Gia Nhu cảm thấy mình thật kỳ quái, kiếp trước nàng luôn tìm trăm phương ngàn kế trốn tránh chuyện này, chỉ cần Ngu Bắc Huyền tới gần một chút là nàng đã sợ hãi. Nhưng kiếp này dưới sự dẫn dắt của Lý Diệp, nàng đã dần dần đón nhận, thậm chí còn thích thú nữa.
Nàng không rõ trói buộc trên cơ thể mình đã biến mất tự lúc nào.
Lý Diệp ôm lấy nàng, đổi thành tư thế mặt đối mặt. Hai người bốn mắt nhìn nhau, thậm chí còn nhìn thấy cả bản thân trong đôi mắt của đối phương. Nàng vô thức dùng hai tay ôm lấy ngực, xấu hổ dời mắt ra chỗ khác. Tư thế này nàng đã từng liếc trộm trong xuân cung đồ, đó là uyên ương giao cảnh(*), rõ ràng là người nào đó còn nghiên cứu kỹ hơn cả nàng.
(*) Uyên ương giao cảnh: chỉ tư thế ân ái thân mật của vợ chồng.
"Thả lỏng ra, có ta ở đây rồi." Lý Diệp kéo hai tay nàng khẽ đặt lên vai mình, sau đó chàng ôm eo nàng, trắng trợn quan sát. Giọng nói của chàng vừa trầm thấp lại vừa dịu dàng, hơi nóng phả vào phía sau vành tai đầy nhạy cảm của nàng khiến cơ thể nàng bốc lên một ngọn lửa, đầu ngón chân co quắp lại.
Gia Nhu khó mà chống lại được sự dịu dàng trí mạng này.
Nàng ôm lấy bờ vai chàng, cả hai thắm thiết hôn môi, bàn tay chàng luồn lách tựa như cá gặp nước, lòng bàn tay ấm áp có vài vết chai sạn nhô lên, khi lướt qua đỉnh xuân sơn khiến cả cơ thể nàng phải run rẩy, sau đó nàng chậm rãi được ai đó lấp đầy.
Trong cơn ý loạn tình mê, Gia Nhu thoải mái khẽ ngâm nga, nàng cảm giác như có vô số cánh cửa trong cơ thể đang lần lượt mở ra. Bỗng nhiên gió thét mưa gào, nàng không ngừng bị tung lên cao, hai chân rời khỏi mặt đất, trong đầu tựa như có muôn vàn tia pháo hoa đang bùng nổ.
Lý Diệp không ngừng thì thầm từng tiếng "Chiêu Chiêu" bên tai nàng, giọng nói mang theo sự nuông chiều tới tận xương tủy. Trong mắt chàng, bộ dạng lúc nàng động tình quyến rũ tới cực điểm. Chàng chỉ hận không thể hoà tan nàng vào trong cơ thể, biến nàng thành máu thịt của mình. Vào khoảnh khắc này, chàng chẳng là ai cả, chỉ nguyện xưng thần dưới gấu váy của nàng.
Cuối cùng cơn bão cũng dần tan, cả người Gia Nhu xụi lơ trong lòng Lý Diệp, chàng đã hiểu thấu từng nơi nhạy cảm trên cơ thể nàng, ngay cả điểm chết người kia cũng nắm rõ, nàng chỉ có thể buông tay chịu thua, năng lực học tập kinh người như vậy, làm sao Gia Nhu có thể là đối thủ của chàng được đây?
Lý Diệp lấy tấm chăn nhung bên cạnh đắp lên người Gia Nhu rồi hôn lên mắt nàng, hỏi, "Thích không?"
Nàng khẽ đập vào lồng ngực Lý Diệp một cái, bàn tay lại bị chàng bắt lấy, sau đó đưa lên miệng hôn. Ban nãy khi đang kịch liệt, hai tay nàng chống đằng sau án thư, quờ quạng lung tung, gạt hết sách và giấy tờ của chàng rơi đầy đất. Bây giờ nàng xấu hổ tới nỗi chẳng dám chớp mắt. Con người này trông có vẻ đứng đắn đấy nhưng sự thật thì ngược lại, ngay cả án thư cũng không buông tha, sau này nàng phải đối diện với nơi đây bằng cách nào bây giờ?
Lý Diệp ôm nàng lên giường, chàng vắt một tấm khăn rồi lau chùi cơ thể cho nàng. Khi đã yên ổn nằm cạnh nàng, gương mặt dịu dàng tinh tế và mùi hương thanh nhã như hoa sen trên cơ thể chàng dường như đã bị nhiễm một tia tình dục. Tự dưng Gia Nhu nảy sinh một ý nghĩ, nàng tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai đụng tới chàng.
Đột nhiên Gia Nhu ngồi dậy ôm lấy Lý Diệp, “Về sau không cho phép chàng làm chuyện này với bất kỳ nữ nhân nào khác!"
Lý Diệp sửng sốt, dịu dàng ôm lại nàng: "Ta chỉ có một mình nàng, cũng chỉ muốn một mình nàng."
Gia Nhu nói một cách hung dữ: "Tính tình ta không được tốt. Nếu lòi ra một Trương Oanh hay Ngô Oanh nào đó, ta sẽ lập tức giết chết các nàng ấy!"
Lý Diệp phì cười khẽ buông nàng ra, véo mũi nàng: "Nàng vẫn còn để bụng chuyện của Nhị huynh à, nàng nghĩ ta giống huynh ấy ư? Hèn gì từ lúc ở chỗ mẫu thân về nàng lại lạnh nhạt hẳn với ta."
Gia Nhu quay đầu qua chỗ khác “hừ” một tiếng, bản chất của đàn ông đều giống nhau. Nàng không thể không lo lắng, càng thân mật với chàng, nàng sẽ càng để tâm. Cơ thể phù hợp nên tình cảm cũng sẽ càng tăng, nàng không thể khống chế tâm tình này của mình.
Lý Diệp xoa đầu nàng, rốt cuộc nàng cũng bắt đầu để ý tới chàng rồi. Đàn ông muốn chinh phục phụ nữ thì biện pháp đơn giản mà hữu hiệu nhất đó là chiếm lấy cơ thể của nàng, sau đó từng bước từng bước chiếm trọn trái tim nàng. Chàng muốn nàng là của riêng mình, vào lúc hai người hoan ái, khát vọng này đã trở nên mãnh liệt và đáng sợ hơn cả.
Từ bé tới lớn, chàng luôn vô cảm đối với chuyện của người khác, lúc nào cũng giữ tâm thế không tranh không đoạt. Chỉ khi ân sư qua đời thì chàng mới cảm thấy đau lòng. Sau khi đó, chàng càng lãnh đạm hơn đối với chuyện nhân thế, cho tới khi Mộc Gia Nhu xuất hiện. Nàng liều lĩnh, lỗ mãng nhưng lại luôn cảnh giác, giống như một người từng trải, cả người nàng toát ra một sức cuốn hút rất khó tả.
Sau khi thành thân, nàng giống như một con mèo nhỏ lạ nhà lạ cửa, lúc nào cũng trốn tránh.
Lúc nàng đặt chiếc móng vuốt nhỏ vào bàn tay Lý Diệp một cách e dè, mở to đôi mắt trong trẻo vô tội nhìn chàng thì chàng biết mình đã không thể buông tay nàng ra được nữa rồi. Có lẽ nàng là thứ duy nhất mà bản thân Lý Diệp có được nên chang mới điên cuồng muốn chiếm làm của riêng. Chàng sẽ không dễ dàng biểu hiện ra ngoài bởi vì không muốn nàng chứng kiến sự đen tối và cố chấp của chính mình.
Cho nên mới nói, Lý Diệp chàng chưa bao giờ là một chính nhân quân tử cả.
Gia Nhu cảm thấy rất thoải mái khi được Lý Diệp xoa đầu, nàng kéo tay chàng xuống rồi mở bàn tay đó ra dưới ánh nến, nhấn vào mấy vết chai hỏi: "Tay chàng nhiều vết chai thế, chẳng giống tay của người đọc sách gì cả, giống tay của người tập võ hơn ấy."
Lý Diệp rụt tay lại: "Khi bé, cơ thể ta vừa yếu ớt lại lắm bệnh, sau này sư phụ có dạy ta tập võ nên chắc là tạo thành vết chai từ khi đó."
"Vậy là chàng biết võ công hả?" Gia Nhu cau mày hỏi. Nếu bộ dạng yếu ớt của chàng chỉ là giả, vậy nàng cứ liều mạng bảo vệ chàng chẳng phải ngu ngốc lắm ư?
"Khoa chân múa tay chút xíu, cải thiện sức khỏe thôi mà." Lý Diệp đáp một cách qua loa hời hợt.
Gia Nhu nửa tin nửa ngờ, Lý Diệp không cho nàng quá nhiều thời gian để suy nghĩ, chàng ôm lấy mặt nàng, chặn miệng nàng lại. Sao nữa rồi? Gia Nhu duỗi tay đẩy ra, ai ngờ bị chàng lật chụp lấy rồi nhanh chóng xoay người đè lên….
Một lát sau, tiền viện phái người tới truyền tin báo Lý Giáng đã về, mời Lý Diệp qua đó.
Lý Diệp buông Gia Nhu ra, lưng nàng dựa vào lòng chàng, đôi chân gập lại, cả hai đều thở dốc, người đẫm mồ hôi. Lý Diệp đặt nàng nằm xuống còn mình thì xuống giường thay y phục rồi tới tiền viện.
Sau khi Lý Diệp đi, Gia Nhu nằm trên giường buồn bực trùm chăn kín đầu. Hình như nàng đã bắt đầu ỷ lại vào Lý Diệp, lại còn thích làm chuyện đó cùng chàng nữa. Cứ tiếp tục thế này có lẽ nàng sẽ không giữ được trái tim của mình mất? Những lúc động tình, chàng gọi nàng là “Chiêu Chiêu”, giọng nói êm tai dễ nghe như vậy khiến nàng chẳng thể nào không lung lay.
Gió lạnh bên ngoài phả vào làm Lý Diệp tỉnh táo hơn đôi chút, dường như chàng đã quá say mê cơ thể nàng rồi.
Ở tiền viện đèn đuốc sáng trưng, băng ghế đá trong sân cũng được soi tỏ, giống như một con rồng dài lúc sáng lúc tối. Lý Giáng và hai đứa con trai ngồi ở chính sảnh, không ai cất tiếng, bầu không khí có vẻ căng thẳng. Hôm nay ông được ban thưởng ở trong cung, cứ tưởng đã sắp đến Tết, trong nhà cũng nên tụ hội đoàn viên một lần nhưng không ngờ lại xảy ra cớ sự này.
Lý Diệp bước vào, hành lễ xong thì ngồi xuống. Trước đây, những trường hợp thế này phụ thân đều không gọi chàng tới. Bây giờ đã bắt đầu coi Lý Diệp chàng là một thành viên trong căn nhà này rồi ư? Thực ra chàng nhớ khoảng thời gian yên tĩnh, không cần dính tới mấy chuyện thế này như trước đây hơn.
“Lý Sưởng, con nói rõ cho ta, nữ nhân kia là sao?" Lý Giáng nghiêm nghị hỏi.
Lý Sưởng trả lời, "Phụ thân, con thích nàng, nàng là người dịu dàng biết quan tâm, sẵn sàng sinh con cho con. Con chỉ muốn nạp một người thiếp thôi, thế cũng không được ư?"
"Đồ khốn!" Lý Giáng chỉ tay vào mặt thằng con, "Tao nghĩ mày làm quan mấy năm nay thì ít ra tâm tính của mày cũng phải chín chắn lên rồi chứ. Mày tùy tiện dẫn một nữ nhân như thế về nhà, vậy mày có nghĩ tới người ngoài sẽ đánh giá Lý gia chúng ta thế nào không? Rồi chúng ta phải ăn nói với Quách gia thế nào hả?"
Lý Sưởng cười khẩy: "Phụ thân, tới nước này rồi mà chúng ta vẫn còn phải quan tâm xem Quách gia nghĩ gì ư? Người còn không biết Quách Mẫn đối xử với con thế nào chắc...|"
"Nhị đệ." Lý Huyên nhắc nhở em trai rồi liếc mắt nhìn Lý Diệp đang ngồi ở ghế cuối phía đối diện, "Trước mặt phụ thân, đệ nên chú ý tới lời nói của mình."
Lúc này Lý Sưởng mới ý thức được, hắn vòng vo đổi chủ đề: "Nói tóm lại, người đồng ý cũng được mà không đồng ý cũng thế, con nhất định phải lấy nữ nhân này. Nếu các người không tha cho nàng, vậy con sẽ cùng nàng dọn ra ngoài." Hắn hành lễ đứng dậy, tự ý đi thẳng ra ngoài. Lý Huyên đứng dậy theo, nói với Lý Giáng: "Con đi xem đệ ấy."
Hiện giờ, chính sảnh chỉ còn lại mỗi hai cha con Lý Giáng và Lý Diệp. Gân xanh trên trán Lý Giáng nổi rần lên, chén trà trong tay ông tưởng như suýt bị ông bóp vỡ. Bình thường Lý Sưởng làm việc đúng là hơi khác người nhưng chưa bao giờ lại hỗn hào như thế. Ông là người coi trọng nề nếp, nếu giữ một nữ nhân không rõ lai lịch thế này, lại còn định nạp làm thiếp thất thì chắc chắc Quách gia sẽ không chịu để yên.
Có điều, Lý Sưởng mà dọn ra ngoài ở thì chẳng khác nào nói cho cả cái thành Trường An này biết cha con họ xích mích. Ông tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
"Con nói xem, chuyện này nên xử trí sao?" Lý Giáng chống tay lên trán hỏi. Ông cũng không định hỏi Lý Diệp, chỉ là bây giờ người có thể trao đổi cũng chẳng còn ai khác.
Lý Diệp hờ hững đáp: "Con thấy Nhị huynh có vẻ không dễ dàng thỏa hiệp đâu. Nhị huynh kiên quyết thế, chỉ sợ nữ nhân kia có thai rồi."
Suýt nữa thì Lý Giáng sặc nước trà, "Con nói cái gì?"
"Hôm nay con có gặp qua, nàng ta đẫy đà hơn hẳn so với nữ tử bình thường. Mặc dù không lộ rõ nhưng Nhị huynh luôn dùng tay che chở eo nàng ta. Lúc ăn tối, Nhị huynh còn ra lệnh cho phòng bếp làm rất nhiều món bổ."
"Vậy tại sao nó không nói?" Lý Giáng cau mày hỏi. Nếu chỉ có một mình Lưu Oanh thì ông không lo ngại lắm. Nhưng nếu trong bụng nàng ta có thêm một cái thai sẽ không thể xử lý qua loa được. Ông có ba người con trai nhưng hai con dâu lại làm ông vô cùng thất vọng, tới nay vẫn chưa sinh được cho ông một đứa cháu trai nào. Người họ Lý không thể tùy tiện hưu thê nhưng cũng không thể vì thế mà tuyệt hậu.
"Chắc là chưa đầy ba tháng nên cái thai còn chưa ổn định, do đó để tránh chuyện bất trắc, Nhị huynh đã gạt hết mọi người trong nhà. Hôm nay Nhị huynh vô tình đề cập tới chuyện sinh con hai lần, một lần trước mặt mẫu thân, một lần trước mặt phụ thân. Thứ huynh ấy coi trọng là đứa bé trong bụng Lưu Oanh thì đúng hơn, vì muốn chăm sóc nàng ta thật tốt nên huynh ấy mới dẫn về nhà."
Lý Giáng không khỏi nhìn Lý Diệp thêm vài lần, khả năng quan sát của thằng nhóc này đúng là quá kinh người. Vừa rồi ông chỉ mải giận, quên mất không để ý tới biểu hiện của Lý Sưởng chứ đừng nói là những chi tiết nhỏ thế này. Được Lý Diệp nhắc nhở, ông lập tức nhận ra đúng là có chuyện này.
"Ta sẽ cho người điều tra lai lịch của Lưu Oanh kia. Nếu nàng ta thật sự mang thai mà gia thế không tốt, vậy thu xếp cho nàng ta vào một gia đình tử tế cũng chẳng có gì khó khăn, để Nhị huynh con nạp làm thiếp đi." Lý Giáng khoát tay nói. Sống tới tuổi này rồi, chẳng lẽ ông còn không muốn có cháu trai? Dù là con vợ cả hay con vợ lẽ cũng được. Ông không buồn so đo làm gì.
"Bên phía Nhị tẩu, phụ thân định xử trí ra sao?" Lý Diệp hỏi.
"Để mẫu thân và Đại tẩu con đi khuyên thôi. Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, không có bản lĩnh giữ trái tim phu quân vậy chẳng lẽ còn muốn ta ra mặt áp chế Nhị Lang, bắt nó quay đầu lại sao?" Lý Giáng đứng dậy, "Trời tối rồi, con về nghỉ ngơi đi."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận