“Thưa Nữ hoàng, Đại Công tước Lilteang gửi tặng cho người một tấm lụa như một món quà của ngoại quốc.”
Các nữ quan hoàn tất việc sửa soạn cho ta sớm hơn mọi khi nên ta ngồi lại với họ, cùng thưởng thức tách cà phê sáng. Trong khi đó, Đại Công tước Lilteang đã sai người hầu tới tặng quà cho ta.
Ta ngước lên nhìn món đồ nằm yên trên hai tay đang dâng lên của tên người hầu. Đó là một tấm lụa xanh lộng lẫy, tỏa ánh sáng bạc như lớp vảy của một con cá hố.
Ta thở dài và đặt tách cà phê xuống. Tấm lụa trông thật đẹp đẽ, và đắt tiền, vậy nên thật khó để mà nhận nó mà không nghĩ gì tới ý đồ của người tặng.
Hoàng tử Lilteang là bác của Sovieshu, chỉ già hơn hai tuổi. Mặc dù ngài không hề có tham vọng được trở thành hoàng đế nhưng ngài vẫn thường xuyên hối lộ và nhờ ta giúp đỡ các thứ, từ khi ta lên ngôi nữ hoàng. Nếu ta nhận món quà này, chắc chắn sẽ là kèm theo vài nhiệm vụ khó khăn khác.
“Cảm ơn, nhưng hãy nói lại với ngài ấy rằng ta không thể nhận món quà này được. Sẽ gây ra hiểu nhầm mất.”
Chuyện này đã xảy ra nhiều lần trước đây nên người hầu đó chỉ cười một cách sượng sùng như thể đã đoán trước được điều này. Cậu ta lẩm bẩm đầy kính cẩn “Thưa vâng” rồi rời đi.
“Ngài Công tước vẫn chưa thấy mệt à.”
Khi cánh cửa đóng lại, Bá tước Phu nhân Eliza thốt lên như vậy, những người khác cũng bật cười thành tiếng. Bầu không khí lại yên bình trở lại. Nhưng không ngờ rằng, vị khách thứ hai lại tới. Ta thường tới Cung điện Trung tâm mỗi buổi sáng sau bữa ăn, vì vậy chẳng có mấy khách tới đây thăm ta vào sớm thế này. Nhưng tận hai người trong một sáng sao? Ta cho phép vị khách đó vào dù còn nhiều thắc mắc.
Thật may là vị khách này không phải người hầu của một quý tộc, mang theo một món quà hối lộ khác, đó là một công chức tới để làm việc về những nghị trình trong ngày. Cũng không phải một công việc khó khăn lắm nên sau khi trao đổi một lúc, anh ta rời đi ngay.
Và cực kì bất ngờ là, một vị khách thứ ba xuất hiện.
Lần này là Rashta, người mà ta đã nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ gặp mặt đối mặt như thế này.
“Rashta? Thật sao?”
Ta nhìn người lính canh đầy ngạc nhiên. Anh ta cúi đầu và nói “Thưa vâng” với vẻ mặt rất khinh thường. Bá tước Phu nhân Eliza chặc lưỡi lần nữa.
“Sao ả ta dám vác mặt tới đây cơ chứ?”
Người lính canh hiển nhiên là không biết; anh chỉ canh trước cửa và thông báo cho ta về những vị khách tới thăm mà thôi. Tuy nhiên, có vẻ như anh ta cũng cảm thấy có lỗi khi đã báo lại cho ta chuyện này, và giờ gương mặt ấy bắt đầu trở nên xấu hổ. Bá tước Phu nhân nói với ta đầy lo lắng.
“Người có cho cô ta vào không, Nữ hoàng?”
“À thì…”
Thú thực thì ta chẳng muốn gặp cô ả lắm. Tại sao ta phải gặp một ai đó chỉ biết làm cho ta đau khổ. Một ngày nào đó, ta có thể đi cạnh Sovieshu, trò chuyện với hắn kể cả khi có rất nhiều phi tần xinh đẹp khác đi kế bên. Nhưng tất nhiên không phải là bây giờ, ta khó lòng có thể đối xử với tình nhân của Sovieshu như không có gì được.
Thế nhưng…
“Cho cô ta vào.”
Bá tước Phu nhân thốt lên đầy kinh ngạc.
“Nữ hoàng!”
Ta nâng ly cà phê khi nãy lên. Ta không muốn gặp cô ta, nhưng Rashta là một phi tần, và cũng là tình đầu của Sovieshu…có phải là yêu không? Người phụ nữ đầu tiên mà hắn yêu. Sovieshu đã trở nên lạnh nhạt với ta hơn hẳn kể từ khi cô ta xuất hiện, ta không muốn phải cãi vã mãi với hắn. Kể cả khi ta không yêu hắn say đắm, ta cũng không mong mình bị Hoàng đế ghét bỏ. Ta có thể chấp nhận cuộc thăm thú này.
“Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, thưa Nữ hoàng. Ta là Rashta.”
Ta không biết liệu cô ta có đang giả vờ không biết, hay thậm chí là không quan tâm tới vụ Laura hay không, nhưng ngay khi vừa bước vào, Rashta vẫn nở một nụ cười rạng rỡ khi chào ta.
Bá tước Phu nhân Eliza không thèm giấu đi biểu hiện không hài lòng của mình và ngồi xuống, im lặng quan sát, trong khi ta thì cố gắng giữ cho cơ mặt của mình tỏ ra bình thường nhất. May là ta đã luyện tập rất tốt trong việc che giấu đi những cảm xúc trong mấy tình huống như này.
“…Không như lần trước, ta chắc là cô đã trở thành phi tần của ngài. Chúc mừng.”
“Cảm ơn người!”

Ta chào đón thật máy móc…nhưng giờ ta phải nói gì đây? Ta nghĩ một lúc rồi quyết định hỏi thẳng.
“Cô tới đây có việc gì?”
“Ta tới đây có việc gì?”
“?”
“Ta và người giờ giống như chị em rồi, Nữ hoàng. Gia đình đó.”
Bá tước Phu nhân Eliza quá kinh ngạc tới mức bị sặc bởi cà phê. Hai tay bà giơ lên che lấy miệng để ho khẽ, nhưng bà vẫn trừng mắt với Rashta. Ta với vẻ mặt ngơ ngác nhìn Rashta. Cô ta vừa nói gì vậy? Chị em? Gia đình?
“Gia đình?”
“Vì chúng ta có chung chồng mà.”
Giờ thì chiếc mặt nạ dửng dưng của ta gần như đã vỡ. Ta cố gắng kiềm cơn tức giận xuống. Hợp đồng phi tần chỉ là một bản hợp đồng, phi tần không hề được công nhận như một phần của Hoàng tộc. Trong khoảng thời gian hợp đồng đó, phi tần có thể nhận được sủng ái về của cải, nhưng nếu hợp đồng đó không được gia hạn, cô ta bắt buộc phải rời Cung điện Hoàng gia. Đứa con của phi tần cũng sẽ không được coi là hoàng tử hay công chúa kể cả có là con của hoàng đế đi chăng nữa.
Vậy mà người phụ nữ này lại coi ta là gia đình chỉ vì chúng ta có chung chồng ư? Có quá nhiều vấn đề trong một câu nói đó mà ta còn không biết nên bắt đầu từ đâu. Trong khi ta còn đang cố gắng sắp xếp lại những dòng suy nghĩ trong đầu, Rashta lại vỗ hai tay vào nhau.
“Ta có thể gọi người là chị không?”
Bầu không khí dần trở nên lạnh lẽo. Ta mím môi lại. Sự rộng lượng của ta cũng có giới hạn chứ.
“Không.”
Rashta trở nên buồn bã. Cô ấy hơi chớp mắt và nhìn ta một cách sợ sệt, như thể cô ta không bao giờ có thể đoán được ta sẽ trả lời như vậy. Điều này còn bất ngờ hơn, bởi nó như thể cô ấy muốn nói là, “Hãy trở thành chị em đi. Dù ta đã cướp chồng của người nhưng chúng ta vẫn sẽ thân thiết với nhau nhỉ?”
“Có phải do người không ưa Rashta không?”
Đôi mắt to tròn như mắt nai của cô ta bắt đầu đẫm nước mắt.
“Vấn đề không phải ở chuyện ta ghét cô.”
Nhưng tất nhiên ta vẫn ghét cô ta.
“Cô có thể là phi tần của Hoàng thượng nhưng không phải chị em với ta.”
Ta cố gắng nở nụ cười khi giải thích sự thật phũ phàng này, nhưng Rashta khóc còn lớn hơn. Cô ả hẵn phải nghĩ là ta đang giễu với cô. Vì nụ cười không có tác dụng gì nên ta gạt bỏ nó đi ngay, quyết định kết thúc buổi gặp gỡ nhỏ này.
“Ra ngoài.”
Khi Rashta rời đi, mọi người trong phòng nhìn nhau đầy kinh ngạc.
“Thú thật là…thần không biết nói gì về cô ta nữa.”
Bá tước Phu nhân Eliza ngồi chết lặng, và những nữ quan khác cũng vậy. Đa số họ đều chưa gặp một phi tần của hoàng đế nào chứ đừng nói là một nữ hoàng. Ta nhíu mày quay sang hỏi vị nữ quan già nhất.
“Phi tần nào cũng như vậy sao?”
Mặc dù ta đã ở trong Cung điện Hoàng gia từ khi còn nhỏ để học tập tại tòa án, nhưng ta cũng chưa từng gặp một phi tần nào của hoàng đế tiền nhiệm. Khi đó ta cũng chưa đủ tuổi để ra mắt với giới quý tộc, vì vậy ta chẳng quan tâm tới thê thiếp của hoàng đế lúc ấy.
“Phi tần thật sự hiếm khi đi gặp nữ hoàng. Chỉ tổ gây ra đau khổ cho lẫn nhau mà thôi, mà các phi tần cũng không muốn bị ghét nữa.”
“…”
Chắc là Sovieshu thích kiểu người như Rashta. Bá tước Phu nhân Eliza thở dài.
“Cô ta sẽ cần vài nữ quan sớm thôi. Hoàng đế nói cô ả là thường dân nhưng thần chẳng thấy giống thường dân chút nào. Thần tự hỏi không biết có quý cô trẻ nào lại muốn trở thành nữ quan của phi tần đó không nữa…”
***
“Khi ta tới thăm người, người bảo rằng ta chỉ là phi tần chứ không phải chị em gì với người. Có thật là như vậy không Nam tước Lant? Hay là do Nữ hoàng ghét ta?”
Sau khi buổi lễ ký kết kết thúc, Nam tước Lant vẫn là người chịu trách nhiệm cho phần lớn các vấn đề liên quan tới Rashta. Hôm nay ngài đột xuất tới thăm cô và đã cực kì kinh ngạc khi nghe được chuyện này.
“Cô tới gặp Nữ hoàng sao?”
“Vâng…người có gửi cho Rashta một món quà. Ta nghĩ mình nên tới thăm nàng ấy…”
Nam tước Lant rên rỉ đầy bất lực, lấy tay bóp trán. Rashta hơi nghiêng đầu thắc mắc.
“Sao vậy? Rashta làm sai gì ư?”
“Còn tệ hơn là sai nữa…”
“?”
“Vị trí của cô Rashta và Nữ hoàng là hoàn toàn đối lập nhau.”
“Tại sao lại vậy? Chúng ta đều chung một người chồng mà.”
Đấy là những gì Rashta đã nói với Nữ hoàng sao! Nam tước Lant đột nhiên đơ ra vài phút. Vậy nhưng nhìn vào đôi mắt to tròn và đen tuyền của Rashta, ngài tin là cô ấy không cố tình nói như vậy. Ngài là người chịu trách nhiệm giúp đỡ Rashta. Dù sao, kiến thức về giới quý tộc của Rashta cũng chẳng hơn gì một đứa trẻ con quý tộc cả, vậy nên ngài cần tỏ ra cảm thông. Nhưng kể cả thế…
“Rashta, không ai ngăn cô lại khi cô định đến thăm Nữ hoàng sao?”
“Cherily và Kisu?”
“Đó là ai?”
“Người hầu của Rashta. Hoàng thượng chỉ định họ phục vụ ta.”
“Ngoài mấy cô hầu gái đó ra…cô không có nữ quan sao?”
Rashta lại nghiêng đầu tò mò lần nữa.
“Không chăng?”
Nam tước Lant đứng dậy với vẻ mặt quả quyết. Rồi ngài lập tức tới chỗ Hoàng thượng Sovieshu và báo cáo lại về chuyến thăm của ngài với Rashta.
“Bệ hạ, Rashta giờ đã là phi tần của Ngài rồi, nhưng cô ấy hoàn toàn không biết gì về giới quý tộc cả. Dù cô ấy có hầu gái nhưng cũng cần cả nữ quan nữa.”
Một viên thư kí khác đứng cạnh cũng lên tiếng, “Liệu có nữ quý tộc nào lại muốn phục vụ cho một thường dân như Rashta không?”
“Rashta đâu phải thường dân đầu tiên trở thành phi tần cơ chứ.”
Nam tước Lant đáp lại viên thư kí kia rồi quay sang tiếp tục thuyết phục Hoàng đế.
“Ngài tốt nhất vẫn nên gửi một nữ quan tới để chỉ dẫn cho cô ấy về giới quý tộc.”
Sovieshu tỏ ra đồng tình với ngài.
“Ta cũng đã từng nghĩ tới chuyện đó, Nam tước Lant.”
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
“Tìm một nữ quan về chịu trách nhiệm giúp đỡ Rashta.”
“Vâng, Bệ hạ.”
***
Khi ta đang đi dạo trong vườn Cung điện phía Tây, một con chim lớn và đẹp tuyệt trần xuất hiện, đậu trên một khóm hoa và bắt đầu rỉa lông.
“Một con chim kì lạ.”
Các nữ quan vẫn chưa để ý tới nó. Họ còn bận bàn cãi về nỗ lực tìm kiếm một nữ quan cho Rashta của thư kí Sovieshu hóa ra lại là vô ích.
Ta cẩn thận tiến lại gần nó, và khi ta vươn tay ra, con chim nhanh chóng nhảy lên trên. Nó rũ đôi cánh và rúc mỏ vào mu bàn tay ta, như thể đã quen với con người.
‘Liệu có phải con chim này được nuôi bởi quý tộc không nhỉ?’
Ta vuốt ve đầu nó rồi chợt nhận ra một mảnh giấy nhỏ được buộc ở chân con chim. Có một dòng chữ viết tay trên đó.
Ta bật cười, lúc này các nữ quan mới tới gần để xem xem có chuyện gì.
“Ôi, trông lạ thật.”
“Đẹp quá.”
“Thật là một con chim xinh đẹp. Nó là giống gì vậy?”
“Có lẽ là loài không dễ để thuần hóa đâu…dùng để đi săn chăng?”
Ta cho họ xem lá thư, các nữ quan đều cười và giục ta viết thư trả lời lại. Ta chỉ mỉm cười. Liệu có thực là một người nước ngoài say rượu hay không? Sẽ có rất nhiều đại sứ nước ngoài tới đây tham dự lễ mừng Năm mới, nên chuyện này rõ ràng là không bình thường…
Theo lẽ thường thì những con chim khác sẽ bay theo mùi hương đầy thu hút để trở về tổ chim. Thật kì lạ khi con chim này lại có thể bay được đến đây. Ta rút ra một chiếc bút bỏ túi mà luôn mang theo mình, một nữ quan đưa cho ta một mẩu giấy nhỏ.
Một chú chim say tìm đường quay lại. Nếu nó về đúng hướng thì chắc hẳn là chú chim này giỏi hơn chủ nhân của nó rồi.
Các tiểu thư chen vào để xem ta viết gì trên thư và cuối cùng bật cười thành tiếng. Ta cất cây bút đi, cho con chim uống chút nước rồi buộc lá thư vào chân nó. Con chim lại rúc mỏ vào tay ta lần nữa rồi vỗ cánh bay đi.
“Đáng yêu quá.”
“Con chim đó có vẻ thích Nữ hoàng thật đấy.”
“Đúng đấy, không phải kì lạ hay sao khi nó chỉ quan tâm mỗi Nữ hoàng?”
Ta trở về phòng mình sau khi nghe chuyện các quý cô bàn tàn về chim chóc, và nhận ra một viên thư kí của Sovieshu đang đợi mình.
“Chuyện gì sao?”
Có vẻ như anh ta đã đứng đợi một lúc rồi nên trả lời ngay.
“Hoàng đế cho gọi người.”
Gương mặt các nữ quan đột nhiên đanh lại, cả ta cũng vậy. Niềm vui vẻ ban nãy khi bắt gặp chú chim đẹp đẽ đó giờ đã biến mất, và trái tim ta dần trở nên nặng trĩu. Trước đấy, ta chẳng bao giờ quan tâm việc Sovieshu cho gọi ta, nhưng bây giờ thì ta chỉ có thể nghĩ tới “Lại chuyện gì nữa đây?”
“…Ta biết rồi.”
Rashta giờ đã là phi tần, ta cũng đã từ chối thằng thừng cái nỗ lực làm thân với ta một cách không cần thiết của cô ả. Vậy thôi. Chẳng lẽ vẫn chưa kết thúc à?
‘Liệu ngài ấy có quở trách ta vì không gọi cô ta là em gái không…? Không. Cho dù ngài có yêu quý cô ta cỡ nào thì cũng chưa tới mức đó được.’
Sovieshu lớn lên cùng với mẹ, ngài ấy phải hiểu chuyện giữa những nữ hoàng và phi tần là như thế nào.
“Đợi ta một chút.”
Ta bước vào phòng và thay bộ váy đi dạo sang một chiếc trang trọng hơn. May là ta không tình cờ bắt gặp Rashta thêm nữa khi ta tới phòng của Hoàng đế.
Ta bước vào trong, Sovieshu rót cho ta một tách trà và ngay lập tức đi vào vấn đề.
“Cho dù phi tần không cần nhiều nữ quan như nữ hoàng nhưng họ vẫn nên có một hay hai người đi theo. Ta sẽ gửi một, hai nữ quan cho Rashta.”
“Ta biết. Ta thấy mấy thư kí của ngài đang tìm nữ quan rồi.”
“…Nhưng đã vài ngày rồi, không có nữ quý tộc nào tới cả.”
“Vậy sao?”
“Ta đã nghĩ họ không tới có lẽ là do Nữ hoàng, chủ nhân cung điện, chưa lên tiếng. Vậy nên liệu Nữ hoàng có thể nào tìm một nữ quan cho Rashta không?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận