Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hàn Quốc
  3. Tái Hôn Hoàng Hậu (Remarried Empress)
  4. Chương 17: Ươm cây và nảy mầm.

Tái Hôn Hoàng Hậu (Remarried Empress)

  • 1953 lượt xem
  • 2499 chữ
  • 2021-08-27 13:10:03

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

“Hoàng tử Heinley như thể một người hoàn toàn khác so với những lời đồn đại vậy.”

Bá tước Phu nhân Eliza đang chơi cờ vua gần đó, nghe thấy những lời ta vừa vu vơ nói liền ngẩng đầu lên.

“Hm? Người nói sao cơ, Nương nương?”

Ta thôi không đọc sách nữa và đặt xuống đùi. Ta có nên kể cho họ nghe không nhỉ? Liệu nghe có kì quặc quá không?

Những nữ quan đều biết rõ ta là người bạn qua thư thật, vậy nên ta cũng không cần nói gì thêm nữa. Tuy nhiên, ta lại nghĩ nếu có thể thay đổi chút xíu tin đồn về Hoàng tử Heinley, biết đâu mọi chuyện sẽ tốt hơn?

“Hoàng tử Heinley. Ngài ấy có vẻ tốt hơn ta nghĩ.”

Ta lãnh đạm nói, một tay nhấc tách trà lên và nhấp một ngụm. Laura đang chơi cờ cùng Bá tước Phu nhân Eliza liền nhanh tay đổi ví trí con mã trong lúc bà không để ý.

“À vâng. Ngài ấy cũng biết cả cô hầu và con ả nô lệ đó đều không phải chủ nhân thật sự! Á-không được gọi ả là nô lệ. Dù sao thì, ngài ấy cũng tìm ra sự thật rất nhanh. Dù ngài ấy có thật là kẻ sát gái đi nữa thì vẫn đáng tin hơn đám quý tộc kia.”

Bá tước Phu nhân Eliza đánh vào tay Laura và đổi lại vị trí ban đầu của con mã.

“Laura nói phải. Tuy trông ngài ấy khá bất cần nhưng không phải dạng phù phiếm.”

Một nữ quan khác ngồi trên ghế bật cười đầy thỏa mãn.

“Thêm nữa, tôi cũng thấy vui khi thấy trò lừa đảo của con ả nô lệ đó bị phơi bày.”

Các quý cô khác bắt đầu đề thêm vào với vẻ thương cảm.

“Chị có thấy ngài ấy phải nhịn tới mức nào không khi mà ả ta có thể mặt dày nói dối ngài ấy tới vậy?”

“Những vị quý tộc ngoại quốc từng bênh cô ả giờ hẳn phải tỉnh ra rồi.”

Duy chỉ có Artina, người vẫn đứng im lặng nãy giờ là đột nhiên hắt một gáo nước lạnh vào cuộc trò chuyện sôi nổi này.

“Tôi lại không nghĩ vậy.”

Trước giọng điệu chắc nịch của Artina, các nữ quan liền nhìn cô với vẻ khó hiểu. Vị nữ hiệp sĩ bồn chồn gãi gãi lên má, có vẻ như hơi bối rối khi các quý cô đều đồng loạt quay sang nhìn mình.

“Nam tước Lant là người chịu trách nhiệm giải quyết cho các vấn đề của Lệnh phi Rashta lại nói khác.”

“Nói khác sao? Nói thế nào?”

Mắt Laura mở lớn như muốn thắc mắc. Ta cũng quay sang nhìn Artina, đặt chiếc tách rỗng xuống bàn.

Ta biết Nam tước Lant – thư kí của Sovieshu và là một người đàn ông khá tuyệt vời. Thêm nữa, ngài ấy cũng đặc biệt ưa thích Rashta, và điều đó chỉ có lợi cho cô ta nếu Nam tước Lant đứng ra và thay đổi lại lời đồn đó.

“Vì sắc đẹp và sự quyến rũ của Lệnh phi Rashta nên Hoàng đế và Hoàng tử Heinley đang muốn đánh nhau để tranh giành nàng ấy.”

Khi hai tin đồn trái ngược nhau cùng xuất hiện, họ sẽ tin vào câu chuyện nào hay hơn. Nam tước Lant hẳn đã tính kĩ rồi.

Laura đóng bàn cờ vua lại đầy giận dữ.

“Thần thực sự ghét con chó cái này quá!”

“Cẩn thận mồm miệng đấy, Laura. Em là nữ quan của Nữ hoàng, dùng mấy từ này sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của Nương nương mất.”

“Em vẫn luôn cẩn thận với người khác mà, Bá tước Phu nhân Eliza. Nhưng dù vậy…em thật sự không biết phải làm sao nữa!”

Rồi đúng lúc Laura vừa kêu lên, liền có tiếng gõ trên cửa sổ.

“Queen!”

Đã được vài ngày kể từ lần cuối Queen ghé qua, vậy nên ta vội đứng dậy và mở cửa sổ ra. Vì quá vui mừng khi được gặp lại nó nên ta ôm lấy nó thật chặt vào lòng.

– !

Đôi cánh của Queen ôm lấy ta, Laura thấy vậy dù đang giận dữ cũng phải bật cười.

“Thật ngọt ngào làm sao. Trông nó ôm lấy Nương nương kìa. Có khi nó cũng chẳng phải chim đâu.”

– !

Ta mắng cô vì trêu chọc Queen, rồi ta nhẹ nhàng để nó ngồi lên đùi và vỗ nhẹ lên đầu nó. Đôi mắt tím của Queen hơi nhắm lại như thể ngủ gật, rồi chợt nó lại giật mình và nhìn lên ta.

“Ta nhớ ngươi lắm.”

Ta bày tỏ với nó, rồi nó cũng nhìn ta như tỏ ý hiểu.

“…”

Lạ thật. Tại sao chú chim này lại khiến ta nhớ tới Hoàng tử Heinley nhỉ? Chà, có lẽ do Hoàng tử Heinley thực sự là chủ của nó.

“A.”

Ta suýt thì quên kiểm tra lá thư trên chân nó. Ta lấy mảnh giấy ra, để Queen sang cạnh và đọc.

– Ta đã cược cả danh tính thật của mình. Sao người lại không nhận ta?

Liệu Hoàng tử Heinley có biết ta là chủ nhân những lá thư hay không nhỉ? Một vài tiếng trước, ta đã nói rằng mình là người viết thư cho Hoàng tử Heinley, nhưng ta cũng chẳng có thời gian nói chuyện với ngài ấy vì vụ cãi vã giữa ta và Sovieshu…

Ta do dự một lát rồi viết thư trả lời.

– Hãy chỉ nên làm bạn qua thư mà thôi.

Queen nhìn theo tay ta đầy kiên nhẫn. Ngay khi ta viết xong, nó liền đọc thử nội dung, rồi rúc lên một tiếng thật lạ và bắt đầu nhảy lên.

– Gu! Gu! Gu!

Có vẻ như nó đang muốn trách ta sao lại làm vậy.

“Đừng buồn mà Queen, ta cần phải làm vậy.”

– Gu!

“Nếu chủ ngươi và ta gặp nhau, chúng ta sẽ là Nữ hoàng phương Đông và Hoàng tử phía Tây, chẳng thể làm bạn một cách bình thường được. Bọn ta luôn phải cư xử đúng mực trước mặt mọi người.”

– …

“Ta vốn đã là trở thành tâm điểm vì chuyện của Sovieshu và Rashta rồi. Thêm chuyện ta trao đổi thư với một người đào hoa nữa thì mọi lời đồn sẽ tệ hơn mất.”

Có lẽ là bởi Queen quá thông minh mà ta đã vô tình bộc lộ hết nỗi lòng mình ra rồi.

Mỏ của Queen mở ra như thể ngạc nhiên. Ta nắm lấy mỏ nó và vội giải thích thêm.

“Ta biết chủ của ngươi không phải người như vậy. Ta biết ngài ấy là người tốt mà. Hừm? Haha, sao Queen lại ngại vậy?”

***

Rashta ngồi bó gối trên giường, ôm trước ngực chiếc gối. Nàng khoác trên mình bộ váy ngủ mỏng manh màu lavender thật xinh đẹp. Nằm cạnh nàng là Sovieshu, hắn luồn từng ngón tay quá mái tóc bạch kim mềm mại của nàng.

“Lời đồn nói rằng Hoàng tử Heinley là người độc ác và vô cùng sát gái. Từ giờ nàng không nên tin người quá như vậy nữa.”

“Rashta không biết…”

“Được rồi. Ai cũng có sai lầm mà. Chỉ là sau này đừng mắc phải nữa.”

“Nhưng đây đâu phải lỗi của Rashta đâu, đúng không?”

“Tất nhiên. Tất cả là do hắn gây sự trước.”

Rashta tựa đầu vào vai Sovieshu.

“Nhưng ta mừng là Hoàng thượng đã bảo vệ Rashta.”

“Ta cũng vậy. Thật tốt là nàng thấy vui.”

“Mai là buổi dạ hội đặc biệt rồi! Chúng ta nên nghỉ xả hơi và giao thiệp với mọi người thôi! Ta cũng muốn làm bạn với Công chúa Soju.”

Rashta nở nụ cười, nàng đập xuống chiếc gối như đập trống. Sovieshu thường sẽ mỉm cười vì sự dễ thương này, nhưng giờ gương mặt hắn lại cứng như đá.

“Có chuyện gì sao, Bệ hạ?”

“Nàng…”

“Bệ hạ?”

“Rashta, nàng không thể tham gia dạ hội ngày mai được.”

Rashta nhìn chằm chằm Sovieshu với đôi mắt mở lớn. Hắn chợt thấy bối rối khi nói cho nàng biết tin này, nhất là không phải bằng cách này.

“Sao? Tại sao cơ, Bệ hạ?”

“Chỉ có thể có hai mươi vị khách đặc biệt thôi.”

“Ta không thể là một trong số họ sao?”

“Nữ hoàng và ta, mỗi người mời mười vị, mà chúng ta đều đã gửi thiệp mời đi rồi…”

“Ngài không thể nơi ra và thêm một người sao…”

“Nhưng Rashta này, nếu cứ như vậy thì buổi dạ hội sẽ đâu còn đặc biệt nữa.”

Rashta trông sốc vô cùng, nàng không chớp mắt khi nhận phải lời từ chối của hắn, và Sovieshu buộc phải giải thích tiếp.

“Như ta đã nói rồi, chỉ có chừng đó người được mời thôi. Ta không hiểu sao nàng lại nghĩ vậy nữa.”

“Rashta là phi tần của ngài. Là người của ngài. Rashta đã nghĩ mình có thể tới mà không cần được mời… Ngài lẽ ra nên mời ta chứ.”

Mặt Rashta đỏ lên.

“Ôi trời, Rashta.”

Sovieshu rút ra chiếc khăn tay và lau đi những giọt nước mắt đang trực trào ra. Nhưng những giọt nước mắt cứ tuôn ra, và việc lau nước mắt chẳng còn tác dụng gì.

“Nàng thực sự muốn đi tới vậy sao?”

“Ta đã nói với mọi người lúc tối rằng ta sẽ tới đó rồi.”

“…”

Sovieshu nhíu mày.

“Nàng đáng lẽ phải hỏi ta chứ.”

“Hỏi ngài thì kì lắm. Với cả, Hoàng thượng cũng đưa ta tới bữa tối cho những vị khách ấy, nên tất nhiên Rashta nghĩ rằng mình…”

“Là lỗi của ta.”

Sovieshu thở dài và ôm lấy vai Rashta, nhưng nàng vẫn khóc, chờ đợi Sovieshu đổi ý. Tuy nhiên, dù nàng có đợi bao lâu đi nữa, hắn cũng chẳng nói gì thêm.

“Vậy là cuối cùng, ngài vẫn sẽ không đưa ta tới.”

Rashta khóc như một đứa trẻ, và Sovieshu chỉ biết nghiến răng nhìn sự ngây thơ ấy. Hắn từng chỉ nhìn thấy các vị quý tộc khóc thầm, vậy nên khi thấy Rashta bộc lộ cảm xúc của mình tự nhiên như vậy, hắn đã vô cùng ngạc nhiên.

“Ta xin lỗi, Rashta. Đừng khóc mà.”

“Ngài cũng thấy chuyện hôm nay rồi đấy. Nếu Rashta không đi, Hoàng tử Heinley sẽ lại nói gì đó với khách cho xem. Ngài ấy nói rằng mình sẽ đi lan tin đồn đó mà.”

Rashta nói cũng đúng, và Sovieshu lại thở dài. Tuy nhiên, nhiều khách mời là hoàng tộc ngoại quốc và những vị quý tộc có quyền lực, và được coi là những người có sức ảnh hưởng nhất trong năm. Đặt họ sang một bên và đưa một phi tần tới thì thật là một vấn đề quốc tế lớn.

“Đừng lo. Ta ở đó mà. Ta sẽ không để Hoàng tử Heinley nói gì lạ đâu.”

Vẻ mặt Rashta vẫn buồn rầu như cũ. Sau khi ngẫm một lúc, Sovieshu cuối cùng đành thở dài.

“Ta sẽ thử hỏi Nữ hoàng xem nàng ấy có thể dành một chỗ cho nàng không. Những vị khách của nàng ấy quan trọng nhưng cũng là khách trong nước, vậy cũng không quá đáng lo ngại.”

***

Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua tấm rèm mỏng, để lại trên sàn cái bóng của khung cửa sổ. Ta ngáp và thức dậy. Dù hôm qua đã có nhiều chuyện nhưng lòng ta vẫn không nặng nề lắm, có lẽ hẳn là nhờ Hoàng tử Heinley và Queen…

Ta vỗ lên mặt mình cho tỉnh ngủ, rồi qua phòng tắm rửa mặt. Đằng sau ta là những nữ quan đang chuẩn bị nước tắm với cánh hoa và muối cho ta. Ta thay đồ ra và ngâm mình trong nước ấm, thả lỏng cơ thể. Ta nhắm mắt lại và dựa và thành bồn tắm, các nữ quan bắt đầu mát xa đầu thật cẩn thận.

Tắm xong, ta khoác áo choàng lên và đi vào phòng ngủ. Hôm nay là ngày cuối của Lễ Giao thừa, và cũng là ngày diễn ra dạ hội đặc biệt, vậy nên chiếc váy ta mặc phải thực sự lộng lẫy, nhưng không được quá lố để vẫn bộc lộ được sự điềm tĩnh mà quyến rũ.

Ta mặc đồ xong xuôi, đeo khuyên tai đính đá và đội vương miện. Chiếc vương miện này được đặt làm đặc biệt cho các buổi lễ nên sẽ không quá to và nặng. Ta nhìn qua danh sách những vị khách đặc biệt trong khi các nữ quan làm tóc cho ta sao cho phù hợp với vương miệng.

Tuy nhiên, họ còn chưa kịp làm xong thì một thư kí của Sovieshu đã tới. Mặc đồ xong xuôi rồi nên ta cho cậu ta và, và người thư kí truyền lại lời Sovieshu với sự xấu hổ vô cùng.

“Nương nương, Hoàng thượng muốn nói chuyện với người.”

“Bây giờ sao?”

“Vâng, là về buổi dạ hội đặc biệt, nên làm ơn hãy tới nhanh ạ.”

Hẳn là chuyện gấp lắm nếu là về buổi dạ hội đó. Ta gật đầu và bảo các nữ quan nhanh tay lên.”

“Chúng thần sẽ làm tiếp khi người quay về.”

“Được không? Ta không muốn làm phiền các ngươi tới hai lần.”

“Không sao đâu ạ.”

“Vậy ăn sáng trước đi nhé.”

Trong lúc đi theo thư kí của Sovieshu tới điện đông, ta đã nghĩ tới khá nhiều viễn cảnh về các vị khách. Hy vọng không phải chuyện gì quá tồi tệ. Liệu có phải ai đó lại đột nhiên tuyên chiến không? Hay có một vị khách nước ngoài phàn nàn về Đế chế? Hoặc là ngược lại? Hay có ai vắng mặt đột xuất?

“Có chuyện gì thế?”

Ngay khi vừa bước vào phòng, ta liền hỏi Sovieshu ngay. Rashta ngồi trên giường nhưng ta vờ như không thấy cô ta. Tuy nhiên, ta nhận ra cô ta nhìn ta rất chăm chú—không, chính xác hơn là nhìn vương miện của ta.

Ta nhíu mày tỏ ra khó chịu, nhưng Rashta vẫn tiếp tục nhìn như thể bị bỏ bùa mà không chịu quay đi. Sovieshu mở miệng nói.

“Nàng có thể thêm một chỗ được không?”

“Có chuyện gì sao? Là vị Đại Linh mục Bimeli à, hay là ngài Ma pháp sư Calenzano muốn tới?”

Vị linh mục và cả ma pháp sư vốn là những vị khách dự phòng. Họ đều được mời bởi Sovieshu, nhưng cả hai đều không tới và từ chối vì việc bận.

“Không, không phải họ.”

“Vậy thì…?”

Ta phải dành chỗ cho ai chứ? Ta nhìn Sovieshu đầy khó hiểu, hắn trông có vẻ ngượng ngùng.

“Ta muốn đưa Rashta đi cùng…”

“…”

“Có được không?”

“…”

“Nữ hoàng, sao nàng không nói gì?”

Ta định xin lỗi, nhưng liền không nói gì vì ta nghĩ đây không phải chuyện mà ta cần phải xin lỗi.

“Không được, thưa Bệ hạ.”

Sovieshu nhíu mày trước lời từ chối thẳng thừng của ta.

“Một thôi cũng được mà. Ta chắc là Nữ hoàng cũng phải có một hai người không cần nhất thiết phải có mặt chứ chứ.”

“Nếu như họ đồng ý thì ta có thể làm được. Nhưng nếu là Đại Linh mục Bimela hay Đại Ma pháp sư Calenzano tới và bị từ chối đột ngột vì…phi tần của ngài thì sao?”

Vẻ mặt Sovieshu còn lạnh lùng hơn trước.

“Ta hiểu ý nàng là gì, Nữ hoàng.”

“Nếu như đối phương là tình nhân của ta thì câu trả lời vẫn vậy, hoặc cho dù đó là tình nhân nào khác không phải Rashta đi nữa.”

“Chúng ta không thể không mời Công nương Tuania được sao?”

“Ta không muốn làm tổn thương người mà ta tôn trọng, thưa Bệ hạ.”

“!”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top