, chính là việc chưa từng xảy ra bao giờ. Chuyện ra khác thường tất có kỳ quặc. Lần này con vào kinh thành phát hiện ra chút manh mối, kinh thành đã nổi lên mưa gió, thời gian sau này tất sẽ có nhiều thị phi. Mà hai vị hoàng thương đều có quan hệ với người quyền quý, biểu hiện ngoài mặt đơn giản chỉ là tranh chấp giữa hai hoàng thương là Hồ Vạn Trù và Ngọc Châu, nhưng bên trong tất nhiên dính tới Nghiêu gia, Bạch gia và một đám gia tộc huân quý khác của quốc gia. Trên triều đình biến đổi liên tục, chưa chắc cao minh hơn lục đục giữa các thương hộ chúng ta bao nhiêu, nhưng hậu quả thì sẽ máu tanh hơn nhiều. Mối quan hệ giữa các nhà cao cửa rộng nơi kinh thành dây dưa rối rắm, dù nhất thời thất thế chẳng qua là ngủ đông một lúc mà thôi, thế nhưng đối với những thương hộ dính líu vào trong đó thì có khả năng chính là tai họa ngập đầu.”

 

Lúc đầu Vương Văn Nguyên không để ý lắm, đợi đến khi nghe tới đây thì thân mình không khỏi nghiêng tới trước, nghiêm túc lên.

 

Vương Côn nói: “Vương gia ta và Hồ Vạn Trù chẳng qua chỉ là mối quan hệ hời hợt, con thấy hắn dương dương tự đắc, chưa biết bản thân chỉ là một quân cờ được bày trên bàn cờ. Nếu người đứng sau lưng hắn ta thắng thì tất nhiên tốt rồi, nhưng một khi thất bại, thân chết tộc vong cũng là chuyện bình thường. Đến lúc đó Vương gia ta lại phải làm sao đây?”

 

Vương Văn Nguyên cẩn thận suy nghĩ một chút, sắc mặt trở nên căng thẳng, hỏi: “Vậy ý con thế nào?”

 

Vương Côn nói: “Chi bằng đặt cược ở cả hai bên, không đắc tội bên nào. Thực ra kinh thành có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì tới Vương gia ta, cung cấp vàng cứng cho Hồ Vạn Trù cũng chỉ là thương nhân bình thường làm ăn. Sở dĩ Vương gia ta bị đưa lên bàn cờ là vì Hồ Vạn Trù dùng chúng ta làm lợi thế, ngăn chặn Ngọc Châu có được vàng cứng. Chỉ cần Vương gia ta không nghiêng không lệch, không ảnh hưởng đến tranh đấu hai bên, tất nhiên sẽ có thể đứng ở ngoài cuộc.”

 

Vương Văn Nguyên trầm ngâm một lát, nói: “Nhưng ta đã đồng ý với Hồ Vạn Trù là tuyệt đối sẽ không bán vàng cứng cho cửa hàng Phác Ngọc Hồn Kim rồi. Nếu thất hứa thì vẫn sẽ làm người đứng sau lưng Hồ Vạn Trù tức giận.”

 

Vương Côn nói: “Trong lúc rảnh rỗi cháu đã làm ít điều chế, ngược lại có chút công dụng với vàng để nạm. Ta có thể bán công thức điều chế độc nhất vô nhị này cho Phác Ngọc Hồn Kim, như vậy vừa không làm trái giao kèo với Hồ Vạn Trù vừa không chặt đứt con đường tranh đua của phía Ngọc Châu. Đến lúc đó hai bên đều tự thân bằng sự khéo léo linh hoạt của mình, không dính dáng gì đến Vương gia chúng ta.”

 

Từ trước đến nay hắn luôn biết băn khoăn trong lòng Đại bá phụ, lời này vừa nói ra, Vương Văn Nguyên cảm thấy vấn đề khó khăn xem như đã được giải quyết.

 

Thời đại kinh doanh của Vương gia đều dựa vào việc làm ăn điều chế vàng, nạm vàng và châu báu. Vương Côn tuy yếu ớt nhưng có được kỳ tài điều chế vàng hiếm có, từ nhỏ đã có thể điều phối ra vàng có tính chất khác biệt, dùng nguyên liệu tinh chuẩn, thêm tâm tư tinh tế, sản phẩm điều phối ra khiến người ta phải bất ngờ. Chỉ là trời sinh ốm yếu, không thích hợp vất vả, nên Vương phu nhân luôn luôn không cho hắn chạm vào mấy thứ tốn công tốn sức này. Thế nhưng thỉnh thoảng lúc rảnh hắn vẫn sẽ nghiên cứu một chút, sau khi lớn lên kỹ xảo càng thêm thành thạo. Hiện tại những chất vàng do hắn điều phối ra luôn luôn có màu sắc sáng rực rỡ, cảm nhận độc đáo khiến người lóa mắt.

 

Ngay cả vàng cứng mà Vương gia chế ra gần đây cũng là từ tay Vương Côn.

 

Nếu vàng cứng kia có thể cung cấp độc quyền cho cửa hàng của Hồ Vạn Trù, như vậy loại vàng mà cháu trai mới điều chế ra có thể cung cấp cho cửa hàng ngọc của Lục tiểu thư kia. Cũng không tính là quét mặt mũi của Thái úy đại nhân đang ngồi ngoài kia.

 

Dưới sự khuyên bảo bình tĩnh của Vương Côn, Vương Văn Nguyên cảm thấy loại phương thức không đắc tội bên nào này thật ra rất hợp tâm ý!

 

Thế là khi Vương Văn Nguyên trở ra, kết quả như vậy có thể nói là vui vẻ đôi bên.

 

Kỳ thực khi Đại gia Vương gia chưa cho lời đáp thì Ngọc Châu đã thấy Vương lang cười trấn an mình, trong lòng nàng biết mấy vấn đề bên trong Vương lang đã xử lý được hết.

 

Thế nên nàng không khỏi cười cảm kích với Vương Côn.

 

Chính là đúng lúc này Vương Côn đột nhiên hụt hơi, không khỏi ho khan dồn dập. Ngọc Châu thấy vậy, không đợi tôi tớ phả ứng, đã vội rót một ly trà đưa qua cho hắn thông cổ họng.

 

Thái úy bưng một ly khác lên, cụp mắt, uống một hơi cạn sạch!

 

Khi đi ra khỏi cửa hàng vàng bạc của Vương gia, trong lòng Ngọc Châu như nhấc xuống được tảng đá lớn. Nhưng mà núi to vạn quân* lại đè lên trên ngực Nghiêu Mộ Dã, khó chịu đến mức khiến hắn không thở nổi.

 

*quân: đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân TQ là một quân

 

Lần đầu tiên trong đời, Thái úy đại nhân phát hiện mình lại không thể khiến phụ nhân vui vẻ bằng một tên nam nhân gầy yếu bệnh tật.

 

Cái tên bệnh tật đáng chết kia!

 

Tuy rằng hắn ta chưa từng chiếm được một góc thân thể của Ngọc Châu nhưng hắn đứng một bên nhìn khách quan thì thấy rõ ràng là tên bệnh tật kia đaang kéo dài mấy cái hơi tàn cuối cùng, chiếm hết trái tim của Châu Châu, không chừa lại góc nào cho vị hôn phu là hắn cả!

 

Thế nhưng hắn ta có cái thân thể bệnh tật thế kia, trái lại mong cho hắn sống lâu trăm tuổi. Nếu không thì hắn ta sẽ vĩnh viễn là trăng thanh gió mát trong lòng Châu Châu, và là cái đinh khó rút cắm trên đầu quả tim Nghiêu Mộ Dã hắn!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top