Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước
Dịch: Hoangforever
“Con ngươi vừa sinh ra đã chết rồi, kể cả y thuật của ngươi có cao siêu, nghịch thiên tới đâu cũng không cứu được.”
“Hạ Uyển Di, ngươi không được chết tử tế.”
Bị hai bà mụ kìm chặt xương đòn, ép quỳ xuống đất, Hạ Khuynh Ca khóc lớn lên, giọng thét xé gan xé lòng vang vọng trong gió tuyết.
Hạ Uyển Di nghe thấy vậy, khẽ cười lạnh.
“Ta không được chết tử tế? Hạ Khuynh Ca, rượu độc đã đổ vào bụng ngươi rồi, ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ à? Hai đứa con của ngươi là do hoàng thượng tự tay đầu độc, rượu độc ngươi uống là do hoàng thượng tự tay ban cho ngươi, người không muốn ba mẹ con ngươi sống là hoàng thượng, không phải là ta.”
“Không thể nào, không thể nào…”
Hạ Khuynh Ca khóc lóc run rẩy, không dám tin.
Nàng làm phụ tá cho Dạ Thiên Thừa 5 năm và làm vợ hắn 3 năm, nhờ vào y thuật cao siêu và một bộ binh pháp tuyệt diệu, cộng thêm đó là liều mạng đánh đổi tính mạng của em trai mình để giúp Dạ Thiên Thừa, một hoàng tử vốn không được ai coi trọng, bước lên ngai vàng.
Thế nhưng, sau khi đã đạt được mục đích, Dạ Thiên Thừa lại đối xử với nàng như vậy??
“Điểu tận cung tàng, Thố tử cẩu phanh” (1)
Đạo lý này Hạ Khuynh Ca hiểu, nhưng nàng đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Dạ Thiên Thừa, không ngờ hắn lại không tha cho cả con của mình.
Đó cũng là con của hắn a!
Chất độc của Ám Ma Thanh La, theo rượu mạnh đi vào dạ dày và ruột, nó bắt đầu phát tác. Máu từ từ chảy ra từ miệng, ngũ tạng lục phủ đều đau đớn dữ dội.
Nhưng nỗi đau đó, không bằng đau lòng.
“Ta muốn gặp Dạ Thiên Thừa, ta muốn giết hắn…”
“Đừng mơ nữa.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, trong đôi mắt Hạ Uyển Di lấp lóe ra một tia khát máu.
"Hạ Khuynh Ca, Hoàng thượng không thể nào gặp ngươi đâu. Cho dù có gặp, thì ngươi làm được gì chứ? Hai đứa bé đã chết rồi, ngươi cũng chẳng sống nổi nửa canh giờ nữa. Kể lể oán hận cũng vô dụng thôi, báo thù rửa hận càng không có cửa, ngươi còn cố giãy giụa làm gì nữa?"
Nhìn máu liên tục chảy ra từ miệng Hạ Khuynh Ca, Hạ Uyển Di không khỏi phấn khích nói.
Nàng từ từ cúi xuống, chiếc váy dài thêu hoa văn mây rồng bằng chỉ vàng đỏ, cùng với chiếc áo choàng đỏ thẫm, trải trên nền tuyết trắng xóa, tạo nên một mảng đỏ kiều diễm.
Mảng đỏ đó, còn chói mắt hơn máu của Hạ Khuynh Ca.
"Dù sao chúng ta cũng cùng xuất thân từ An Lạc Hầu phủ, từng xưng hô tỷ muội một tiếng, trước khi ngươi chết, ta không ngại nói cho ngươi biết một cái bí mật: cái chết của đệ đệ ngươi cũng là do Hoàng thượng một tay sắp đặt."
“Phụt…”
Nghe lời này của Hạ Uyển Di, Hạ Khuynh Ca không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Dùng chút sức lực cuối cùng, nàng vùng thoát khỏi sự kiềm chế của hai bà mụ, đôi tay bị đông cứng của nàng gắt gao túm lấy cánh tay Hạ Uyển Di.
“Ngươi...ngươi nói gì? Ngươi nói lại lần nữa, Hách Nhi...Hách Nhi…”
"Võ công của Hạ Trường Hách là do Thượng Thiện đại sư đích thân truyền dạy, binh pháp là do chính tay ngươi truyền thụ. Hắn dẫn binh đánh Bắc Thương quốc, bảy ngày bảy trận toàn thắng, được xưng là Tiểu Chiến Thần. Thế nhưng, trên đường khải hoàn trở về lại bị phục kích, trúng tên độc mà chết một cách vô cùng oan uổng... Ngươi thật sự cho rằng đó chỉ là trùng hợp sao?"
“Dạ...Dạ…”
“Đúng vậy,” Hạ Uyển Di cười khẩy tiến lại gần, từng lời từng lời như mũi dao đâm vào tim Hạ Khuynh Ca, “Hoàng thượng sớm đã có ý định giết ngươi, Hạ Trường Hách nếu không chết, nhất định sẽ báo thù cho ngươi và con, nên hắn phải chết.”
“Tại sao, tại sao hắn lại đối xử với ta như vậy…”
Nàng đã hy sinh tất cả vì Dạ Thiên Thừa, không mong cầu được một đời một kiếp, chỉ mong được sống yên ổn qua ngày, vậy mà ngay cả điều đó cũng trở thành một thứ xa xỉ, thậm chí cả người thân của nàng cũng không được yên nghỉ.
Yêu đến mức hy sinh tất cả, nhưng lại nhận được kết cục như vậy...
Thật nực cười.
Nhìn Hạ Khuynh Ca thất thần, đau khổ đến tuyệt vọng, Hạ Uyển Di không khỏi cười lớn.
“Hạ Khuynh Ca, đến lúc chết ngươi vẫn không biết, tại sao hoàng thượng lại đối xử với ngươi như vậy sao? Tưởng ngươi thông minh một đời thế nào?? Chẳng lẽ ngươi không nhận ra, người cứu ngươi khỏi đám cháy đêm Nguyên Tiêu năm đó không phải là hắn?”
---
* Điểu tận cung tàng: là một thành ngữ tiếng Trung Quốc, có nghĩa đen là "Chim hết thì cất cung".
Ý nghĩa sâu xa của câu này ám chỉ việc khi đã đạt được mục đích, những người có công lao trước đó sẽ bị bỏ rơi hoặc đối xử tệ bạc. Nó thường được dùng để nói về sự bạc bẽo, vô ơn của những người nắm quyền đối với những người đã giúp đỡ họ.
* Thố tử cẩu phanh: là một thành ngữ tiếng Trung Quốc.
Ý nghĩa của câu này tương tự như thành ngữ "Điểu tận cung tàng", ám chỉ việc khi đã đạt được mục đích, những người có công lao trước đó sẽ bị bỏ rơi hoặc đối xử tệ bạc. Nó cũng mang ý nghĩa về sự bạc bẽo, vô ơn của những người nắm quyền đối với những người đã giúp đỡ họ.
Cả hai thành ngữ này đều chỉ trích sự vô ơn, bạc bẽo của những người ở địa vị cao đối với những người đã giúp đỡ họ đạt được thành công.
Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận