Lý Diệp lắc lắc đầu, vừa định nói mình không sao thì cơn ho lại kéo dài không dứt. Chàng cố chống đỡ suốt một ngày đến giờ đã thành nỏ mạnh hết đà, bệnh tới như núi đổ.
Gia Nhu đi đến trước mặt Lý Diệp, thấy hai bên má chàng ửng đỏ bèn duỗi tay sờ lên trán chàng, sờ một cái đã khiến nàng hoảng sợ. Vậy mà nóng muốn bỏng tay! Nàng nhíu mày: “Nóng như thế, tại sao lại không nói sớm?”
“Ta không sao đâu…. nàng đừng lo lắng.” Lý Diệp nhẹ giọng nói. Thân thể chàng vốn yếu ớt hơn người thường, sau khi khảo thí xong thì yến hội một cái nối tiếp một cái, công việc một chuyện nối tiếp một chuyện, chàng bôn ba cả ngày bên ngoài nên bây giờ mới bị nhiễm phong hàn. Mấy hôm nay vì không muốn làm chậm trễ hôn lễ nên chàng mới cố gắng đi đón dâu. Hiện tại có hơi quá sức.
“Ngọc Hồ, mau mau đi kêu người gọi đại phu đến xem bệnh cho lang quân, nhanh lên!” Gia Nhu quay đầu lại sai khiến.
Ngọc Hồ vừa dợm bước muốn đi, Lý Diệp đã ngăn nàng: “ Trời đã tối, trong phủ không có đại phu, chờ ngày mai đi. Đừng nên náo động đến người khác, ta ngủ một giấc sẽ khỏe lên ngay ấy mà.”
Trước khi Gia Nhu xuất giá đã biết tuy Lý Diệp là con vợ cả Lý gia nhưng không được người nhà thương yêu, thật không ngờ, ngay cả sinh bệnh mà cũng chẳng dám làm phiền trong nhà. Hôm nay, khi bọn họ vào lều tiến hành nghi thức thành hôn, người xem lễ tuy không ít nhưng lại không thấy hai huynh trưởng cùng tẩu tử của Lý Diệp, ngay cả tỷ tỷ là Quảng Lăng Vương phi cũng chẳng tới. Đối lập với sự náo nhiệt bên đàn gái, bên này chỉ có thể dùng hai chữ “thê lương” để hình dung.
Người này ở trước mặt kẻ khác luôn nho nhã lễ độ, vẻ tươi cười trong sáng ôn hoà, thật sự không thể nào biết được lại lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.
Gia Nhu cảm thấy hơi đau lòng, nàng ngồi xổm trước mặt Lý Diệp, nói: “Ta bảo người đi nấu chút canh gừng mang lại đây. Nếu cảm thấy quá khó chịu thì nhất định phải nói cho ta biết đấy.”
“Ừ. Tối nay ta sẽ ngủ ở sập ngoài, để khỏi lây bệnh qua cho nàng.” Lý Diệp nói xong định đi lấy chăn thì đã bị Gia Nhu đè bả vai lại, “Không được! Chàng ngủ trên giường đi.” Hai người bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, Gia Nhu vẫn là người bại trận trước, nàng quay đầu đi: “Sập ngoài lạnh lắm, ngủ ở đây tiện cho ta chăm sóc chàng hơn.”
Sau khi gương mặt tuấn tú kia ửng hồng vì nhiễm bệnh, vậy mà trông giống đóa hồng liên thanh thuần tinh khiết lại yêu diễm, toả ra cảm giác mị hoặc khó nói thành lời. Trái tim Gia Nhu đập thình thịch đầy hoảng loạn, không dám liếc nhìn Lý Diệp nhiều thêm một cái.
Lý Diệp cảm thấy phản ứng của nàng thật thú vị nên cũng không từ chối nữa, chỉ thay quần áo rồi nằm xuống giường, nhắm mắt lại. Đã nhiều năm rồi, chàng luôn sống một mình ở biệt trang Li Sơn, dẫu xảy ra bất cứ chuyện gì cũng chỉ có mình chàng gánh chịu. Cho dù sinh bệnh cũng chỉ có Vân Tùng chiếu cố chứ chưa bao giờ tiết lộ với ai trong nhà. Thế nhưng tối nay, chàng biết có người bận tâm đến chàng nên không muốn làm ra vẻ kiên cường chi nữa.
Trên thế gian này nào có ai thích sự cô độc đâu, chỉ là không muốn ôm nỗi thất vọng mà thôi.
Gia Nhu thấy Lý Diệp ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì thở dài nhẹ nhõm. Vốn là nàng định bảo Ngọc Hồ đi kêu người Lý gia nấu canh gừng nhưng lại sợ lời nói của nàng ấy không đủ trọng lượng, bèn tự mình mở cửa ra ngoài. Bên ngoài có hai vú già và hai tỳ nữ đứng hầu, đều là người nàng mang đến. Phía dưới hành lang có một gã sai vặt trông rất thanh tú dễ thương, hắn đang đi tới đi lui, hình như là tùy tùng của Lý Diệp.
"Ngươi đến đây một chút." Gia Nhu lên tiếng gọi hắn.
Vân Tùng nghiêng đầu trông thấy một nữ tử mặc váy dài, khoác áo da cừu đang đứng nơi cửa. Ánh sáng ngọn đèn dầu trước lều vải chiếu rọi lên khuôn mặt và làn da trắng như tuyết của nàng, băng cơ ngọc cốt, đẹp như thiên tiên. Rõ ràng xuất thân cao quý thì hẳn phải có chút ngạo mạn và kiêu căng như hai vị nương tử trong nhà. Thế nhưng vị này lại không như vậy mà mặt mày mang theo một cổ anh khí tự nhiên, vừa không nhu nhược nhưng cũng không hếch mặt lên trời.
Hôm nay hắn đã chứng kiến tân nương vào cửa, chẳng qua lúc đó trên mặt nàng trang điểm quá đậm, xấu đẹp cũng nhìn không ra. Giờ phút này được diện kiến chân dung Quận chúa khiến hắn không khỏi cảm khái, khó trách lang quân là một người như trích tiên vậy mà cũng động phàm tâm.
Gia Nhu thấy hắn phát ngốc lại kêu thêm một tiếng. Lúc này thì Vân Tùng mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới: "Quận chúa có gì phân phó ạ? Có phải lang quân, ngài ấy…"
Vân Tùng biết thân thể lang quân không khoẻ, hôm nay đã nghe ngài ấy ho khù khụ mấy cái. Thân thể lang quân vốn yếu ớt nên hắn rất chú tâm đến việc này.
"Tên ngươi là…."Gia Nhu vẫn chưa biết tên họ Vân Tùng.
"Tiểu nhân tên gọi Vân Tùng, là người hầu cận bên cạnh lang quân, vẫn luôn chăm sóc cho ngài ấy lúc ở Li Sơn. Nếu ngài có gì sai bảo cứ việc nói cho tiểu nhân ạ."
Gia Nhu nhớ đến mấy người ngoài cửa đều do mẫu phi sắp xếp cho nàng nên bèn đi ra xa một chút, sau đó mới nói: “Lang quân hơi sốt trong người, ta muốn gọi đại phu nhưng chàng lại không chịu. Có sao không? Sức khỏe chàng như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Tùng kể theo sự thật: “Lúc lang quân còn rất nhỏ bị rơi xuống nước trong ngày mùa đông, suýt nữa đã bỏ mạng nên lưu lại bệnh căn về sau. Mấy năm nay thân thể đã điều dưỡng rất tốt nhưng vào mùa đông vẫn khá là gian nan, nếu lỡ sinh bệnh thì rất lâu mới khỏe lại. Có lẽ dạo gần đây vừa thi đỗ Tiến sĩ, xã giao quá nhiều, lang quân liên tục phải ra ngoài nên mới nhiễm phong hàn. Nhưng mà ngài ấy vốn không thích mời đại phu, đa số thời gian đều làm theo ý của ngài ấy.”
Thân phận Quận chúa cao quý, theo lẽ thường thì Vân Tùng chẳng dám nói như vậy nhưng thấy nàng thật sự quan tâm đến bệnh tình lang quân nhà mình, nàng lại không chảnh choẹ làm cao nên hắn mới nói nhiều thêm hai câu.
Gia Nhu nghe xong gật gật đầu, thì ra Lý Diệp có lời đồn bệnh tật ốm yếu đều không phải nói ngoa. Khi còn nhỏ bị rơi xuống nước là chuyện ngoài ý muốn hay do ai đó đã ra tay? “Ngươi đi bảo phòng bếp nấu một chén canh gừng mang đến đây, tạm thời đừng kinh động đến ai trong nhà.”
Vân Tùng lập tức xoay người đi làm, Gia Nhu trở về trước cửa lều, ra lệnh cho tỳ nữ vú già đang đứng ở đó: “Các ngươi đều trở về nghỉ ngơi đi, tối nay không cần canh gác.”
Mấy người kia hai mặt nhìn nhau, trước khi gả đến đây, Vương phi đã có căn dặn, sợ đêm tân hôn Quận chúa không ứng phó được nên các nàng phải canh chừng, không dám rời đi. Gia Nhu kiên trì nói: “Nơi này có Ngọc Hồ là được rồi, các ngươi trở về đi.” Nàng không muốn mẫu phi biết chuyện Lý Diệp sinh bệnh, miễn cho bà vướng bận lo lắng.
Những người đó cũng chẳng dám làm trái ý Quận chúa nên sau khi hành lễ liền lui xuống hết.
Bên trong căn lều xanh là ánh nến chiếu rọi, chậu than cháy đỏ bừng khiến toàn bộ lều trướng ấm áp như ngày xuân. Lý Diệp nằm trên giường, hình như đã ngủ say, khuôn mặt chàng trông rất an tường thoải mái. Gia Nhu vắt một chiếc khăn mặt từ trong chậu đồng, lau đi mồ hôi trên trán Lý Diệp, sau đó đặt khăn lên trán chàng. Thật ra nàng chưa từng chăm sóc cho người khác bao giờ, kiếp trước, khi đi theo Ngu Bắc Huyền nhưng thật ra y mới là người phải chăm sóc cho nàng nhiều hơn.
Ngọc Hồ đứng bên cạnh Gia Nhu, nói: “Đêm tân hôn mà lang quân lại bệnh thành như vậy, đã thiệt thòi cho Quận chúa rồi.”
Gia Nhu cũng chẳng hề cảm thấy thiệt thòi, ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra. Nếu Lý Diệp phải cùng nàng làm chuyện phu thê thì không biết chính nàng sẽ phản ứng như thế nào đây, có lẽ sẽ rất lúng túng.
“Em cũng lui xuống nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ta sẽ gọi.” Gia Nhu quay đầu lại nói với Ngọc Hồ.
“Vâng ạ, nô tỳ sẽ ngủ ở ngay bên ngoài, nếu có việc gì thì Quận chúa cứ gọi nô tỳ một tiếng nha.”
Sau khi Gia Nhu gật đầu, Ngọc Hồ nhanh chóng cáo lui. Đợi Vân Tùng bưng canh gừng tới, nàng bèn gọi Lý Diệp dậy uống xong và thổi tắt hết mấy ngọn đèn chung quanh, chỉ chừa lại hai ngọn nến trên bàn, không gian ngay lập tức tối đi rất nhiều. Nàng đứng ở mép giường, do dự không biết có nên nằm bên cạnh Lý Diệp hay không. Cuối cùng, sau nhiều lần giãy giụa, nàng thật sự chẳng tìm được dũng khí nên chỉ đành nằm ở cuối giường.
Nàng định trợn mắt thức tới sáng, lỡ mà người này có thức dậy đi tiểu đêm thì nàng cũng có thể giúp đỡ. Ai ngờ nằm một lát, cảm thấy hơi mệt nên nàng gối đầu lên cánh tay, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất.
Một giấc này ngủ cho đến sáng, nàng cảm giác được trên người mình có cái gì đó, mơ hồ tỉnh lại, thấy đó là một chiếc chăn. Đêm qua, khi nàng ngủ, trên người không có đắp gì cả. Lý Diệp…. nàng ngẩng đầu dậy thì đã thấy trên giường không còn ai.
Ngọc Hồ nghe thấy động tĩnh bèn chạy nhanh vào: “Lang quân đã thức rồi ạ, đang ở bên ngoài chờ Quận chúa đi thỉnh an. Quận chúa mau rửa mặt chải đầu nhanh lên.”
Chỉ mới qua có một đêm mà người này đã khỏe lên rồi à? Gia Nhu ôm đầy bụng nghi vấn ngồi xuống bàn trang điểm, Ngọc Hồ nói: “Nhìn lang quân thấy tinh thần ngài ấy cũng tạm được, chỉ là còn hơi bị ho khan. Quận chúa đừng lo lắng.”
Lần đầu diện kiến cha mẹ chồng khó tránh khỏi phải ăn mặc tươm tất một chút. Tuy không long trọng như lễ phục ngày hôm qua nhưng cũng phải búi tóc cài trâm, vận váy dài nghiêm chỉnh. Sau khi nàng trang điểm xong xuôi và bước ra ngoài, thấy Lý Diệp mặc áo bào màu xanh lá cứ cảm giác như hai người hoán đổi vị trí ngày hôm qua.
“Chàng không sao rồi chứ?” Gia Nhu bước đến hỏi.
Lý Diệp cười nói: “Không sao rồi. Đã phiền Quận chúa chăm sóc.” Chàng nói chuyện còn hơi có giọng mũi nhưng không rõ ràng như hôm qua. Hoặc là chàng có thói quen ngụy trang trước mặt người khác, nhìn sơ thì quả thật không giống như một người bị nóng sốt tối hôm qua.
Nghe xong lời Lý Diệp nói, Gia Nhu lại hơi ngượng ngùng. Vốn là nàng muốn chiếu cố cho người ta nhưng chính mình lại mệt quá ngủ quên, làm một giấc cho đến tận hừng đông, còn mắc công người ta đắp chăn giùm mình nữa.
“Đi thôi, phụ thân mẫu thân đang chờ.” Lý Diệp giơ tay, mời Gia Nhu đi trước. Gia Nhu lại nói: “Tuy ta là Quận chúa nhưng nếu đã kết thành vợ chồng thì phu quân là nhất, chàng đi trước đi.”
Lý Diệp nhìn nàng một cái, khoé miệng chứa ý cười. Chàng vốn tưởng rằng từ nhỏ nàng đã là Quận chúa thì sẽ có vài phần để ý đến thân phận nhưng hình như nàng lại hoàn toàn không để bụng chuyện đó…. Đây là muốn cho chàng mặt mũi trước mặt gia đình chàng sao? Vậy chàng sẽ không phụ sự hảo tâm của nàng.
Lý Giáng cùng Trịnh thị đang ngồi ở nhà chính, Lý Huyên và Lý Sưởng lần lượt dắt thê tử mình ngồi hai bên trái phải, đều đang đợi đôi tân nhân kia. Bầu không khí nơi đây rất an tĩnh, mọi người ai làm chuyện người đó, không giao lưu trò chuyện gì. Chỉ có phụ tử Lý Giáng ngẫu nhiên nói hai câu về các quan viên hôm qua đưa hạ lễ vân vân. Vú già chạy tới bẩm báo, nói Tứ lang quân cùng Quận chúa đã đi đến bên ngoài kia rồi. Lý Giáng đứng dậy, tất cả mọi người còn lại đều đứng lên theo, rồi sau đó là Lý Diệp và Gia Nhu một trước một sau bước vào.
Lý Huyên nhìn thấy Lý Diệp đi vào đầu tiên, trong ánh mắt hắn hiện lên tia kinh ngạc. Lúc trước, khi hắn cưới Vương Tuệ Lan, vì nàng là Huyện chủ còn hắn chưa đạt tới chức vụ như hôm nay nên phải để Vương Tuệ Lan đi trước. Thế nhưng người Lý Diệp cưới đường đường là Quận chúa, phẩm giai còn cao hơn so với Vương Tuệ Lan mà lại cam nguyện hạ thấp đi ở phía sau Lý Diệp ư? Lại nhìn đến nữ tử sau lưng Lý Diệp có dung mạo xinh đẹp cao quý, mỹ mạo bất phàm, một người như Vương Tuệ Lan sao có thể so sánh được.
Vương Tuệ Lan vừa thấy trận thế này đã biết Mộc Gia Nhu cố ý ủng hộ Lý Diệp, cho phu quân mình đầy đủ thể diện trước mặt người khác. Mà Lý Huyên thấy thế tất nhiên là sẽ nhớ đến lúc mình vào cửa, so sánh với nhau khẳng định sẽ khó chịu.
Xem ra vị Quận chúa Li Châu này chẳng đơn giản chút nào.
Gia Nhu tiến lên hành lễ với Lý Giáng và Trịnh thị, Lý Giáng đáp lễ lại cho nàng. Gia Nhu nói: “Con dâu thỉnh an tới muộn, mong chương phụ và đại gia(*) thứ tội. Đã gả về đây thì con dâu chỉ là dâu của Lý gia, vẫn mời hai vị tôn trưởng ngồi xuống để nhận con dâu phụng trà quỳ lạy ạ.”
(*)Chương phụ, đại gia: cha chồng, mẹ chồng - lối xưng hô trong nhà quan lại quyền quý, tỏ ý kính trọng.
Thôi thị đều đã dạy nàng rất kỹ lường những lễ nghi này. Trước cứ kính ba phần, sẽ không bao giờ sai. Huống chi, nàng chưa bao giờ xem thân phận Quận chúa của mình cao quý bao nhiêu.
Lý Giáng nghe thấy nàng nói như vậy, trong lòng thật ra có vài phần khen ngợi. Ban đầu còn sợ Nam Chiếu là nơi khỉ ho cò gáy, cho dù thân phận cao quý như Quận chúa nhưng cũng không lên được mặt bàn trong vòng thế gia huân quý. Thế nhưng trước mắt thấy vị Quận chúa này cũng xứng với danh hào con dâu Lý gia.
Trịnh thị vẫn luôn đánh giá Gia Nhu nên cũng không nghe rõ lời nàng nói gì. Nhìn thấy Lý Giáng ngồi xuống, bà cũng vội vàng ngồi xuống theo.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận