Hạ nhân mang đệm đến đây để Lý Diệp và Gia Nhu quỳ xuống, theo thứ tự kính trà cho Lý Giáng cùng Trịnh thị. Nàng đã chuẩn bị cho cha chồng một bộ trà cụ bằng vàng ròng, cho mẹ chồng bộ trâm hoa mười hai cánh, đều do Thôi thị giúp nàng chọn lựa. Trịnh thị nhìn tỳ nữ mở hộp gấm ra, trên mỗi cánh hoa bằng vàng còn được khảm nhiều loại đá quý khác màu khiến trong lòng bà rất kinh ngạc nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì.
Bà tưởng rằng Nam Chiếu là nơi biên thùy, sẽ không có đồ gì tốt. Không ngờ Gia Nhu lại ra tay rộng rãi như vậy, tặng đồ cho bà còn quý hơn so với hai người con dâu sinh trưởng ở Đô thành. Bà cũng nghe thấy tình trạng mấy năm nay của Nam Chiếu, cho là phủ Vân Nam Vương lụi bại nên mới chẳng xem trọng lễ gặp mặt lần này. Quà mà bà chuẩn bị so với Gia Nhu có vẻ keo kiệt hơn nhiều.
Trịnh thị do dự khiến Lý Giáng quay sang nhìn bà. Ông cho Gia Nhu một túi đồng tiền vàng, còn quà tặng cho con dâu mới thì đều do mẹ chồng chuẩn bị, ông là đàn ông, tất nhiên sẽ không quản mấy chuyện đó, vậy mà Trịnh thị chậm chạp không lấy đồ ra, hai đứa nhỏ còn quỳ mà chẳng biết bà ấy đang làm giá gì nữa đây.
Lý Diệp thấy Gia Nhu tặng cho mẫu thân món quà vô cùng quý giá thì chàng cảm thấy vui mừng, đồng thời trông thái độ của mẫu thân ngượng ngùng xoắn xít, chàng đã đoán được quà mà bà chuẩn bị chỉ sợ tặng không được, sẽ xấu hổ trước mặt con dâu.
Mẫu thân trước giờ vẫn luôn tiết kiệm nhưng không ngờ những trường hợp như vầy mà bà cũng xử lý không xong, chẳng trách phụ thân đều giao mọi việc trong nội viện cho Đại tẩu. Lý Diệp nhìn Tô Nương đang đứng phía sau Trịnh thị, trong tay áo Tô Nương đang giấu cặp vòng tay bằng vàng, là đồ hồi môn của Trịnh thị, bà lại ngại không dám đưa ra.
Tô Nương chạm đến tầm mắt Lý Diệp, biết chàng có biện pháp cứu vãng nên vội thi lễ, nói: "Là lão thân hồ đồ, quà phu nhân định tặng cho Quận chúa vẫn còn ở trong phòng, lão thân trở về lấy ngay đây ạ.”
Trịnh thị không nhớ mình còn chuẩn bị đồ gì nữa nhưng Tô Nương đã hành lễ lui ra.
"Đừng quỳ mãi như thế, đứng lên trước đi." Lý Giáng trầm giọng nói. Món đồ quan trọng như vậy mà Trịnh thị còn để quên trong phòng khiến ông có chút bất mãn. Thế nhưng vì muốn giữ thể diện trước mặt con cái nên cũng không tiện trách cứ bà.
Lý Diệp duỗi tay đỡ Gia Nhu đứng lên, thái độ yêu thương vô ngần. Gia Nhu nghĩ có thể chàng muốn trước mặt người nhà biểu hiện ra sự ân ái của hai người nên cũng phối hợp nở nụ cười. Bộ dáng hai vợ chồng ngọt ngào như vậy, trong mắt người khác tất nhiên sẽ tạo ra nhiều suy nghĩ khác nhau.
Vừa rồi Gia Nhu tặng lễ vật, Vương Tuệ Lan và Quách Mẫn đều nhìn thấy. Khi các nàng mới vào cửa, tuy quà tặng cũng là trăm dặm mới tìm được một món tốt nhưng nếu so sánh với Gia Nhu lại kém cỏi hơn nhiều. Quách Mẫn thì không có gì, nàng luôn luôn chướng mắt Trịnh thị vắt cổ chày ra nước, cũng không thèm quản hậu viện nên dĩ nhiên sẽ không để ý mấy chuyện này.
Nói gì đi nữa thì Vân Nam Vương cũng là Phiên vương, còn có nhà ngoại là Thanh Hà Thôi Thị nên trước nay Quách Mẫn chưa từng xem thường Mộc Gia Nhu.
Vương Tuệ Lan ngược lại không thể không để ý. Nàng ở Lý gia phải khiến trên dưới tin phục mới có thể giữ vững địa vị của mình. Bởi vậy nên nàng mới quen thuộc chiêu trò nhìn mặt đoán ý, chu đáo nơi nơi. Trịnh thị cũng vậy, Gia Nhu cũng thế, nàng chú ý bọn họ chính là vì không muốn có ai đó khiến quyền lực của nàng lay động mảy may. Nói một câu đầy chua xót, ngoại trừ cái quyền nắm giữ nội trợ này, nàng còn có gì nữa đâu?
Người đàn ông bên cạnh nàng vốn chưa bao giờ yêu nàng.
Tô Nương đi không lâu đã mang một bộ trang sức trở về. Tuy món đồ này không tính là quá trân quý nhưng cũng may giá trị không tồi, sẽ không lộ vẻ khó coi. Khi Vương Tuệ Lan và Quách Mẫn vào cửa, Trịnh thị cũng tặng đồ với giá trị tương đương, mọi việc công bằng, hai người họ cũng sẽ không ý kiến ý cò gì.
Trịnh thị không biết Tô Nương cho làm bộ trang sức này ở đâu, khi nào nhưng thấy đưa cho Gia Nhu, lòng bà nhói đau một cái. Mọi việc đã đến nước này cũng chỉ có thể giả vờ hào phóng mà nói: “Cũng không phải thứ gì quý giá, con cầm chơi thôi.”
Gia Nhu thành tâm cảm ơn Trịnh thị, đoạn nhạc đệm nho nhỏ này đã trôi qua. Trong toàn bộ quá trình, nàng đều biểu hiện thái độ ái nhục không kinh(*), thoải mái hào phóng, so với vị Quận chúa Li Châu mà Vương Tuệ Lan nghe ngóng được hoàn toàn là hai người khác nhau.
(*)Ái nhục không kinh(宠辱不惊): dù được yêu thương hay bị coi thường thì vẫn giữ được thái độ bình tĩnh không nao núng.
Lý Diệp lại dẫn theo Gia Nhu gặp qua hai vị huynh trưởng. Lý Huyên nhậm chức ở Thần sách quân có một thân chính khí nghiêm nghị, dáng người cũng cao lớn mười phần. Hắn nhàn nhạt gật đầu, giới thiệu Vương Tuệ Lan, Vương Tuệ Lan nhiệt tình nói hai câu: “Ta không muốn xa lạ nên trực tiếp gọi là đệ muội nhé. Trong gia đình vẫn luôn ngóng trông Tứ đệ trở về nhà, bây giờ lại có thêm đệ muội thì sau này sẽ càng náo nhiệt hơn rồi.” Nàng cười rồi kêu Bảo Chi dâng lên một cái hộp, bên trong hộp chứa một cây trâm ngọc: “Đệ muội vốn thiên sinh lệ chất nên những món đồ bằng ngọc cũng sẽ rất tôn lên màu da của muội. Bản vẽ của cây trâm này là ta tự mình thiết kế rồi tìm thợ thủ công làm ra. Nếu đệ muội không chê hãy nhận lấy món quà này nha.”
Vương Tuệ Lan là tài nữ nổi danh Đô thành, bởi vì không có vẻ đẹp xuất chúng nên mới liều mạng bồi đắp tài nghệ bù vào, thế nên cây trâm ngọc hình hoa lan kia trông rất độc đáo.
Gia Nhu hơi sửng sốt: “Ta làm sao lại không biết xấu hổ nhận một món đồ quý trọng như vậy chứ? Vả lại, ta cũng chưa chuẩn bị quà gì cho Đại tẩu….”
“Người một nhà đừng nên khách sáo như thế. Muội thích thì ta đã vui lắm rồi.” Vương Tuệ Lan cười nói.
Lý Diệp ở bên cạnh dịu dàng cất tiếng: “Nếu đã là tấm lòng của Đại tẩu vậy nàng hãy nhận lấy đi.”
“Vậy ta sẽ không khách sáo nữa, đa tạ Đại tẩu.” Gia Nhu thuận theo nhận lấy món quà, âm thầm ghi nhớ, khi trở về phải chọn ra một món đồ nào đó đưa đến chỗ Vương Tuệ Lan đáp lễ.
Lý Diệp lại dẫn nàng đến trước mặt Lý Sưởng và Quách Mẫn. Gia Nhu đã từng gặp qua Quách Mẫn ở Thôi phủ nên gật đầu chào hỏi, sau đó nhìn về phía Lý Sưởng ngồi bên cạnh nàng ấy.
Lý Sưởng và Lý Diệp lớn lên có vài phần giống nhau, cả hai đều có nét giống cha. Thế nhưng Lý Diệp cho người ta cảm giác ấm áp như ngọc, còn Lý Sưởng lại hơi chút âm trầm. Nghe nói hắn ta tuổi còn trẻ mà đã làm đến chức Hộ Bộ Chi viên ngoại lang, đường làm quan rộng mở. Nhưng dưới sự chưởng quản của Bùi Duyên Linh, Hộ Bộ đã sớm chướng khí mù mịt, làm sao lại có tên quan nào gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Mối quan hệ của thế gia đại tộc ở Đô thành quả thật rất phức tạp rắc rối. Tỷ tỷ của Lý Diệp gả cho Quảng Lăng Vương làm Phi, lẽ ra Lý gia hẳn sẽ ủng hộ phe Thái tử, vậy mà Lý Sưởng lại đang làm việc giúp Thư Vương, hình như Lý Giáng cũng không có ý ngăn cản.
Có lẽ chốn quan trường không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng chẳng có bằng hữu vĩnh viễn, có chăng chỉ là lợi ích vĩnh hằng.
Lý Giáng thấy bọn họ đã làm xong lễ ra mắt bèn lấy lý do bận công vụ mà rời đi trước. Mọi người đứng dậy đưa tiễn rồi Lý Huyên và Lý Sưởng cũng lần lượt cáo từ. Hai người họ đều có chức vụ trong người, thời gian ở nhà thường ngày không nhiều lắm. Lúc Lý Sưởng đi ngang qua bên cạnh Lý Diệp chỉ nhìn chàng một cái, chẳng nói chẳng rằng đã bỏ đi ra ngoài.
Đợi bọn họ đều đi rồi, Trịnh thị mới nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Trong nhà còn một vài cơ thiếp cùng với thứ tử, thứ nữ. Chờ hôm nào rảnh rỗi lại kêu tới cho con gặp. Nếu không còn chuyện gì nữa thì mọi người trở về đi thôi.”
Bà vẫn nhớ rõ chuyện nạp thiếp cho Lý Diệp nhưng việc này tuyệt đối không thể làm trò mà nói trước mặt nhi tử, nhất định sẽ bị nó phản đối. Bà nghĩ, tiếp theo Lý Diệp phải chờ Lại Bộ phân chức quan nên có lẽ sẽ không rảnh rỗi ở nhà. Đợi hôm nào con bà vắng nhà, bà lại gọi con dâu đến viện của mình, lập chút quy củ, lúc đó nhắc đến chuyện nạp thiếp cũng chẳng muộn.
Gia Nhu đi theo Lý Diệp rời khỏi chính sảnh, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ đến cái liếc mắt vừa rồi của Lý Sưởng đối với Lý Diệp trước khi đi. Mối quan hệ huynh đệ này thật sự không bình thường. Nàng ít huynh đệ tỷ muội, A đệ lại là một thằng nhóc thẳng tính, nó chỉ cần đảo mắt một cái là biết ngay nó đang nghĩ gì. Trước kia nàng còn hâm mộ nhà người khác đông đảo, cho rằng lỡ xảy ra chuyện gì sẽ có thể thêm người giúp đỡ và thương lượng. Nhưng mà hình như Lý gia không giống vậy, ngoại trừ Vương Tuệ Lan còn hoạt bát hào phóng một chút, còn lại những người khác đều quá lãnh đạm.
Lý Diệp quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng đã tụt lại một khoảng khá xa nên chàng dừng lại, hỏi: “Nàng đang nghĩ gì thế?”
Gia Nhu hoàn hồn, tiến nhanh vài bước đến bên cạnh Lý Diệp, trả lời: “Không có gì. Đang nghĩ phải đưa Đại tẩu món đồ nào để làm quà đáp lễ. Ta không quá quen thuộc với tẩu ấy, chàng có kiến nghị nào không?”
Lý Diệp nghĩ nghĩ: “Đại tẩu thích hoa lan. Nàng có thể tặng món nào tương tự như vậy.” Tuy chàng không ở trong nhà nhưng đối với yêu thích của mọi người thì cũng biết chút đỉnh. Theo cách ăn mặc dùng thường ngày của bọn họ là có thể nhìn ra được, cũng chẳng khó lắm.
Gia Nhu đáp vâng. Nữ tử thích hoa lan phần lớn đều có phẩm hạnh cao quý và tinh khiết. Vương Tuệ Lan hôm nay đã cho nàng ấn tượng không tồi, tri thư đạt lý, lễ nghĩa chu toàn, ít nhất vẫn dễ ở chung hơn nhiều so với Quách Mẫn cao ngạo. Trong thâm tâm nàng không quá thích giao tiếp với những nữ nhân khác, đời trước đã phải đấu với Trường Bình đến lưỡng bại câu thương rồi.
Nàng bỗng nhiên nhớ đến một việc, bèn ngẩng đầu hỏi Lý Diệp: “Chàng có thiếp thất hay là thông phòng nào không?”
Lý Diệp thấy vẻ mặt nàng gấp gáp nên không khỏi muốn trêu nàng: “Nếu ta có thì Quận chúa định xử trí như thế nào?”
Sắc mặt Gia Nhu lập tức khó coi. Vốn trong lòng còn có vài phần mong đợi, thân thể Lý Diệp không tốt hẳn là sẽ không làm chuyện xằng bậy. Bây giờ nghe người này nói thế mới hiểu được, đàn ông đều chẳng ai là ngoại lệ. Ngẫm lại cũng đúng, quý công tử ở chốn Đô thành cỡ tuổi Lý Diệp đã con cái đầy đàn rồi.
“Nếu đã có vậy một lát nữa gọi tới cho ta xem, ta cũng nên gặp mặt mấy vị tỷ muội ấy, ngày sau mới hoà thuận ở chung được.” Ánh mắt nàng nhìn thẳng về phía trước, lời nói đầy vẻ cứng rắn.
Lý Diệp cười cười nhìn nàng, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi thế kia, rõ ràng là muốn đánh nhau với người ta chứ làm gì có ý định hoà thuận ở chung đâu. Nhưng mà chàng quả thật không có thiếp thất hay thông phòng nào, biệt trang Li Sơn chỉ có một vài vú già làm tạp dịch chứ một tỳ nữ trẻ tuổi cũng chẳng có. Mẫu thân đã từng an bài nhiều người qua đó nhưng tất cả đều bị chàng tiễn đi.
“Lừa nàng thôi. Không có ai cả, về sau cũng sẽ chỉ có mình nàng.” Chàng nhẹ giọng nói. Vốn vẫn luôn đợi nàng, làm sao chàng có thể động tâm với nữ nhân khác được. Hơn nữa, chàng làm gì có thời gian dây dưa vào mấy chuyện đó, những việc chàng muốn làm thật sự quá nhiều rồi.
Gia Nhu ngơ ngẩn nhìn Lý Diệp, giọng nói của chàng mang theo vài phần dung túng khiến lỗ tai nàng nóng lên. Tựa như chàng vẫn luôn rất dễ dãi đối với nàng, chẳng sợ xảy ra chuyện với Ngu Bắc Huyền, chàng vẫn nguyện ý bỏ qua chuyện cũ. Trước đây bọn họ thật sự không quen biết nhau sao? Rõ ràng trước nay chưa quen biết mà sao ngay từ những ngày đầu tiên, người này lại đối với nàng tốt như vậy.
Vào lúc này, Vân Tùng đã chạy đến từ đầu hành lang dài đằng kia, ngừng trước mặt Lý Diệp rồi nói khẽ với chàng vài câu. Lý Diệp nhíu mày, thái độ ôn hoà nhàn tản mới vừa rồi lập tức biến mất, vẻ mặt thêm vài phần sắc bén. Gia Nhu cho rằng mình nhìn lầm, ngước mắt định nhìn thêm một lần nữa thì Lý Diệp đã trở về bình thường, chàng quay lại nói với nàng: “Nàng về viện trước đi, ta cần phải ra ngoài một chuyến.”
Gia Nhu không biết đã xảy ra chuyện gì nên không kiềm lòng được mà kéo lấy cánh tay Lý Diệp: “Nhưng mà sức khỏe của chàng….” Người này còn đang sinh bệnh lại cứ muốn chạy loạn khắp nơi, thật đúng là một bệnh nhân cứng đầu mà.
“Không sao đâu.” Lý Diệp trấn an vỗ vỗ mu bàn tay nàng, đang muốn rút tay ra thì Gia Nhu lại không chịu thả: “Chàng chậm đã. Dù sao cũng phải khoác thêm cái áo nữa chứ?” Nói xong, không đợi Lý Diệp cự tuyệt, nàng đã sai Ngọc Hồ và Vân Tùng trở về lấy.
Lý Diệp chẳng còn cách nào khác với nàng bởi vì hai bàn tay nàng chặt chẽ giữ lấy chàng, ánh mắt lại giống như động vật nhỏ đang xin ăn, trông rất đáng thương. Cho dù là băng sơn cũng sẽ bị nàng hoà tan chứ đừng nói chi chàng vốn không phải là một người lãnh đạm vô tình.
Gia Nhu cũng biết chính mình đang chơi xấu nhưng Lý Diệp cũng quá thờ ơ với sức khỏe rồi, nàng thật sự nhìn không được. Hai người đã thành thân, cho dù chưa làm những chuyện thân mật kia nhưng dù sao cũng đã là phu thê, không thể thấy mà mặc kệ được.
Đợi đến khi Vân Tùng lấy áo khoác lông cừu đến đây, khoác lên người Lý Diệp, chàng mới tốt tính hỏi nàng: “Ta có thể đi được chưa?”
Lúc này Gia Nhu mới chịu buông tay ra, lại dặn dò Vân Tùng: “Chuẩn bị một cái lò sưởi tay cho lang quân trên xe ngựa, đừng để ngài ấy đông lạnh đó.”
“Vâng ạ, Quận chúa cứ yên tâm.” Vân Tùng đáp. Lý Diệp chỉ mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Gia Nhu đứng nhìn theo bóng dáng Lý Diệp, Ngọc Hồ ở phía sau cười nói: “Lang quân đã không thấy đâu rồi mà Quận chúa vẫn còn ngóng nhìn theo nữa nha.”
“Ngọc Hồ, em có cảm thấy không, vừa rồi trong nháy mắt, chàng cũng không còn giống chính mình nữa.” Gia Nhu lẩm bẩm hỏi. Loại khí thế như vậy làm sao mà giống một người bình thường đơn giản được.
Ngọc Hồ trả lời: “Lang quân và Quận chúa chỉ mới gặp nhau có vài lần thôi, tất nhiên Quận chúa sẽ không hiểu hết ngài ấy. Chỉ cần sau này ngài ấy đối tốt với Quận chúa là đủ rồi, mấy thứ khác không quan trọng.”
Gia Nhu ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, những giông bão hỗn loạn của kiếp trước đã sớm không còn liên quan gì đến nàng. Kiếp này, nàng chính là thê tử của Lý Diệp, nếu có thể giữ được phủ Vân Nam Vương và Lý gia không bị sụp đổ thì nàng đã an tâm.
Nơi Lý Diệp muốn đến chính là phủ Quảng Lăng Vương. Không lâu trước đây, nhà kho chứa công văn của Hộ Bộ bỗng nhiên bắt lửa, Lý Thuần đang chuẩn bị đi vào lấy công văn thấy thế bèn quên mình định nhào vào cứu công văn ra. Nhưng mà thế lửa quá lớn, lại gặp phải gió Đông, hắn chỉ vừa chạy đến cửa đã bị tuỳ tùng đi theo ngăn cản.
Cho dù vậy nhưng cánh tay vẫn bị bỏng bởi thanh xà ngang bị cháy rơi trúng.
Đại Lý Tự và Hình Bộ đang cùng điều tra Bùi Duyên Linh, chứng cứ phạm tội của Bùi Duyên Linh hơn phân nửa ở trong nhà kho của Hộ Bộ, lúc này nhà kho bị cháy chắc chắn là do ai đó đã nhúng tay vào. Ngay cả ai phóng hoả, ngẫm lại cũng có thể biết.
Tới phủ Quảng Lăng Vương, Lý Diệp bước xuống từ xe ngựa, trong phút chốc chưa thích ứng được với cái lạnh bên ngoài nên lại ho khan vài tiếng. Vân Tùng đỡ chàng, nói: “Nếu bệnh này cứ không khá hơn thì lang quân vẫn nên mời đại phu đến khám đi ạ. Để Quận chúa khỏi lo lắng.”
Vân Tùng nghĩ hiện tại lang quân là người đã có gia thất, cho dù không vì chính mình cũng nên nghĩ cho Quận chúa. Rõ ràng là Quận chúa rất quan tâm đến lang quân. Hắn tưởng rằng lang quân sẽ như trước đây ngại hắn lắm miệng nhưng Lý Diệp cũng không nói không rằng, bước chân lên trên thềm đá.
Hai bên cửa có hai con sư tử đá uy phong trấn giữ, trên cánh cửa màu đỏ được khắc hai đầu thú ngậm lấy hai khoanh tròn bằng đồng.
Người giữ cửa nhìn thấy là Lý Diệp đến nên vội vàng dẫn chàng vào. Tuy phủ Quảng Lăng Vương là phủ đệ của Quận vương, quy cách rất cao, thế nhưng bên trong lại bình thường không có gì đặc sắc, ít nhất thì so với những phủ đệ của quan to hiển quý trong Đô thành có vẻ giản dị hơn nhiều. So với Thư Vương phủ càng là xưa đâu bằng nay. Mấy năm nay, Lý Thuần lấy bổng lộc của mình để nuôi mưu sĩ. Nói phủ Quảng Lăng Vương có môn khách ba ngàn cũng chẳng phải nói ngoa. Nhà ai có chuyện hỉ chuyện tang, Lý Thuần đều sẽ khẳng khái tiếp tế, cuối cùng lại khiến cho hầu bao của hắn lép xẹp.
Nếu không phải có trăm mẫu ruộng tốt ở ngoại thành và trong cung mỗi tháng đúng hạn cấp gạo, trong Quảng Lăng Vương phủ nhiều miệng ăn như vậy, cũng chẳng biết làm sao mà duy trì được.
Lý Thuần đang ngồi trong phòng, duỗi tay ra cho đại phu chữa trị. Hắn không dám kinh động đến người trong cung, đại phu này là phủ Quảng Lăng Vương nuôi trong nhà nên cũng có thể tin cậy. Lý Mộ Vân ngồi bên cạnh hắn, nhìn vết phỏng dữ tợn trên cánh tay kia, da thịt lẫn lộn mà đau lòng đến rơi nước mắt: “Tại sao ngài lại lỗ mãng như vậy chứ? Cho dù công văn kia có quan trọng đến đâu cũng không thể lấy tính mạng của ngài ra mà đùa được.”
Lý Thuần quay đầu cười với nàng: “Vết thương nhỏ xíu ấy mà. Nàng lớn như vậy rồi, mau nín khóc.”
“Ngài còn ở đó mà cười được, thiếp thân bị hù chết rồi.” Lý Mộ Vân thấy đại phu rắc thuốc bột màu trắng lên tay Lý Thuần, hắn xuýt xoa một tiếng, nàng lại nói: “Ngài nhìn đi, rõ ràng là đau. Đại phu, ngươi nhẹ tay chút đi.”
Lúc này, Lý Diệp đang đi từ ngoài vào, cũng không ai dám ngăn trở chàng. Lý Thuần ngẩng đầu, không bất ngờ chút nào khi thấy Lý Diệp đột nhiên xuất hiện mà còn thật vui vẻ: “Ngươi đã đến rồi.”
“A tỷ phái người báo tin cho ta nên ta lập tức đến đây. Thương thế của ngài như thế nào rồi?” Lý Diệp ngồi xuống trước mặt Lý Thuần, nhìn kỹ miệng vết thương bèn nhíu mày, “Ngài cũng sơ ý quá. Làm sao mà để vết thương nghiêm trọng như thế?”
Lý Thuần hết cách, nói: “Tỷ đệ hai người cùng nhau cằn nhằn ta, ta ăn không tiêu đó. Chỉ là không cẩn thận bị một thanh xà ngang đang cháy rơi trúng thôi.”
Lúc này, Lý Diệp mới nhìn về phía Lý Mộ Vân, kêu một tiếng “A tỷ”. Lý Mộ Vân cười cười nhưng nụ cười lại hơi chút gượng gạo. Quả nhiên, ngay sau đó, Lý Thuần nói với nàng: “A Vân, trời lạnh quá, nàng đi pha chút trà nóng tới cho chúng ta uống.”
Mấy lời này đều là cố ý muốn đuổi nàng đi. Mỗi lần Lý Diệp tới thì nàng đều sẽ bị Lý Thuần kêu trở về, không biết hai người bọn họ lẩm nhẩm lầm nhầm bàn tính chuyện gì. Thậm chí Lý Mộ Vân có cảm giác trong lòng Quảng Lăng Vương thì Lý Diệp còn quan trọng hơn cả nàng. Thế nhưng rõ ràng là Lý Diệp không xuất chúng như hai huynh trưởng, rốt cuộc Quảng Lăng Vương coi trọng hắn ở điểm nào? Nhưng cũng có lẽ là nàng đa tâm, hai người bọn họ chỉ có sở thích tương đồng nên mới đặc biệt hợp ý thôi.
Lý Mộ Vân đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài, cố tình muốn nghe xem bọn họ nói gì.
Nhưng mãi đến khi nàng ra khỏi cửa rồi mà hai người kia vẫn còn nói tới miệng vết thương. Chờ đại phu băng bó xong xuôi rồi lui ra, trong phòng không còn người ngoài, Lý Diệp mới nói: “Mỗi lần ngài đều đuổi khéo A tỷ như vậy, sớm muộn gì tỷ ấy cũng sẽ nghi ngờ.” Thậm chí sẽ sinh ra hiềm khích đối với đệ đệ là chàng đây.
Lý Thuần buông ống tay áo xuống, không để bụng mà nói: “Sợ cái gì, nàng ấy là thê tử của ta, tỷ tỷ ruột của ngươi, chẳng lẽ còn đi ghen ghét với ngươi? Nhưng sao sắc mặt ngươi lại như thế này? Nhìn không ổn cho lắm.”
“Ta không sao. Nhà kho bị cháy, công văn bên trong đó chẳng còn lại chút nào ư?” Lý Diệp hỏi.
Lý Thuần nghiêm trọng gật gật đầu: “Ta không nghĩ là lá gan của bọn chúng lại lớn như vậy, dám phóng hoả trong Hoàng thành, cũng không sợ làm bị thương đến người vô tội. Hơn nữa, bọn chúng biết rõ hôm nay Hình Bộ sẽ đi điều tra, ta muốn ngừa nhỡ đâu mới đi theo, vậy mà vẫn chậm một bước.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận