“Thật ngớ ngẩn! Tại sao Nữ hoàng lại phải đi tìm nữ quan cho một phi tần chứ!”
Những nữ quan vừa nghe ta kể lại xong liền kêu lên giận dữ. Bá tướng Phu nhân Eliza vừa lên cơn tăng huyết áp, bà phải vừa xoa hai tay vào cổ vừa nói nhỏ, trong khi đó Tử tước Phu nhân Verdi quạt cho bà.
“May là Laura không ở đây. Cô ấy dễ nóng máu lắm, thể nào cũng cư xử lỗ mãng cho xem.”
Ta ngồi bất động, im lặng không nói gì, các quý cô đều nhìn ta đầy lo lắng.
“Người định tính sao, Nữ hoàng?”
“Người tính đích thân đi tìm nữ quan cho ả thật sao?”
“Không ai thèm tình nguyện nhận làm nữ quan của ả lúc tay thư kí của Bệ hạ đi tuyển đâu!”
Ta thở dài.
“Giá mà ta có thể từ chối…nhưng ngài đã đích thân ra lệnh cho ta như vậy rồi.”
Tất cả các nữ quan đều rơm rớm nước mắt vì quá phẫn nộ, nhưng thật sự cũng chẳng còn cách nào khác. Ta lại thở dài.
Một nữ quan thường là nữ quý tộc có tước vị ngang bằng hoặc thấp hơn quý tộc mà cô phục vụ, nhưng Rashta còn chẳng phải quý tộc nữa. Trong trường hợp này, tìm một quý tộc thất thế hoặc thấp hơn sẽ là phù hợp hơn cả…nhưng nếu vậy sẽ lại gây ra một vấn đề khác khi mà không phải tất cả đều được vào trong cung điện. Ta cân nhắc một lúc rồi mới quay sang Bá tước Phu nhân Eliza.
“Chúng ta nên tìm ở xung quanh trước thì hơn, gửi lời mời tham dự tới mọi quý cô trẻ sống trong thành.”
“Vâng, thưa Nữ hoàng.”
***
“Một buổi tiệc trà cùng mọi nữ quý tộc sao?”
Đôi mắt Rashta mở lớn.
“Ngươi có chắc không?”
Cherily, người hầu gái kể lại chuyện đó cho Rashta đáp lại “Tôi đã bảo rồi mà!”
“Nữ hoàng tổ chức nó, người chẳng thể nào tưởng tượng được bữa tiệc lớn tới mức nào đâu. Tất cả các quý cô trong thành đều sẽ tới cung điện trong hàng giờ đồng hồ. Hôm qua họ vừa được nhận lời mời xong.”
“…Vậy còn Rashta?”
“Ah! Kể cả khi tiểu thư Rashta không phải là quý tộc đi chăng nữa, tiểu thư vẫn là người của Hoàng thượng mà…Thật đáng tiếc.”
Khóe miệng Rashta cụp lại, bờ vai cô cũng rũ xuống.
“Ta nghĩ vậy. Cung điện dường như náo nhiệt suốt vài ngày rồi.”
“Nữ hoàng thật bất công. Nàng ấy bỏ qua buổi lễ vì Lễ Giao thừa nhưng giờ lại đi tổ chức tiệc trà mà cũng chẳng mời tiểu thư Rashta.”
Tiệc trà và buổi lễ rõ ràng là hai vấn đề khác hẳn nhau về cả quy mô lẫn lượng khách, nhưng đối với Cherily và Rashta, những người không biết gì thì một bữa tiệc vẫn là tiệc, và đối với họ thì thật bất công khi Rashta không được mời.
Rashta ngồi sụp xuống giường.
“Rashta hẳn phải bị ghét lắm…”
“Nữ hoàng chỉ ghen với tiểu thư vì Hoàng thượng yêu người thôi.”
“Sao người không thay đồ và tới cung điện nhỉ?”
“Nhưng Rashta đâu được mời…?”
“Đâu phải chỉ có mỗi Nữ hoàng sống ở đây? Đây cũng là nhà của Rashta mà.”
Hai cô hầu bắt đầu vạch ra một kế hoạch, nhưng Rashta lắc đầu và chùm chăn lên che kín mặt.
“Không. Họ không muốn gặp ta.”
Và giờ, ánh mắt những cô hầu đều tràn đầy sự cảm thông sâu sắc.
“Tội nghiệp tiểu thư Rashta…”
***
Mặc dù chỉ nữ quý tộc mới được mời tới nhưng số lượng khách vẫn vượt quá mong đợi của ta, khi mà cả phụ nữ ở những tầng lớp cao lẫn thẫn đều tham dự. Ta thậm chí còn không biết tên hay mặt của một số người khi mà số lần xuất hiện trong giới của họ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Khu vườn bày biện đủ các loại bánh pudding, thạch và chocolate để mọi người có thể vừa đị dạo xung quanh vừa ăn. Ban đầu, tất cả có vẻ hơi bất ngờ khi thấy tiệc trà được tổ chức theo kiểu buffet như thế này, nhưng rồi họ vẫn cười nói với nhau đầy vui vẻ. Khi đã đến giờ, ta mới bắt đầu thông báo.
“Hoàng đế điện hạ yêu cầu ta đề ra một nữ quan cho phi tần của Ngài, tiểu thư Rashta. Bởi vì Ngài cần một người trước Lễ Giao thừa nên ta không thể tìm ở đâu xa được. Có ai trong số những người ở đây có người quen muốn trở thành bạn đồng hành cùng tiểu thư Rashta không?”
Ta không nói huỵch ra là, “Có ai trong số các ngươi muốn trở thành nữ quan của tiểu thư Rashta không?” Mặc dù tiêu chuẩn này khá thấp so với mọi khi nhưng những người sống trong thủ đo vẫn có lòng tự tôn về danh phẩm của mình. Quý tộc ở thủ đô cũng không hề cao quý hơn quý tộc ở các vùng khác, nên chẳng ai sẽ muốn phải phục tùng cho một phi tần xuất thân là thường dân cả. Vậy nên ta phải lựa lời nói cho cẩn thận.
Ta dừng lại và đợi một ai đó bước lên. Nhưng những người phụ nữ và quý cô trẻ chỉ nhìn nhau, lắc đầu hay nhún vai. Sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy bầu không khí. Sau một vài phút căng thẳng, tiểu thư Alischute, bạn thân của Laura, e dè cất tiếng.
“T-Thưa Nữ hoàng. Có một chuyện mấy hôm nay người ta đều đồn, nhưng…cầu xin Người đừng nói với Hoàng đế chuyện này. Nhất định không.”
“Người nói đi, tiểu thư Alischute.”
“Không phải có tin đồn rằng cô ta là nô lệ bỏ chạy hay sao? Có lẽ sẽ có người phục vụ cô ta nếu cô ta thực sự là thường dân, nhưng nếu tin đồn đó là sự thực thì…ai cũng sẽ lưỡng lự thôi.”
Những quý cô khác đều gật đầu, họ còn nói thêm.
“Nếu có ai trở thành nữ quan của một nô lệ bỏ trốn thì họ sẽ chẳng dám vác mặt đi đâu nữa, thưa Nữ hoàng.”
“Kể cả có người thật sự phù hợp cho vị trí ấy thì họ cũng bỏ ngay khi nghe thấy tin đồn đó thôi.”
“Trở thành nữ quan cho cô ta chẳng khác nào là một sự sỉ nhục hay một hình phạt cả.”
Tin đồn có vẻ như đã lan rộng ra cả xã hội. Các nữ quý tộc đều do dự rồi mới quyết định hỏi ta, “Tin đồn đó có phải thật không, thưa Nữ hoàng.”
Ta đáp lại họ bằng câu trả lời của Sovieshu. Cô ta là một thường dân, tình cờ mắc bẫy ngài và bị thương.
Tối hôm đó, khi tất cả các tiểu thư trở về nhà, ta cũng quay lại cung điện. Tối nay ta có hẹn ăn tối với Sovieshu, tốt nhất ta nên báo lại hắn là ta cũng chẳng thể tìm được nữ quan cho Rashta.
Bất ngờ là, trên bàn ăn đều trống không, Sovieshu đang ngồi đó. Ta nhìn xuống bàn ăn đầy khó hiểu, và Sovieshu cất giọng bình tĩnh.
“Ta nghe nói Nữ hoàng triệu tập tất cả quý cô và ăn uống trong cả giờ đồng hồ. Ta sợ rằng nàng đã no rồi nên đã bảo không chuẩn bị bữa ăn nữa.”
“…Vậy sao.”
“Ta sẽ ăn với Rashta nên nàng không cần lo.”
“…”
“Vậy về nữ quan của Rashta sao rồi? Nàng tìm được ai chưa?”
“Ta gọi toàn bộ phụ nữ và tiểu thư trẻ tới, nhưng chẳng ai đồng ý phục vụ cả, Bệ hạ.”
Sovieshu cau mày.
“Vậy thôi sao?”
“Vâng.”
“Phải có một lý do nào đó.”
“Vấn đề không nằm ở tiền bạc.”
“Nàng nói vậy là sao?”
Nếu ta kể về tin đồn Rashta là nô lệ bỏ trốn, ta sẽ bị coi là phản bội lại những nữ quý tộc khác. Tiểu thư Alischute đã đề nghị ta giữ bí mật nên ta cũng không nói gì.
“Chỉ là lời phỏng đoán của ta thôi, nhưng việc chuẩn bị cho Lễ Giao thừa vẫn còn nhiều điều cần làm, ta không nghĩ sẽ có ai đó muốn đi chăm sóc cho người nào khác cả. Họ sẽ còn phải bận rộn gấp đôi.”
Sovieshu suy ngầm một lát rồi nói với giọng nửa đùa nửa thật.
“Có phải Nữ hoàng đã nói gì kì quặc không?”
Dù hắn đã cố tình giả đò như chỉ đùa thôi nhưng vẫn sắc lẹm vô cùng.
“Tất nhiên là không. Ta chẳng biết gì về phi tần của ngài, sao ta có thể nói gì kì quặc được.”
“Có người vẫn thích tung tin đồn dù họ chẳng biết tí gì mà.”
“Đúng thế. Nhưng cũng có người nghi ngờ vợ mình mà chẳng thèm tự mình nghe hay thấy bất cứ điều gì mà…”
Một vẻ mặt tội lỗi chợt xuất hiện trên gương mặt Sovieshu trong một khắc khi nghe ta mỉa mai như vậy. Ta và hắn nhìn nhau trong im lặng.
“Nếu nàng đã nói vậy, ta cũng không nghi ngờ nàng nữa.”
Sovieshu mở lời nhượng bộ trước.
“Ta cũng không nghi ngờ gì ngài cả.”
Ta cũng nhượng bộ, Sovieshu cười trấn an ta.
“Ta chỉ hỏi thôi, nàng đừng cảm thấy bị xúc phạm nhé.”

Ta đã bị xúc phạm rồi, nhưng nếu ta công khai chống lại Hoàng đế thì thất bại là cái chắc. Ta cố gắng che đi niềm kiêu hãnh đã bị chà nát nhưng cơn buồn nôn thì vẫn còn đó.
Ta mỉm cười thật máy móc và đứng dậy.
***
Dù hắn chưa tuyệt vọng tới mức này nhưng Sovieshu vẫn cho gọi người hầu và các thư kí của hắn, ra lệnh.
“Ta cần một nữ quan phục vụ cho Rashta. Các ngươi hẳn phải có họ hàng là phụ nữ nhỉ. Ta muốn mỗi người các ngươi đề cử ra hai người cho ta.”
Phi tần của Hoàng đế thường bị đặt trong tình huống khá khó xử, khi mà mọi chủ đề để nói hầu như đều là về việc nàng ta thu hút sự chú ý như thế nào và thật đáng ghen tị làm sao, cũng như việc thường bị chỉ trích và khinh thường. Sovieshu cho là địa vị thường dân của Rashta hẳn sẽ làm tổn hại tới lòng tự tôn của một quý tộc. Cũng bởi vậy mà nhiều hoàng đế bắt phi tần của mình kết hôn với một quý tộc khác chỉ để lấy cái danh quý tộc. Nhưng bây giờ, khi đã có quá nhiều tin đồn về Rashta rồi thì việc che giấu lai lịch của cô dường như là không thể. Trong vòng một tháng, hay có thể là một năm, chừng nào Sovieshu còn quan tâm tới Rashta thì giới quý tộc vẫn sẽ đeo chiếc mặt nạ thân thiện với cô.
Và bởi vì không ai tình nguyện cả nên hắn cũng không còn cách nào khác ngoài việc ra lệnh.
“Nàng ấy cần một người đồng trang lứa nên nhớ để ý tới sự chênh lệch tuổi tác đấy.”
Người hầu và các viên thứ kí đều nhìn nhau ái ngại về điều này.
***
“Anh đang nói về cái đứa…cái đứa nô lệ bỏ trốn đấy á! Anh điên rồi à?”
“Cha! Sao cha lại nói như vậy với mẹ?”
Bàn tay Nam tước Lant run rẩy và toát đầy mồ hôi.
“Nô lệ bỏ trốn? Không, cô ta không phải nô lệ, chỉ là một thường dân thôi—”
“Kể cả cô ta không phải nô lệ bỏ trốn đi nữa thì mọi người cũng không nghĩ vậy!”
Nam tước Phu nhân hai tay chống hông, trừng mắt nhìn chồng bà.
“Anh muốn tôi phải đi phục vụ cho một nô lệ bỏ trốn hả? Mọi người sẽ cười vào mặt anh, vào mặt Jess, và cả tôi nữa. Nhà Nam tước Lant giờ lại dưới trướng một nô lệ!”
Nam tước Lant tin rằng Rashta là một người phụ nữ quyến rũ và dễ thương, một ngày nào đó, các quý tộc chắc chắn sẽ phải quỳ mọp trước phi tần này. Nhưng đó là chuyện của tương lai, rõ ràng là trong xã hội bấy giờ, mọi người đều có cái nhìn xấu về Rashta. Xui xẻo thay, Nam tước Phu nhân Lant lại nói đúng.
“Vậy còn bên em thì sao, cháu gái Aesi—”
“Vậy là anh đang quyết định tương lai cho nó chỉ vì nó không phải cháu gái của anh hả…? Không phải trong gia tộc lớn của anh cũng phải có ba người cháu gái hay sao?”
“Em không biết tính bọn chúng đâu. Chúng không phải loại mà em có thể tin tưởng mà giao người khác cho để chúng chăm sóc.”
“Ôi trời, thấy không? Lý do chính đáng quá ha?”
Trong khi Nam tước và Nam tước Phu nhân Lant cãi nhau , những người hầu và thư kí khác cũng không tránh khỏi tình trạng tương tự. Ai ai cũng đều lắc đầu khi nhắc tới tên ả nô lệ bỏ trốn đó. Tuy nhiên, họ không trong tình thế được phép từ chối như Nữ hoàng làm. Kết quả là, bá tước Pirnu và Nam tước Lant đã được Hoàng đế lệnh phải mang một người thân là nữ tới cung điện trong một tháng.
***
Ta cứ tưởng Sovieshu sẽ lại ép ta nói ra gì đó về các nữ quý tộc, nhưng hóa ra, bằng một cách nào đó, ba ngày sau, các nữ quan của ta bảo rằng con gái Bá tước Pirnu và một người họ hàng xa của Nam tước Lant đã phục vụ Rashta như một người bạn đồng hành. Bỏ qua chuyện về người họ hàng của Nam tước Lant, nhưng thật bất ngờ khi con gái Bá tước Pirnu lại nhận làm việc đó.
“Có phải cô tiểu thư tên Helen không?”
Ta biết gia tộc Pirnu là một gia tộc lớn mạnh.
“Vâng, thưa Nữ hoàng.”
Nhưng vì lí do nào đấy mà Helen lại trở thành nữ quan.
“Helen là người khá tò mò nhưng vẫn có mối quan hệ rất tốt với cha. Có lẽ vì thế mà cô ấy tới đây, vì lợi ích của ngài Bá tước.”
“Ta cũng nghĩ vậy.”
Ta gật đầu và cũng không nhắc tới chuyện đó nữa.
May thay, một vài giờ sau, ta hoàn toàn quên luôn chuyện về Rashta khi ta đi dạo bên ngoài và bắt gặp con chim đẹp đẽ đó một lần nữa. Các nữ quan đều vô cùng ấn tượng khi thấy con chim bay liệng xung quanh ta.
“Ôi, con chim đó đó.”
“Nhìn nó thân thiết với Nữ hoàng chưa kìa! Tuyệt thật đấy.”
Một mẩu giấy nhỏ khác được buộc trên chân nó.
Nhưng ta lại thông minh hơn con chim đó. Giờ ta tình rượu rồi.
Ta vừa đọc mẩu giấy vừa cười thầm. Dù cũng chẳng phải chuyện gì to tát nhưng ta vẫn bật cười.
Ta cho con chim uống chút nước rồi vội viết thư trả lời.
Coi bộ ngươi cũng chưa tỉnh hẳn đâu. Chú chim này tên gì vậy?
Các quý cô lại chen nhau vào xem ta trả lời. Ai cũng tự hỏi liệu có gì vui khi viết những lá thư qua lại như vậy. Ta hôn lên đầu chú chim và thả nó bay về trời, và rồi nó đập cánh bay vút đi.
Lần này ta đã kết thúc lá thư bằng một câu hỏi. Liệu người bên kia có trả lời lại ta nữa không?
Ta thích thú khi nghĩ tới điều đó.
***
Cái tên mà khi nãy ta vừa mới quên đi giờ lại quay lại, không lâu sau đó.
“Nữ hoàng. Ta có chuyện muốn hỏi nàng về Rashta.”
Ta còn đang bận rộn bàn bạc về công tác chuẩn bị cho Lễ Giao thừa với bộ trưởng tài chính thì Sovieshu bước tới, mang theo câu chuyện về cô ta.
“Có gấp lắm không?”
Ta liếc nhìn đồng hồ, dù sao ta cũng chưa hoàn thành việc hôm nay. Nếu nó không quá cấp bách thì nói sau cũng được. Cũng không cần vội về chuyện liên quan tới Rashta.
Thay vì trả lời ta, Sovieshu lại nhìn vào ngài bộ trường, người vừa gượng gạo đứng dậy và bỏ đi. Những công chức khác cũng đi theo ông. Cuối cùng, chỉ còn ta và hắn ở lại phòng.
“Có chuyện gì sao?”
Sovieshu nhìn ta qua cái bàn lớn.
“Như ta đã nói, là về Rashta.”
Làm ơn đấy, hắn không thể nào tự giải quyết mấy vấn đề của phi tần hắn hay sao? Ta gật đầu, đồng thời nuốt lại mấy từ kia vào trong.
“Được rồi.”
“Nàng lan truyền tin đồn Rashta là nô lệ bỏ trốn đấy à?”
“Lại chuyện đó à?”
Ta đã mong chờ hắn nói gì đó đặc sắc hơn. Lần trước hắn chỉ hỏi rằng liệu ta có nói gì kì quặc hay không. Ta nhìn hắn đầy lo lắng.
“Mấy nữ quan mới của Rashta không chỉ đối xử với nàng ấy đúng mực, họ thậm chí còn không cư xử như một nữ quan nữa kia.”
“Bệ hạ, ta không muốn bị dính vào mấy rắc rối với phi tần của ngài.”
“Vậy tại sao họ luôn luôn lờ Rashta đi, hay so sánh mọi thứ nàng ấy làm với Nữ hoàng? Tội nghiệp Rashta, nàng ấy đã giấu không nói điều đó với ta. Nếu ta không tình cờ thấy thái độ đó của họ, ta đã chẳng biết điều gì.”
“Không phải ngài nên hỏi các nữ quan hay sao?”
“Ta hỏi rồi, và họ nói họ không muốn phải phục vụ một nô lệ bỏ trốn.”
“…Ngài đúng thật là vô lý.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận