“Hoàng đế chuẩn bị đưa ả đàn bà đó lên làm phi tần rồi đấy!”
Một buổi sáng điển hình, chẳng có mây hay mưa, cũng chẳng nóng hay lạnh. Hôm nay cũng chỉ là một ngày giống như ngày hôm qua, và cả ngày hôm kia cũng y như vậy.
Nhưng rồi, trong một ngày bình thường như hôm nay, ta lại nhận được một tin không bình thường lắm.
“Vậy là trong lúc Nữ hoàng bận bịu với việc chuẩn bị cho Lễ Giao thừa thì Hoàng đế lại đi nạp thiếp.”
“Quá thể thật.”
“Ít nhất thì không phải Ngài ấy nên đợi khi nào Lễ Giao thừa kết thúc hãy nạp thiếp chứ.”
Các nữ quan phàn nàn với nhau một cách đầy bất mãn.
Ta im lặng ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu bản thân trong gương. Ta biết trước chuyện này sẽ xảy ra…nhưng ta không ngờ là nó tới sớm vậy. Nếu cứ như này, có lẽ buổi lễ nạp phi sẽ được tổ chức ngay trước Lễ Giao thừa mất.
“Haah…”
Ta thở dài mệt mỏi, bắt đầu thấy buồn nôn bởi cái ý nghĩ rằng mọi người sẽ xúm quanh ta vào Lễ Giao thừa chỉ để hỏi về chuyện đó. Và cho dù họ không trực diện nói trước mặt ta đi chăng nữa thì ta cũng tin chắc rằng, luôn có lời bàn tán từ sau lưng. Tuy nhiên, ta cũng không thể lờ đi thực tại là Hoàng đế đã nạp thiếp dù biết thừa rằng ta sẽ rất khó chịu vì điều đó.
“Khi nào thì họ làm lễ?”
Các nữ quan liếc nhìn lẫn nhau, cuối cùng, Bá tước Phu nhân Eliza mới cất tiếng trả lời.
“Người ta đồn rằng Ngài ấy muốn tiến hành sớm nhất có thể. Ngài muốn phải hoàn thành xong lễ trước khi qua năm mới.”
***
Khoảng chiều hôm đó, thư kí của Sovieshu lại tới chuyển lời nhắn của hắn cho ta. Vẫn là về việc nạp thiếp, trong khi đó, những quan chức khác thì nhìn chòng chọc ta như thể đang đợi chờ một tin đồn hay ho nào đấy.
“Hoàng thượng muốn buổi tiệc đơn giản một chút, dù sao đây cũng là thời điểm của những sự kiện lớn, vấn đề thời gian cũng khá khó khăn.”
“Đơn giản?”
Phi tần của Hoàng đế không được coi như một thành viên trong gia đình Hoàng tộc, con của họ cũng chẳng phải hoàng tử hay công chúa. Nếu may mắn lắm thì cũng chỉ được nhận chút vinh lộc và tước vị công tước mà thôi, nhưng tất nhiên sẽ không được phép kế ngôi vua.
Cho dù là thế, một phi tần vẫn có thể có con với hoàng đế, và theo như truyền thống, cô ta vẫn được tổ chức một buổi lễ ra mắt. Tuy nhiên, chắc chắn không phải lễ cưới rồi. Thay vào đó, tại buổi lễ ấy, phi tần sẽ là trung tâm của sự chú ý, rồi sau đó hai người sẽ ký vào một bản hợp đồng được chứng thực bởi thủ tướng.
“Hoàng thượng nói sẽ tổ chức một buổi lễ đơn giản hay muốn bỏ qua luôn?
“Không thể nào mời được một lượng lớn khách trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được, vậy nên chúng ta sẽ bỏ qua buổi lễ luôn.”
“Nếu vậy, ta có cần phải làm gì nữa không?”
“Thưa không. Hoàng thượng nói người không cần phải lo về chuyện này.”
Theo như những gì ta biết, bỏ qua buổi lễ đó là một chuyện hoàn toàn không bình thường. Dù sao, bên trong sảnh vẫn sẽ được trang hoàng nhằm vinh danh phi tần trong ngày hôm đó, rồi họ sẽ cùng nhau ăn bữa tối cùng với vài người họ hàng thân thiết của họ. Cuối cùng là ký vào bản hợp đồng.
Vậy mà ta lại không cần lo về chuyện đó sao? Là do hắn quá kiêu ngạo, hay đó là do hắn biết giữ ý?
“Báo với Ngài là ta đã hiểu.”
Cũng chẳng có vấn đề gì đối với ta hết. Viên thư kí cúi đầu rồi rời đi. Những công chức kia nãy giờ vẫn chăm chú quan sát ta, nhưng khi bắt gặp ánh nhìn của ta, họ ngay lập tức rời mắt đi, cúi đầu xuống giả đò như đang làm việc.
‘Đừng bao giờ run sợ trước bọn họ.’
Người khác chắc chắn sẽ bàn tán sau lưng ta nếu ta tỏ ra rằng bản thân đang vô cùng đau khổ. Cho dù phi tần đó có ý định cướp đi cuộc sống của ta đi chăng nữa, ta cũng không muốn kẻ khác nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc chỉ vì chồng ta yêu một người phụ nữ khác.
Với vẻ mặt điềm tĩnh, ta bắt đầu xem lại các kế hoạch và nêu ra những điều chỉnh cần thiết cho Lễ Giao thừa.

***
“Hoàng đế sẽ kí vào bản hợp đồng trước. Sau đó cô chỉ việc kí vào dòng kẻ màu đen bên dưới tên Ngài ấy là được.”
Nam tước Lant, một trong những thư kí riêng của Hoàng đế, chịu trách nhiệm cho việc dạy dỗ cho Rashta. Khi ngài Nam tước vừa giải thích xong về những điều căn bản trong một bản hợp đồng, đôi mắt Rashta liền mở lớn hơn, đi kèm với đó là một tiếng rên rỉ thật khẽ.
Và âm thanh đó ắt hẳn không phải là thường thấy ở một quý tộc. Nam tước Lant nhìn chăm chăm vào cô một lúc, và ngài bắt đầu thấy bối rối khi nhận ra những giọt nước mắt của Rashta rơi xuống từ lúc nào.
“Ta hiểu ý ngài, nhưng…Rashta không có chữ kí.”
“Vậy hãy làm một cái đi.”
Và khuôn mặt Rashta đột ngột đỏ lên khi nghe thấy câu trả lời rất bình thường của ngài.
“Ah…”
Nam tước Lant cuối cùng cũng nhận ra lý do mà Rashta phải vất vả như vậy.
“Cô không biết viết phải không?”
Khi Rashta được giao phó cho Nam tước Lant, Hoàng thượng đã nói cô là một thường dân, vậy nên ngài tự hiểu là cô đã có những kiến thức căn bản rồi. Có vẻ như tin đồn rằng người phụ nữ xinh đẹp được Hoàng thượng sủng ái thực ra lại là một nô lệ bỏ trốn, là một tin đồn đúng thật. Dù sao, đâu có lợi lộc gì khi dạy cách đọc hay viết cho nô lệ cơ chứ.
“Ta đoán là cô không biết thật.”
Ngài thật sự muốn hỏi rằng cô có thật là nô lệ không, nhưng ngài chỉ cười, vờ như chẳng biết gì, rồi đặt một tờ giấy trắng xuống trước mặt cô. Sẽ chẳng dễ dàng gì nếu dạy cô biết viết chỉ trong vài ngày, nhưng sẽ ổn hơn nếu cô có thể ít nhất vẽ được tên mình.
“Nếu cô không biết cách đánh vần tên của mình, ta sẽ viết thử vài cách phát âm giống với ‘Rashta’, cô có thể chọn một cái và ghi nhớ nó.”
Thật may là Rashta nhanh chóng thành thạo việc phát âm. Đáng nhẽ, đây sẽ là một việc khá khó khăn đối với một nô lệ, vậy nên Nam tước Lant rất bất ngờ trước chuyện này.
“Ta có đọc đúng không?”
“Cô làm tốt lắm.”
Sau khi khen ngợi cô, Nam tước Lant nhận được một nụ cười đáp lại. Ngài tiếp tục giải thích việc cô cần biết trong buổi lễ ký nhận.
“Đó sẽ là một bửa tiệc lớn với rất nhiều quý tộc tham dự. Cô Rashta cũng có thể mời bạn bè của cô, bao nhiêu cũng được.”
“Ồ.”
“Khi ngài thủ tướng tới cùng với vài bản hợp đồng, cô hãy kí vào đó.”
“Hợp đồng—”
“Và ngài thủ tướng sẽ cất giữ chúng.”
Rashta dậm chân đầy sung sướng và thốt lên vài tiếng háo hức. Nam tước Lant quan sát cô một lúc rồi mới nói thêm.
“Còn chuyện này, không bắt buộc lắm nhưng…”
“?”
“Đôi lúc, nữ hoàng sẽ gửi một món quà tới cho phi tần của hoàng đế khi cô ta kí vào bản hợp đồng.”
“Quà?”
“Nữ hoàng là chủ nhân của cung điện.”
“…”
“Theo quan điểm của một chủ nhân cung điện, phi tần là người sẽ sống với họ trong tương lai. Vì vậy, phi tần không chỉ sẽ nhận được sự sủng ải và công nhận của hoàng đế mà ngay cả của nữ hoàng nếu phi tần đó được tặng quà. Nếu có nhiều phi tần, người nhận được quà từ nữ hoàng sẽ được coi như phi tần đứng đầu.”
Đột nhiên, vẻ mặt Rashta trở nên hơi phân vân.
“Liệu Rashta có nhận được quà từ Nữ hoàng không nhỉ?”
***
“Ta sẽ không gửi gì hết.”
Các nữ quan trao nhau những cái nhìn thật nhẹ nhõm.
“Tạ ơn Chúa.”
“Thần đó lo không biết liệu Nữ hoàng có định gửi quà cho ả không.”
Có nhiều lý do để ta không gửi quà cho cô ta. Sau khi viên thư kí của Sovieshu rời đi, ta đã nghiên cứu vài tiền liệu trước đây, chỉ là để đề phòng. Kể cả khi buổi tiệc được tổ chức đi chăng nữa thì việc gửi quà cũng không phải là bắt buộc. Nếu có nhiều hơn một phi tần, việc tặng quà rất có thể sẽ ảnh hưởng tới việc phân chia quyền lực và thậm chí còn liên quan tới những người thân cận khác của nữ hoàng.
Nhưng trong trường hợp của Rashta thì lại khác. Trong bất kì trường hợp nào, ta cũng không hề có nghĩa vụ phải tặng quà, thêm nữa, Sovieshu cũng đã nói ta không cần lo về việc này. Sao ta không thể chỉ nói rằng “Hãy chăm sóc chồng ta nhé” nhỉ?
“Đừng lo. Ta không biết liệu có cần lý do để gửi quà hay không, nhưng ta sẽ không tặng gì hết.”
Một vẻ mặt thỏa mãn xuất hiện trên gương mặt các nữ quan.
“Laura hẳn sẽ vui lắm nếu nàng ấy ở đây… Thần đang tính ra ngoài cung hôm nay, có lẽ thần sẽ kể cho Laura chuyện này, thưa Nữ hoàng.”
“Laura sao rồi?”
“Khi thần gặp nàng ấy vài hôm trước, nàng vẫn còn tức về ‘người phụ nữ đó.'”
“Hầu tước Phu nhân Tarithal cũng rất tức giận, nàng kể chuyện này mỗi lần tham dự tiệc trà nào đó.”
Ta thầm nghĩ, thật tốt khi có những người này ở bên. Sovieshu và phụ tá của ngài cũng chăm sóc tốt cho Rashta rồi, vậy nên ta không nghĩ những người thân thiết với ta cũng cần phải ủng hộ cô ta.
“Tiện thể, thưa Nữ hoàng… thần có thể hỏi người chuyện này không?”
“Chuyện gì thế?”
“Có tin đồn là hoàng tử của Tây Quốc sẽ tới vào Lễ Giao thừa. Có thật vậy không?”
Những nữ quan khác đột nhiên dừng nói và đều quay sang nhìn ta. Khi thấy cái gật đầu của ta, họ thốt lên đầy háo hức. Ta cố mím môi lại để ngăn bản thân nở một nụ cười. Sự sung sướng của những nữ quan này trước sự xuất hiện của ngài ấy đều không phải không có lí. “Hoàng tử của Tây Quốc” là em trai duy nhất của Hoàng đế Tây quốc, được biết tới với nhiều lý do khác nhau.
“Ngài ấy đẹp trai lắm phải không?”
“Họ đồn là chỉ cần mắt chạm nhau thôi là đủ trúng phải tà thuật của ngài ấy rồi.”
“Nhưng ta nghe đồn ngài ấy khá là kiêu ngạo. Ta tự hỏi liệu có khi nào ngay cả hoàng đế Tây Quốc cũng bỏ cuộc trong việc ép hoàng tử cưới rồi hay không?”
Ta kẽ gật đầu khi nghe những lời bàn tán của các nữ quan.
Tây Quốc là một quốc gia mạnh về quân sự, gần như là ngang với Đế chế phương Đông này. Nhưng xét về độ giàu có thì Tây Quốc chính là quốc gia giàu nhất thế giới. Hoàng tử, người được cho là người sẽ thừa kế khối tài sản kếch xù ấy đã luôn có vô vàn tin đồn xoay quanh ngài.
Bỏ lại những ý nghĩ về Sovieshu và phi tần của hắn phía sau, ta từ từ thưởng thức cuộc trò chuyện ngọt ngào này.
***
“Không có buổi lễ sao?”
Khi Rashta hỏi Hoàng thượng Sovieshu về việc buổi lễ sẽ lớn tới mức nào và liệu cô có thể mời bạn bè không, cô vẫn chưa sẵn sàng khi nghe được tin này.
“Nhưng Nam tước nói chúng ta sẽ tổ chức một bửa tiệc lớn mà…”
“Ta chưa nói với nàng rằng Lễ Giao thừa sắp tới rồi sao? Ta không muốn thúc giục chuyện này, nhưng không phải nàng nói rằng nàng muốn lễ ký kết được thực hiện sớm nhất có thể hay sao?”
“?”
Mặc cho lời giải thích của hắn, Rashta chỉ trông còn rối rắm hơn. Sovieshu cũng nhận ra có vẻ như hẳn đã đánh giá quá cao mức độ hiểu biết của cô nàng. Dù Rashta có vẻ thông minh hơn vẻ ngoài, hắn cũng quên mất rằng nàng còn nhiều điều không biết về giới quý tộc.
“Đây là lỗi của ta.”
“Ý Ngài là sao?”
“Thật không dễ dàng gì khi phải tổ chức một buổi lể lớn. Ta còn nhiều việc phải lằm. Thời gian thì không có nhiều, sẽ là bất lịch sự nếu ta tổ chức nhiều bữa tiệc lớn sát nhau như vậy.”
“Ah…! Vậy liệu có buổi lễ nào khác trùng ngài lễ ký kết của Rashta không?”
“Lễ Giao thừa sắp được tổ chức rồi.”
Rashta trở nên buồn bã hẳn khi nhận ra ước mơ được các quý tộc khác chúc phúc trong một bữa tiệc lớn, nhưng giờ bữa tiệc đã trở thành cát bụi. Cô đã luôn mong được mọi người vây quanh lấy mình, vậy nên cô mới muốn buổi lễ được tổ chức sớm như vậy. Chắc chắn là Hoàng thượng sẽ thấy phiền rồi, thế nên Rashta chẳng hề tỏ ra thất vọng mà chỉ im lặng.
Dù thế nhưng, sự thất vọng ấy của Rashta còn tăng thêm vào ngày lễ. Cho dù là không được tổ chức tiệc đi chăng nữa, cô vẫn mong đợi ít nhất vẫn nên có chút gì. Và khi chẳng có gì xảy ra, cô vẫn chờ đợi Hoàng thượng sẽ xuất hiện, xin lỗi kèm lời hứa về những món quà. Nhưng cũng chẳng có nổi một lời chúc phúc hay một món quà, từ cả Hoàng đế lẫn Nữ hoàng. Cô thấy buồn, Nam tước Lant đã kể rằng các đại sảnh cung điện đều dưới quyền Nữ hoàng.
Rashta đã tập kí tên mình rất chăm chỉ, nhưng kí xong bản hợp đồng, cô thấy thật trống rỗng. Sau khi xong xuôi, ngài thủ tướng rời đi ngay lập tức, nói rằng ngài có việc phải làm. Chẳng có một lời chúc mừng, một tiếng vỗ tay hay sự sung sướng như thể có được mọi thứ trên đời.
Sovieshu cũng rời đi khi nói “Ta vẫn còn việc phải làm,” và “Hẹn gặp nàng sau.” Rashta trở về phòng, úp mặt vào lòng bàn tay.
“Tại sao lại như vậy?”
Hầu gái của Rashta lập tức tiến lại gần, hỏi cô xem chuyện gì đã xảy ra, nỗi đau mà cô đã phải chịu đựng lúc này mới bùng nổ.
“Nữ hoàng hẳn phải ghét ta lắm, nếu không người đã chẳng bỏ qua buổi lễ lẫn món quà. Kể cả khi không tặng quà cho ta đi chăng nữa, không phải người vẫn nên tới hay sao?”
“Đừng khóc mà Rashta. Sao cô lại khóc vào một ngày tốt như thế này…”
“Đừng lo, dù sao cô cũng sẽ chẳng mấy khi gặp nàng ấy đâu.”
Vậy nhưng, nỗi đau ấy của Rashta vẫn chẳng vơi đi. Khi Sovieshu kết thúc công việc và tới thăm cô, hắn cũng nhận ra sự ảm đạm của cô.
“Sao con mồi của ta lại trông buồn như vậy vào một ngày ý nghĩa như hôm nay chứ?”
“Ý Ngài là sao, ý nghĩa? Em còn chẳng được ai chúc mừng…”
“Không được ai? Ngài thủ tướng chúc mừng nàng đó thôi. Ngài ấy đã cúi đầu trước nàng, cả các người hầu cũng vậy.”
Nhưng Rashta mong muốn được chúc phúc bởi các quý tộc chứ không phải người hầu. Cô muốn được công nhận bởi những kẻ cao ngạo, luôn vênh mặt lên như thể họ là người giỏi nhất.
“Nữ hoàng hẳn phải ghét Rashta lắm…”
Gương mặt Rashta trông còn rầu rĩ hơn, và Sovieshu buộc phải thú nhận.
“Nữ hoàng không phải ghét nàng nên đã không chuẩn bị buổi lễ hay quà cho nàng đâu. Ta đã nói với nàng ấy như vậy vì đây không phải thời điểm thích hợp mà thôi.”
Rashta gật đầu nhưng chẳng có vẻ như là tin tí gì hắn nói. Trong hoàn cảnh này thì thật là bất khả thi cho Sovieshu nghỉ ngơi cùng phi tần của hẳn.
Ngày hôm sau, Sovieshu đưa cho viên thư kí một món quà và sai hắn tặng cho Rashta, dưới cái tên của Nữ hoàng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận