Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 78: 78

Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)

  • 318 lượt xem
  • 4073 chữ
  • 2022-11-07 22:41:59

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lý Diệp đưa tay giữ chặt Gia Nhu nhẹ nhàng kéo một cái, nàng đã ngồi vào trong ngực chàng, theo bản năng ôm lấy bờ vai chàng.

 

Hơi thở hàm chứa mùi hoa sen nhàn nhạt của Lý Diệp hòa cùng một chỗ với hô hấp Gia Nhu. Bọn họ mắt đối mắt nhìn nhau một hồi, Lý Diệp nâng cằm nàng hỏi: "Là nàng nhờ biểu huynh giúp đỡ tìm Tôn Từ Chu?”

 

Gia Nhu hào phóng thừa nhận: "Ta nghe Thu Nương nói hắn trị bệnh cho chàng rất có hiệu quả nên muốn tìm hắn. Nếu ta ở Nam Chiếu tìm người cũng dễ dàng nhưng ở thành Trường An thì giống như cá chậu chim lồng, chỉ có thể tìm biểu huynh hỗ trợ."

 

Lý Diệp mỉm cười buông tay ra, ánh mắt tối đi: "Đường đường là Quận chúa Li Châu, con gái của Vân Nam Vương, ở Nam Chiếu cũng là tiểu bá vương có thể đi ngang bước dọc mà lại bị ép gả cho một kẻ thường dân như ta làm thê tử, chỉ có thể ở trong nội trạch, quả thật là thiệt thòi rồi.”

 

"Ta không có ý đó..." Gia Nhu sốt ruột nắm lấy bờ vai Lý Diệp, giải thích, "Ta chưa từng hối hận đã gả cho chàng, vì chàng làm cái gì cũng đều cam tâm tình nguyện. Ngực chàng có máu ứ đọng, đại phu bình thường trị không hết, ta thực sự lo lắng mới xin biểu huynh tìm Tôn Từ Chu. Trước đây  không nói cho chàng chính vì sợ chàng không coi đó là chuyện to tát gì..."

 

Lý Diệp nghe giọng nói hốt hoảng của nàng phát ra từ hai bờ môi mọng đỏ giống như quả anh đào chín muồi bèn nghiêng đầu qua nhẹ nhàng ngậm lấy.

 

Trong phút chốc, Gia Nhu bị chàng chặng miệng lại, chỉ cảm thấy trên môi là cảm giác ma sát mềm mại ấm áp giống như cơn mưa xuân hoặc là lời liên miên nói nhỏ giữa một đôi tình nhân. Tiếp đó, đầu lưỡi của chàng thăm dò vào trong miệng, hô hấp hai người cũng trở nên nặng nề, Gia Nhu rõ ràng cảm giác được sự biến hoá dưới thân chàng.  

 

"Tứ lang, chàng không mệt mỏi sao? Đêm qua như thế, hôm nay lại thi cả ngày..." Nàng đỏ mặt nói, "Với lại đêm qua Thu Nương đang trực thì nghe thấy chúng ta... Hình như có phê bình kín đáo với ta, cảm thấy ta không chăm sóc chàng."

 

"Không mệt. Để ý bà ta làm gì? Nàng và ta đều biết không phải nàng không chăm sóc vi phu mà là vi phu cam tâm tình nguyện quỳ dưới váy của Chiêu Chiêu..." Lý Diệp dịu dàng vén tóc mái trên trán nàng ra, gò má nàng đỏ ửng, đôi mi dài chớp chớp, dịu dàng động lòng người.

 

Ánh mắt Lý Diệp trầm xuống, lại ngửa đầu hôn lên.

 

Gia Nhu chỉ cảm thấy trong miệng như ngậm đường, cảm giác ngọt lịm chui thẳng vào tim. Váy bị chàng kéo đến trên đùi, áo lót cũng bị giật ra.

 

Hôm nay chàng rất có kiên nhẫn, chậm rãi hôn nàng, lúc hôn đến vết bớt trên ngực thì thở dài nói: "Vì giúp nàng tìm Tôn Từ Chu, biểu huynh đã vận dụng bao nhiêu nhân lực cùng vật lực của Thanh Hà Thôi Thị, nàng có biết không?"

 

Gia Nhu lắc đầu, nàng đang rơi vào trong những cái vuốt ve và nụ hôn của Lý Diệp nên trong đầu chỉ có chàng, đâu còn biết được được chàng nói gì. 

 

"Thật sự là nha đầu ngốc..." Lý Diệp thở dài một tiếng.

 

"A..." Gia Nhu nằm nhoài trên bàn, tóc đen rơi lả tả như mây, hai tay nắm thật chặt cạnh bàn. Dưới người là bàn gỗ lạnh buốt, trên lưng lại là Lý Diệp đang như lửa nóng. Bộ quan phục chính thức mà chàng mặc để tham dự khảo hạch ở Lại Bộ đã nằm chỏng chơ bên cạnh bọn họ, khi mới về vẫn là Tiến sĩ quần áo ngăn nắp, giờ phút này lại trần trụi cả người, đang triền miên cùng nàng.

 

Nàng quay đầu nhìn Lý Diệp, ánh mắt chứa đầy sóng nước mơ màng, nức nở gọi "Lang quân". Bộ dáng lê hoa đái vũ, nhìn thấy mà yêu này khiến đàn ông vốn không thể nào kháng cự. May mà chỉ có chàng được ngắm nhìn nàng như thế này thôi. 

 

"Thích không?" Lý Diệp nhẹ giọng hỏi bên tai nàng, ngậm lấy thùy tai mềm mại của nàng. Chuyến đi Hà Sóc lần này thật ra có nguy hiểm rất lớn, trong lòng không bỏ được nàng nhưng cũng không có cách nào vứt bỏ sứ mệnh cùng trách nhiệm. Bây giờ Lý Diệp chỉ muốn chia nhỏ kiều thê rồi nuốt vào trong bụng, yêu thương nàng nhiều hơn chút.

 

Gia Nhu nhẹ gật đầu, quay người ôm cổ Lý Diệp rồi chủ động hôn lên môi chàng. Thân thể và trái tim nàng đều bị người đàn ông này chiếm giữ hoàn toàn, nàng hận không thể hợp thành một thể với Lý Diệp. 

 

Phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa tối, Thu Nương vốn muốn đến hỏi hai người khi nào dùng bữa, vừa đi tới trước cửa đã bị Ngọc Hồ đưa tay ngăn lại. Ngọc Hồ nói khẽ: "Đừng đi vào quấy rầy."

 

Thu Nương sững sờ, rất nhanh đã kịp phản ứng, cho dù đã có tuổi thì mặt già cũng đỏ ửng.

 

Quận chúa này thật đúng là hồng nhan họa thủy. Biết rõ hôm nay lang quân phải thi cử mà đêm qua còn quấn ngài ấy muộn như vậy. Lang quân mệt mỏi một ngày cũng không suy nghĩ để ngài nghỉ ngơi, giờ vừa mới tới hoàng hôn vậy mà đã... Lang quân cũng thật là, lại tùy ý để nàng ta làm ẩu.

 

Còn nhớ lúc trước ở Li Sơn, lang quân làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật, lại rất thanh tâm quả dục, nào bị một nữ nhân mê hoặc đến đầu óc choáng váng giống như bây giờ. Có lẽ lão phu nhân tìm cách muốn nạp thiếp cho lang quân cũng không tệ, phân chia sủng ái của Quận chúa này như Tam nương tử bên kia, xem nàng ta còn dám quấn lấy lang quân không.

 

Thu Nương tức giận bất bình, trong phòng lại là nam nữ hòa hợp, tình nồng mật ý.

 

Bên ngoài sắc trời tối đen nhưng không có tỳ nữ cùng vú già nào dám đi vào trong phòng đốt đèn. Toàn thân Gia Nhu mồ hôi đầm đìa ghé vào trong ngực Lý Diệp, ngay cả động cũng không muốn động, đập vào mắt là một đống bừa bộn đầy đất. Lý Diệp ôm nàng lên giường, tự mình mặc y phục rồi gọi đám người Ngọc Hồ vào thu dọn.

 

Gia Nhu nằm thở hơi dài hít hơi ngắn, toàn thân giống như vỡ thành từng mảnh. Loại việc tốn thể lực này thật sự là còn mệt hơn cưỡi ngựa. Chờ Lý Diệp vắt khăn sạch đến lau cho nàng, bộ dạng cúi mi rũ mắt vậy mà rất trùng hợp với người trong bức họa kia. Nàng nhìn chàng, không nhịn được mà hỏi: "Chàng nói xem, Dao Quang kia là ai?"

 

Tay Lý Diệp dừng lại, giả vờ như không biết: "Dao Quang gì?"

 

Gia Nhu thấy chàng không thừa nhận thì bọc chăn mền đi chân trần xuống giường. Lý Diệp vội vàng đi theo đằng sau nàng, vừa định kéo nàng lại thì Gia Nhu đã cầm lấy quyển trục kia thì thầm: "Tim thiếu nữ xuân ngời, mãi kiềm lòng không đặng. 

Lý Tứ lang, chàng nói rõ ràng cho ta!"

 

Tại sao bức tranh này lại ở đây? Sau một lúc sững sờ, Lý Diệp nhìn người một giây trước còn nằm trong ngực mình mềm mại kêu “Lang quân" bây giờ lại giống như hổ con muốn phát uy mà buồn cười.

 

Chàng nhẹ nhàng nói: "Chỉ là người không liên quan. Mau trở lại trên giường đi."

 

"Người không liên quan sao lại vẽ chàng, còn làm thơ cho chàng? Ngay cả bút tích cũng rất giống chàng!" Gia Nhu không buông tha, lui về sau một bước, "Nàng ta thích chàng đúng không?"

 

Lý Diệp không phủ nhận. Lúc ở sư môn, sư phụ nhận đệ tử lấy Bắc Đẩu Thất Tinh làm hiệu, chàng là người nhập môn thứ năm, sau đó là Khai Dương, Dao Quang là người cuối cùng. Những vị sư huynh trước họ đều đã xuống núi, ngay cả mặt cũng chưa thấy qua, chỉ có chàng với Khai Dương xấp xỉ tuổi nhau nên nói chuyện rất hợp ý.

 

Khi đó, Lý Diệp đã phát hiện tâm ý của Dao Quang nhưng ra vẻ không biết cho đến khi xuống núi. Dao Quang là một nữ tử dịu dàng, vẫn luôn cẩn thận chừng mực trong khi chung đụng. Về sau, Khai Dương dẫn nàng ấy đến Li Sơn để chữa bệnh cho Lý Diệp, hai người sớm chiều ở chung, nàng tặng bức tranh cho chàng, thậm chí ngay cả bút tích cũng học được có mấy phần giống nhau. 

 

Chỉ là rốt cuộc thì Lý Diệp không có cách nào đáp lại phần tình cảm này mới tùy ý để huynh muội bọn họ rời đi, chưa hề tìm kiếm tung tích của bọn họ.

 

Lúc Mạc đại phu hành nghề y ở Giang Nam vừa hay gặp được Dao Quang, nàng ở chỗ đó đã là nữ đại phu rất nổi tiếng, những phu nhân nhà quan to hiển quý đều tìm nàng ấy chẩn bệnh. Sau khi Mạc đại phu trở về nói việc này cho Lý Diệp biết, có thể xem như là chàng biết một chút tin tức liên quan đến huynh muội bọn họ.

 

Lý Diệp đi đến trước mặt Gia Nhu, cúi đầu đỡ trán nàng, cười nói: "Nàng ấy thích ta nhưng ta lại không thích nàng ấy. Ta thích ai chẳng lẽ nàng không biết? Với lại ta sống hơn hai mươi năm mà chỉ nở một đóa hoa đào như này, nàng thế mà so với ta nhiều hơn. Nếu như vi phu ăn giấm thì chỉ sợ bận tới tối tăm mặt mày rồi.”

 

Lúc đầu Gia Nhu dữ dằn nhưng lần này nhịn cười không nổi, cọ lên trán Lý Diệp: "Đó là bởi vì chàng ít giao du với bên ngoài, người gặp qua chàng thực sự quá ít. Nếu chàng giống như biểu huynh ta, thường ra vào thành Trường An thì ta không tin không có tiểu nương tử nào khóc hô muốn gả cho chàng."

 

Lý Diệp cũng cười theo, nhéo nhéo mặt Gia Nhu: "Có lý. Vì biết điều này nên vi phu mới trốn ở Li Sơn."

 

Lý Diệp thừa nhận nhanh như thế ngược lại khiến Gia Nhu không biết phải nói gì, chỉ ôm lấy chàng: "Chàng là của ta, không ai có thể đoạt được. Nhưng tại sao nàng ta tên là Dao Quang vậy? Đó là một trong Bắc Đẩu Thất Tinh giống như Ngọc Hành tiên sinh." Một câu cuối cùng nàng nói rất nhẹ, giống như sợ chạm phải thứ gì đó.

 

Trong nháy mắt, tim Lý Diệp đập mạnh hơn, gần như cho là nàng đoán được. Giữa hai người yên lặng trong tích tắc, Lý Diệp sờ đầu nàng, nói: "Chỉ là một cái tên, trùng hợp thôi mà." Chàng ôm nàng, "Ta cần đi đến chỗ phụ thân, nàng dùng bữa tối trước đi. Đừng suy nghĩ lung tung."

 

Gia Nhu tựa vào trong ngực Lý Diệp, ngoan ngoãn gật đầu, cảm xúc lại đang kịch liệt dâng trào. Lúc vừa mới hỏi là đã biết chàng sẽ phủ nhận. 

 

Nàng thật tình hi vọng không phải Lý Diệp nhưng nếu như chính là chàng thì sao? Nàng không thể tiếp nhận nổi, nàng không thể chịu đựng nếu cuộc đời này, mình mất đi chàng. 

 

Cho nên nàng lựa chọn tin tưởng.

 

*

 

Lý Giáng dùng bữa một mình ở trong phòng, chuyện của tiền trang Ngô Ký đã ầm ĩ xôn xao trong Đô thành suốt hai ngày nay. Ông biết Ngô Ký cấu kết với hoạn quan trong cung, thu lấy món lợi kếch xù làm cho dân chúng oán than. Nhưng chính vì có hoạn quan che chở, không có người dám động đến Ngô Ký nên Lý gia và những người khác đều yên tâm hưởng dựa vào Ngô Ký hưởng lợi. 


 

Từ một người con dòng trưởng không được Lý thị xem trọng năm xưa, nay ông đã leo đến vị trí tông chủ, nếm qua quá nhiều đau khổ, nén nhịn quá nhiều tức giận cho nên một khi nắm giữ được quyền lực, ngoài cẩn thận luồn cúi thì ông cũng muốn dựa vào quyền lực này để tiếp tục kéo dài danh tiếng của Triệu Quận Lý Thị. Trên triều đình, ông bo bo giữ mình, không tham dự tranh giành bè đảng bởi vì tranh đấu nhà Đế vương nào biết trước chuyện tuyệt đối thắng thua? Trận cung biến ở Huyền Vũ Môn năm xưa, chỉ một đêm mà đã xoay chuyển cả đất trời. 

 

"Tướng công, Tứ lang quân đến ạ."

 

Đúng lúc Lý Giáng ăn cơm xong vừa đặt bát đũa xuống bàn, gọi người đi vào thu dọn.

 

Sau đó Lý Diệp đi vào hành lễ, chàng nói: "Phụ thân, ngày mai con phải đi xa nhà một chuyến."

 

Lý Giáng súc miệng xong, vốn định hỏi hôm nay khảo hạch như thế nào lại nghe Lý Diệp nói muốn đi xa nhà thì nghiêm mặt lại: "Con muốn đi đâu, làm gì?"

 

"Lão viện trưởng của Thư viện Hồ Châu bị bệnh, con muốn đi thăm. Tôn tiên sinh nói khí hậu chỗ Hồ Châu cũng thích hợp để con dưỡng bệnh. Trước khi có kết quả tuyển quan; con sẽ trở về." Lý Diệp nói.

 

Lý Giáng gật đầu: "Thê tử của con không đi cùng sao?"

 

"Nàng đang học xem sổ sách với đại tẩu, bỏ dở giữa chừng không tốt. Với lại con không ở trong nhà, nàng cũng có thể phụng dưỡng mẫu thân."

 

Lý Diệp đối đáp trôi chảy không có sơ hở, mặc dù trong lòng Lý Giáng vẫn còn hoài nghi nhưng vẫn nói: "Đã như vậy thì bản thân con phải cẩn thận trên đường đi đấy.”

 

Lý Diệp vốn muốn lui ra ngoài nhưng vẫn không yên lòng, nói: "Phụ thân, gần đây con nghe được chuyện liên quan tới tiền trang Ngô Ký. Nếu việc này bị đưa đến trước mặt Thánh nhân thì người sẽ giải quyết như thế nào?"

 

Lý Giáng liếc mắt nhìn Lý Diệp: "Ta biết con muốn hỏi chuyện gì. Lập trường của vi phụ trên triều đình vẫn luôn công bằng, cho dù phủ Vũ ninh hầu là nhà ngoại của Đại nương tử thì ta cũng nhất định không thể vì điều này mà thay đổi lập trường của mình. Ngược lại, con phải biết mình đang làm cái gì."

 

Lý Diệp biết phụ thân là một người vô cùng sắc bén và lòng dạ thâm sâu, nếu không cũng không thể nào đi đến địa vị như hiện nay. Chàng đoán được phụ thân sẽ khoanh tay đứng nhìn chuyện của tiền trang Ngô Ký, dù sao lúc trước phủ Vân Nam Vương hãm sâu vào vũng bùn, phụ thân cũng chưa từng lên tiếng lần nào. Chàng hỏi câu này chỉ là muốn xác định một phen, sau đó mới yên lòng rời khỏi Đô thành. Nhưng còn câu cuối cùng là có ý gì chứ? Chẳng lẽ phụ thân biết chàng đang làm việc cho Quảng Lăng Vương sao? Hay là cái gì khác nữa?

 

"Vi phụ còn phải làm việc. Con đi đi." Lý Giáng phất phất tay, Lý Diệp bèn lui ra.

 

Lý Giáng nhìn cánh cửa kia đóng lại, thở dài một tiếng nhẹ đến nỗi gần như không thể nghe thấy. 

 

Lý Diệp đi tới trong sân, Vân Tùng vội vội vàng vàng tìm đến nói với chàng: "Lang quân, Quận chúa nói chuyện ngài sắp đi xa cho Tôn tiên sinh, Tôn tiên sinh rất tức giận, đang đợi ngài."

 

Vì chữa bệnh cho Lý Diệp nên tạm thời Tôn Từ Chu ở lại Lý gia.

 

Lý Diệp bất đắc dĩ đưa tay vỗ trán, vốn tưởng rằng nàng không có hơi sức tìm Tôn Từ Chu nữa, không ngờ vẫn trốn không thoát... Người cũng đã tới rồi, không tránh khỏi phải bị lải nhải một trận, thôi kệ đi. 

 

"Dẫn Tôn tiên sinh qua tiền viện." Lý Diệp dặn dò. 

 

Tôn Từ Chu nghe Ngọc Hồ nói ngày mai Lý Diệp muốn đi xa nhà, còn là đi Hồ Châu thì tức xì khói. Người này thật đúng là không xem mạng mình ra gì mà! Vất vả lắm mới điều dưỡng tốt hơn một chút lại muốn ra ngoài bôn ba. Khi đến trước mặt Lý Diệp, hắn trực tiếp hỏi: "Sư huynh, không phải huynh muốn đi Hồ Châu mà là đến bên cạnh Quảng Lăng Vương đúng không?

 

Lý Diệp ngước mắt nhìn hắn không nói lời nào. Tôn Từ Chu nói: "Huynh giấu được người khác chứ giấu được ta sao? Có thể khiến huynh bỏ xuống tất cả trên tay, ngoại trừ Quảng Lăng Vương ra còn có người nào? Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, cho dù huynh thông văn thạo võ nhưng nếu bị thương thì còn muốn cái mạng này nữa không?"

 

"Thư Vương phái Ngu Bắc Huyền ám sát Quảng Lăng Vương. Nếu là người khác thì ta cũng không cần tự mình đi. Nhưng Ngu Bắc Huyền... ta thực sự không yên tâm." Lý Diệp nói. Từ cách Ngu Bắc Huyền cai trị Hoài Thuỷ trong những năm này cũng đã có thể nhìn ra bản lĩnh của hắn, là một người bụng dạ nham hiểm, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Người này lại khá có tài về mặt quân sự, khó lòng phòng bị.

 

"Không được, ta không cho phép huynh đi! Ta biết mình thấp cổ bé họng, huynh sẽ không nghe. Vậy ta đi nói cho Quận chúa để nàng ấy ngăn cản huynh. Ta tin trên đời này ngoại trừ sư phụ ra thì sẽ còn người khác trị được huynh!" Tôn Từ Chu cũng lười nói nhảm với Lý Diệp nên xoay người rời đi.

 

Lý Diệp gọi hắn lại: "Khai Dương, Quảng Lăng Vương tuyệt đối không thể có chuyện."

 

"Vậy huynh cứ muốn dùng mạng mình đi đổi mạng của hắn?" Tôn Từ Chu nhẹ nhàng nói, "Thân thể huynh cũng là máu thịt bình thường đấy! Còn nhớ ban đầu ở trên núi học nghệ, ta với Linh Nguyên dùng kiếm thật nhưng sư phụ chỉ cho phép huynh dùng kiếm gỗ, về sau dứt khoát đổi cho huynh học cung tiễn, những cái này huynh cũng quên sao? Mỗi lần bị thương, huynh sẽ giảm bớt tuổi thọ, nếu bị thương do đao kiếm thì hậu quả càng thêm nghiêm trọng. Không sai, huynh đã hứa với sư phụ phải giúp đỡ xã tắc, huynh phụ tá Quảng Lăng Vương, lo lắng hết lòng vì hắn, đến nỗi ngay cả mạng cũng cho hắn? Đáng giá không?"

 

Lý Diệp nhìn Tôn Từ Chu, cười nhạt một tiếng: "Kẻ sĩ chết vì tri kỷ. Đệ không ngăn cản được ta."

 

Tay Tôn Từ Chu nắm thành quả đấm, tri kỷ này là sư phụ hay là Quảng Lăn Vương? Thiếu chút nữa hắn đã bật thốt lên. Nếu như sư huynh biết thân thế của mình thì còn có thể nói như vậy sao? Hai năm này, thậm chí hắn đã hoài nghi lúc sư phụ để sư huynh nhập môn cũng đã biết rõ thân thế huynh ấy. Ở trong mắt sư phụ, có thể sư huynh chính là một quân cờ có trọng lượng nhất.

 

"Tùy huynh thôi." Hai tay hắn ôm trước ngực, lạnh lùng nói, "Đến lúc đó đừng trách ta thấy chết không cứu." Hắn vốn không nên cứu Lý Diệp, nhìn thì giống như bị Li Châu Quận chúa bức hiếp nhưng thật ra trong lòng Tôn Từ Chu không bỏ xuống được tình nghĩa thuở thiếu thời, đâm lao phải theo lao. Nhưng mạng của huynh ấy mà chính bản thân huynh ấy cũng không để ý thì hắn còn để ý làm gì?

 

Lý Diệp đứng dậy, cúi đầu với hắn: "Chỗ Gia Nhu làm phiền đệ thuyết phục rồi.”

 

Tôn Từ Chu hừ lạnh một tiếng quay người đi ra ngoài. Lý Diệp ngồi một mình sau án thư, nâng bút viết một phong thư, gọi Vân Tùng vào: "Ngày mai chờ sau khi ta đi thì đưa bức thư này vào Đông Cung."


 

"Lang quân, ngài đi xa nhà sao không dẫn theo ta chứ?" Vân Tùng nói lầm bầm. Lần trước ở Li Sơn, Lý Diệp đi xa nhà không mang hắn theo, lần này cũng vậy.

 

"Một mình ta làm việc thuận tiện hơn, ngươi ở lại chăm sóc Quận chúa." Lý Diệp lạnh nhạt nói.

 

Vân Tùng rầu rĩ không vui đáp ứng. Thật ra lang quân là chê mình vướng víu đi? Người ta không thông minh, quyền cước cũng không tốt, đi ra bên ngoài quả thật không giúp được cái gì nhưng người ta cũng rất muốn ra ngoài mở mang kiến thức một chút mà.

 

Một đêm này, Gia Nhu không có cách nào chìm vào giấc ngủ, lại không dám xoay người sợ quấy rầy đến Lý Diệp. Nàng nghe Tôn Từ Chu nói Lý Diệp có thể đi xa nên mới đồng ý cho đi. Nhưng trong lòng nàng lại luôn cảm thấy không nỡ.

 

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Lý Diệp đã đứng dậy. Thật ra Gia Nhu không ngủ lại làm bộ như mình đang ngủ. Hình như Lý Diệp nhìn nàng một hồi sau đó nhẹ nhàng hôn một cái lên trán nàng mới đứng dậy mặc quần áo. Một loạt âm thanh sột soạt, chàng đặt thứ gì đó ở bên gối nàng rồi mở cửa đi ra.

 

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Gia Nhu mở to mắt thì phát hiện là con dấu lần trước chàng đưa, phía dưới còn đè lên một tờ giấy, trên giấy là địa chỉ mà chàng đã nhắc tới, người liên hệ tên là Trương Hiến. Tay nàng cầm con dấu, mắt nhìn chăm chú chữ khắc dưới đáy, tiếp đó đứng dậy đi ra bên ngoài.

 

Bên ngoài vẫn tối tăm mù mịt, đèn lồng treo dưới mái hiên vừa mới được thổi tắt, không khí ẩm ướt, bên trên cỏ cây còn dính hạt sương đêm. Thời tiết đầu xuân vẫn có chút lạnh. Nàng kéo chặt áo lông mỏng trên người, chỉ cảm thấy hai chân nặng nề. Lúc trước sao mình chưa từng hoài nghi chứ? Bạch Thạch Sơn Nhân, tên thật là Lý Bí. Nghĩ kỹ lại thì ông ta còn là người họ Lý nữa. 

 

Hôm nay tới lượt Ngọc Hồ trực, nàng mơ mơ màng màng nhìn thấy Gia Nhu đi đến trước mặt mình thì thoáng cái đã tỉnh lại. Gia Nhu làm động tác im lặng ra hiệu cho Ngọc Hồ đến sau phòng.

 

"Ta nhớ trong đám phủ binh mẫu thân mẫu phi đưa cho ta có một người rất am hiểu cách truy tung?" Gia Nhu hỏi.

 

Ngọc Hồ nhẹ gật đầu: "Vốn là người trong quân đội, là một lính trinh sát.”

 

"Em hãy bảo hắn đuổi theo lang quân, báo lại hành tung của chàng cho ta." Gia Nhu nhìn đến chỗ sâu trong sân, nói.

 

Ngọc Hồ trừng to mắt: "Ngài hoài nghi lang quân...?"

 

Nàng hoài nghi chàng không đi Hồ Châu mà là đi Hà Sóc. Nàng nhớ đúng lúc này ở đời trước, Ngu Bắc Huyền từng rời khỏi nàng một thời gian, nói là đi bí mật luyện binh. Thế nhưng khu luyện binh cách thành chỉ hơn mười dặm mà hai tháng không thấy y về nhà một chuyến. Có một ngày, y hốt hoảng về đến nhà rồi giam mình lại, nàng còn nghe thấy y nói với Thường Sơn kém chút nữa đã thành công, cũng may là khiến đối phương bị thương nặng. 

 

Đến lúc Nguyên Hòa Đế đăng cơ, thái độ đối với các phiên trấn khác cũng không mạnh bạo như đối với Hoài Tây. Cho nên Ngu Bắc Huyền không thể không phản.

 

Liên tưởng đến lần này do Quảng Lăng Vương lãnh binh đến Hà Sóc, Ngu Bắc Huyền mất tích một cách khó hiểu, vậy y đi làm việc gì? Ám sát Quảng Lăng Vương! Chỉ có như vậy mới có thể giải thích tại sao về sau giữa bọn họ lại căng thẳng đến thế. Mà Lý Diệp là đi đến đó cứu Quảng Lăng Vương... Gia Nhu nhắm mắt lại, tim giống như bị đè nén đến nghẹt thở. 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top