Kết cục là, ta không nhịn được nữa mà nói thẳng luôn ý nghĩ của mình. Sovieshu nhìn ta ngạc nhiên. Mắt ta bắt đầu chuẩn bị rơi những giọt nước mắt, nhưng ta cắn chặt lưỡi để kìm chúng lại. Nữ hoàng không được khóc nếu như muốn bảo vệ lòng tự tôn của mình.
“Họ nó rằng họ nghe đồn vậy, không có nghĩa là ta đồn. Ngài đang đổ lỗi cho ta loan tin đồn trong khi ngài còn chẳng biết nguồn cơn thực sự sao?”
“Không quan trọng ta nghĩ nhiều về chuyện này như thế nào, nhưng còn ai có thể có lợi hơn nàng từ việc này?”
“Ta nhận được lợi gì cơ chứ?”
“Rashta không phải là tình địch với nàng hay sao?”
“!”
“Không phải chính nàng kể cho ta chuyện Rashta là nô lệ bỏ trốn hay sao? Nàng cũng chưa từng nói một lời về nguồn cơn của tin đồn đó. Trước đó ta còn chưa từng nghe về nó, nhưng có thể là ngay từ đầu, nàng đã khơi nguồn mọi chuyện.”
Lời buộc tội đó của Sovieshu hoàn toàn là do hắn chủ quan nghĩ vậy, toàn lời lẽ xúc phạm người khác. Ta cố gắng giữ nhịp thở của mình thật bình tĩnh. Nhưng ta càng cố bao nhiêu, Sovieshu lại càng có vẻ nghi ngờ ta hơn. Mất một lúc lâu sau, ta cuối cùng cũng thốt ra với giọng nghe bình thường nhất.
“Phi tần của ngài không phải đối thủ của ta.”
“Sao cơ?”
“Ngài còn không phải người yêu của ta, vậy thì cô ta làm sao có thể lại là mối đe dọa đối với ta được?”
Nét mặt Sovieshu bắt đầu dao động. Ta nhìn thẳng vào hắn với nụ cười đã luyện tập hàng trăm lần trước gương.
“Phi tần đó quý giá với ngài, còn với ta thì cô ta chỉ là một người nào đó. Ta bắt đầu thấy mệt rồi, nên cho phép ta được nhắc lại, thưa Bệ hạ—đừng lôi ta vào chuyện giữa ngài và phi tần của ngài.”
Ta quay ngoắt đi và bước qua cửa. Ngài bộ trường tài chính đang bước xuống hành lang đầy lo lắng, rồi ông quay sang khi nhìn thấy ta. Khi ấy, đôi mắt ông chợt mở to. Hẳn là những cảm xúc trong ta bắt đầu tuôn ra rồi.
Ta cười với ông rồi nhanh chóng đi khỏi hành lang, đi về phía tây. Ta ngồi xụp xuống chiếc ghế hình tổ chim kín đáo của ta, nơi không có nữ quan nào khác, và vùi mình vào đó. Ta tự ôm lấy hai vai, cố gắng để không khóc. Nữ hoàng không được phép khóc. Nàng không được khóc trước mặt người khác. Trong tâm trí ta, Sovieshu và phi tần của hắn là chuyện vặt vãnh, thật không đáng để khiến ta lay động. Nhưng trong tim ta, là một khoảng trống.
Bầu trời tối dần, ta vẫn ngồi bất động trên ghế một lúc. Ta chắc là các nữ quan đang tìm mình, nên ta đành chầm chậm đứng dậy. Sau khi ngồi một chỗ suốt vài tiếng, tay và chân ta tê cứng, gần như đã trở thành búp bê gỗ rồi.
Rồi, bỗng một tiếng hót từ đâu vang tới. Ta nhìn lên và thấy một con chim lớn đang sà xuống từ bầu trời.
“Ah!”
Đó là chú chim đẹp đẽ đã mang lá thư từ vị khách nước ngoài say rượu lần trước. Nó lại tới với ta rồi. Con chim sà vào lòng rồi chăm chú nhìn ta. Trông nó thật đáng yêu đến nỗi làm ta phải bật cười khúc khích, con chim chớp chợp đôi mắt to tròn và hơi nghiêng đầu.
“Người lại tới gặp ta rồi.”
Một mẩu giấy khác được buộc trên chân chú chim. Ta mở ra và đọc dòng chữ trên đó,
Ta nhìn chú chim đó, và nó cũng nhìn lại ta. Ánh mắt của nó lần này như nhìn thấu tâm can ta. Có phải nó biết ta vừa mới buồn không?
“Chim này.”
– …
“Này.”
– …
Ta nhìn vào đôi mắt sáng ấy, tin chắc rằng nó có thể hiểu những gì ta nói.
Không, ngớ ngẩn thật…nhưng những con chim thông minh vẫn hiểu được con người mà, phải không? Ta do dự, nhìn xung quanh một lúc, rồi ôm lấy chú chim ấy, thì thầm với nó.
“Đây…là nơi bí mật của ta đấy.”
Con chim hơi cựa quậy và nhìn ta ngây ngốc. Ta vuốt ve con chim, vẫn tiếc tục nói thật ngượng ngùng.
“Trong cung điện, ta chẳng có nơi nào để khóc cả. Nhưng khi ở đây, ta có thể khóc thoải mái. Đây là bí mật của ta đấy, đừng nói cho ai khác nhé.”
Con chim lại chợp đôi mắt to ấy. Rồi, nó chầm chậm nâng cánh lên và xoa lên má ta như thể đang muốn an ủi ta vậy. Ta mỉm cười.
“Ngoan.”
Ta hôn lên đầu nó đầy biết ơn, và con chim chợt phát ra một âm thanh như thể vui sướng, rồi nó mổ vào mẩu giấy kia.
Nó muốn ta trả lời sao? Thật là một con vật thông minh. May là ta cũng mang theo một mẩu giấy và bút máy. Ta lấy chúng ta, suy nghĩ một lát rồi viết lên giấy.
Tên nó sẽ là ‘Queen’.
Khi ta viết xong, ta bắt gặp con chim cũng chăm chú nhìn vào mẩu giấy như thể nó có thể đọc được chữ. Nó dùng vuốt gõ vào chữ “Queen”.
“Đó là tên ngươi đấy. Mang nó về cho chủ ngươi nhé.”
Ta buộc mẩu giấy vào chân chim, rồi lại ôm chặt nó một lần nữa.

Nữ hoàng. Phải rồi…dù chuyện gì có xảy ra đi nữa, ta vẫn là nữ hoàng. Dù Sovieshu có nói gì đi nữa, phi tần vẫn là phi tần, và nữ hoàng vẫn là nữ hoàng. Ta rút khăn tay ra, chấm nước mắt đi rồi hít một hơi. Nhớ lại những gì mẫu thân đã nói—ta không nên dính líu với họ.
“Mọi người đều không mong ta trở thành một nữ hoàng đem lòng yêu hoàng đế.”
— !
“Mực tiêu của đời ta cũng là không rơi vào lưới tình với hoàng đế.”
Ta đã học và sống để trở thành nữ hoàng hoàn hảo nhất. Ta là con người, ta có thể đau khổ, nhưng ta không được chìm vào tuyệt vọng. Ta đã thương xót bản thân đủ rồi, và giờ ta cần phải đứng dậy thôi. Ta hít một hơi thật sâu, hôn lên đầu con chim lần nữa và thả nó bay đi. Con chim dường như không muốn rời đi ngay lúc này, vẫn bay quanh ta một lúc rồi mới bay đi.
Ta tập cười một lại nữa, rồi quay trở về cung điện.
***
Con chim bay thẳng tới một ngọn núi gần đó. Nó bay lướt qua những ngọn cây rồi cuối cùng đậu lại trên một cành phù hợp. Cành cây này dù đã bị những con chim khác làm tổ. Sự xuất hiện đột ngột của con chim lớn ấy khiến mấy con chim khác nhỏ hơn bay toán loạn, khiến con chim lớn đành đáp xuống một hòn đá khác thoáng đãng hơn.
Rồi, kì diệu thay, con chim chợt biến trở thành một chàng trai trẻ. Hắn đẹp trai vô cùng với cơ thể cân đối cùng những cơ bắp đẹp đẽ.
“Sao lại đặt tên một con trống là ‘Queen’ chứ.”
Chàng trai trẻ ấy vừa gãi đầu vừa cằn nhằn. Một con chim màu xanh đậu trên cái cây gần đó giờ cũng sà xuống và biến thành một chàng trai, nhưng với mái tóc xanh. Chàng trai tóc xanh lôi ra một chiếc khăn choàng đỏ từ một bụi cây gần đó, choàng lên người chàng trai kia.
“Ý ngài là sao? Ngài nói là đi thám thính tình, nhưng không phải là ngài lại lượn đi đâu khác chơi phải không—”
“Ơ, à. Không, ta thực sự đi thám thính mà.”
“Thám thính mấy người đẹp hả?”
“Ngươi nói cái gì thế? Ta tới cung điện mà, cung điện đấy.”
“…Ngài chắc không vậy?”
Chàng trai kia nhăn mặt lại khi nghe được lời lẽ không tin tưởng chút nào của người tóc xanh.
“Người không tin ta à?”
Người tóc xanh choàng chiếc áo màu đỏ lên vai chàng trai trẻ.
“Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra cả. Nhưng xin ngài hãy hành động cẩn thận, thưa Bệ hạ. Xin hãy nhớ cho rằng ngài là người thừa kế của Tây Quốc.”
***
Có vẻ như ta đã đánh rơi mất khăn tay hồi tối qua, lúc ta rút cây bút ra rồi. Ta đã tìm khắp cả phòng nhưng vẫn chẳng thể tìm được cái khăn ta thường mang bên mình đâu cả. Ta vẫn tới Cung điện Trung tâm làm việc như mọi khi rồi mới qua khu vườn phía Tây trong lúc nghỉ trưa.
“Không sao đâu. Nữ hoàng sẽ không tới đây vào giờ này đâu.”
“Cả cung điện cũng đâu phải của Nữ hoàng chứ? Chỉ có phòng ngủ là của người thôi.”
“Nữ hoàng thường hay tới đây, vậy tại sao tiểu thư Rashta lại không thể?”
Ta nghe thấy tiếng ai đó cười nó ở gần chiếc ghế hình tổ chim của ta, ta đứng lại nghe xem rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.
Rashta đang ngồi trên chiếc ghế đó, một người hầu gái thì đang đẩy nó như đẩy xích đu. Một hầu gái khác còn mang cả bàn ra gọt hoa quả.
“…”
Cơn tức giận tràn vào lồng ngực ta. Họ vẫn không biết là Cung điện phía Tây thuộc quyển quản lí của Nữ hoàng hay sao? Không, cô ta chắc chắn phải biết chứ nếu cô ta muốn tránh mặt ta. Ta dần không chịu được cái cảnh có người nào khác dám ngồi vui vẻ trên cái ghế đó của ta.
“Chà, Nữ hoàng sẽ chẳng bao giờ tới một nơi nhỏ như thế này đâu. Nếu Rashta không ngồi lên nó, chẳng phải cái ghế này sẽ rất cô đơn hay sao?”
“Tiểu thư Rashta…người thật dễ thương quá.”
“Người thật khác hẳn so với những tiểu thư khác. Người thật trong sáng.”
“Sao vậy? Những người khác thì sao?”
“À thì…quý tộc thường sẽ ra mắt giới quý tộc vào năm 17 tuổi. Sau đó thì họ buộc phải trở nên mưu mô và xảo quyệt hơn.”
“Thường thì mấy cuộc chiến tranh lạnh, rồi đâm sau lưng lẫn nhau rất hay xảy ra.”
Rashta bật cười, cho tới khi cô ta quay sang và bắt gặp ta ở đó.
“A-ah, thưa Nữ hoàng.”
Rashta vội nhảy xuống. Những cô hầu đang bàn tán về giới quý tộc kia cũng vội lùi lại đầy kinh ngạc. Hai nữ quan mới giờ lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Hẳn là do không thân thiết với Rashta cho lắm nên đã bị Sovieshu, hoặc mấy người hầu kia gửi trả về rồi.
Ta gạt mấy cành cây sang và tiến lại gần họ, ánh nhìn ta chuyển về phía cái ghế hình tổ chim. Khi Rashta đứng dậy, ta chợt nhận ra chiếc khăn tay của ta ở bên dưới váy cô ta. Cô ả hẳn đã dùng cái khăn đó để ngồi lên cái ghế hình tổ chim của ta. Khi Rashta nhận ra hướng nhìn lạnh lùng của ta, Rashta vội lên tiếng.
“Đây không phải là đồ thưa đâu, thưa Nữ hoàng. Nó thật sự rất đẹp.”
“Ta biết cái ghế đó không phải là đồ thừa. Nó là ghế của ta.”
Rashta chợt giật mình trước giọng điệu sắc lạnh của ta. Ta nhẩm đếm từ một tới mười bằng một ngôn ngữ cổ. Chiếc ghế đó là nơi ta vô cùng yêu quý, là địa điểm bí mật của ta. Ta cực kì phẫn nộ khi thấy phi tần của Sovieshu lại dám chiếm lấy chốn quý báu của ta.
“Ta…Nữ hoàng? Sao người trông đáng sợ vậy?”
Giọng Rashta nói như thể hụt hơi, nhưng ta cũng chẳng thể mở miệng đáp lại được. Đây không phải là nơi cấm không cho ai khác vào cả. Ta vẫn chưa tận mắt chứng kiến người nào khác, nhưng họ cũng có quyền ngồi lên chiếc ghế này.
Vậy mà, cơn tức giận vẫn xâm chiếm lồng ngực ta khi phải nghĩ tới chuyện Rashta ngồi lên nó. Phi tần đều không được phép tới Cung điện phía Tây để gặp nữ hoàng. Tuy nhiên, cũng chẳng hay ho gì khi một nữ hoàng lại phạt ai đó chỉ vì ngồi trên một cái ghế, và mấy cô hầu đó thì hiển nhiên vẫn luôn tán chuyện về quý tộc rồi.
Ta cố giữ cho mình hít thở bình thường, tự nhủ sẽ không bao giờ tức giận nữa, dù bằng cách này hay cách khác.
“Thưa Nữ hoàng…”
“Cái khăn tay ngươi đang ngồi lên đó, cũng là của ta.”
Khi ta kiềm lại được cơn giận dữ, Rashta quay phắt người lại đầy ngạc nhiên. Những cô hầu liếc nhìn lẫn nhau rồi cúi gằm mặt xuống.
“Ta xin lỗi, Nữ hoàng. Rashta không biết. Nó nằm trên cái ghế nên…”
“Ngươi làm vậy chỉ vì ngươi không biết. Nhưng cũng đừng tới Cung điện phía Tây này nữa. Chẳng có gì hay ho khi hai ta gặp nhau đâu.”
“N-nhưng Rashta muốn làm bạn với Nữ hoàng…”
Rashta bật khóc, mấy cô hầu kia nhìn cô với vẻ tội nghiệp. Hẳn họ tin là ta quả là một người phụ nữ khó tình, xúc phạm người khác chỉ vì cái ghế hay một cái khăn tay. Nhìn thấy Rashta buồn bã như vậy, ta cố tình nở nụ cười và nói với cô ta một điều chắc chắn sẽ khiến cô ta sốc.
“Ngươi có thể kết bạn với những phi tần tiếp theo.”
“Những phi tần tiếp theo?”
“Phi tần mà Hoàng thượng sẽ mang về sau ngươi đó.”
Ta chỉ đáp lại đúng những lời cô ta nói với ta mà thôi.
Rashta trông có vẻ sốc và nhìn ta như thể bị tổn thương ghê gớm lắm. Cô ta cúi gắm mặt xuống rồi chạy đi. Những cô hầu kia vội đuổi theo Rashta.
Ta chỉ còn lại một mình, liếc nhìn cái ghế hình tổ và chiếc khăn tay đã bị vò nát.
Ta chẳng thấy vui chút nào. Cùng là một cái ghế và khăn tay ta từng có, nhưng…ta chẳng còn thấy vui nữa.
***
“Hoàng thượng!”
Khi Sovieshu tới thăm Rashta sau giờ làm việc, hắn đã bất ngờ vô cùng. Vừa mới bước chân vào phòng, Rashta đã nức nở lao vào vòng tay hắn.
“Sao vậy? Sao nàng lại khóc? Mấy nữ quan lại bắt nạt nàng sao?”
“Hoàng thường, khi ngài đã chán Rashta rồi, ngài sẽ lại mang về một người phụ nữ khác phải không?”
“Hả? Ai nói vậy?”
Hắn sững sờ nhìn nàng, và nàng cuối cùng cũng bật ra cái tên trong tiếng khóc “Nữ hoàng!”
“Nữ hoàng?”
Sovieshu đứng chết trân, không tin nổi vào tai mình.
“Sao Nữ hoàng đột nhiên lại nói vậy với nàng? Khoan, nàng gặp nàng ấy ở đâu?”
“Ở Cung điện phía Tây có một cái ghế bỏ trống. Không ai dùng nó cả nên Rashta đã tới đó chơi với nó—”
“Nàng lại tới Cung điện phía Tây à?”
“Em tới lúc Nữ hoàng không ở đó. Với cả, nó nằm tách biệt so với khu vườn, không gần tòa lâu đài lắm, Bệ hạ.”
Nước mắt chảy dài trên gương mặt Rashta, Sovieshu thở dài, gạt chúng đi.
“Vậy là, nàng ngồi trên cái ghế mà không ai dùng nó cả. Và nàng cũng đã cố gắng tránh mặt Nữ hoàng.”
“Em không biết nữa. Nàng ấy trông đáng sợ lắm, và R-Rashta nói rằng ‘Ta muốn làm bạn với Nữ hoàng.'”
“Và nàng ấy nói bóng gió là ta sẽ mang một phi tần khác về khi ta chán nàng phải không?”
“Nàng ấy không nói thế, nhưng cũng đại loại là vậy. Có thật là vậy không? Ngài sẽ yêu một người phụ nữ khác ngoài Rashta sao? Bệ hạ, liệu ngài có lừa Rashta không?”
“Không có chuyện đó đâu.”
“Ngài chắc không? Ngài không phải loại người đó sao?”
Rashta chăm chú nhìn hắn bằng đôi mắt thỏ của nàng, Sovieshu ôm chặt lấy nàng và lặp lại câu trả lời của mình. Nàng cuối cùng cũng ngừng run rẩy, và Sovieshu vừa vuốt ve bờ lưng ấy, vừa cau mày.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận