Liệu Hoàng đế phương Đông và Hoàng tử Tây Quốc sẽ có một cuộc chiến đấu một mất một còn không? Một bên là vị khách quan trọng, bên còn lại là thê thiế[ của Hoàng đế?
Sẽ thật là một trò hề. Nếu chuyện này lan ra ngoài kia, chắc chắn sẽ đề tài nổi bật cho những câu chuyện hay tin đồn của giới quý tộc khắc nghiệt cũng như hoàng tộc cho xem.
Nhưng tất nhiên, dù có tin đồn hay không, cuộc chiến này cũng phải ngừng lại thôi.
“Bình tĩnh nào, Điện hạ. Hoàng tử Heinley, ngài cũng là khách của chúng ta đấy.”
Ta lên giọng với cả hai, thật may là không ai là kẻ ngốc không hiểu được.
“Làm ơn ngồi xuống.”
Cả hai ngồi xuống, và bữa ăn tiếp tục trong yên lặng. Chưa bao giờ mà ta phải “cố gắng” để hoàn thành một bữa ăn nào như thế này cả.
Bụng ta quặn lại. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Là vì Rashta hay Sovieshu? Hay cả hai?
Chẳng ai còn tâm trạng ăn uống gì nữa, vậy nên ta đặt dao dĩa xuống rồi lấy khăn lau miệng. Sau đó, ta đứng lên mời các vị khách đi thay vì mang bữa tráng miệng ra. Nếu cứ cố giữ họ lại ăn uống trong bầu không khí căng thẳng này sẽ chẳng khác nào vô lễ, và dù sao, ta cũng gặp lại họ vào tối mai.
Ta bước ra ngoài hành lang, các vị khách cũng nhanh chóng đi theo sau ta, chỉ còn lại Sovieshu và Heinley vẫn còn trong phòng ăn. Ngay khi cánh cửa đóng lại, Công chúa Soju lại gần ta, nhíu mày nói nhỏ.
“Hy vọng ta có thể nói chuyện nhiều hơn ngày mai, thưa Nương nương. Hôm nay không phải ngày tốt để trò chuyện rồi.”
“Tất nhiên rồi. Ta cũng mong vậy.”
Gặp được Công chúa Soju có lẽ là điều tuyệt vời nhất đến với ta trong Lễ Giao thừa năm nay. Sự vui tính, mạnh mẽ và thân thiện của nàng luôn khiến người khác cảm thấy vui lây. Ta ôm lấy nàng ấy và chào tạm biệt.
“Ngày mai người nhớ tới nhé.”
Công chúa Soju mỉm cười gật đầu rồi rời đi cùng hiệp sĩ riêng. Ta cũng kính cẩn nói lời chào tới những vị quý tộc khác.
Khi đa phần các quý tộc đã rời đi, ta nhận ra Rashta đang tiến lại gần. Ta tưởng cô ta có gì muốn nói gì đó, nhưng thay vì thế, cô ta lại dừng lại đứng cạnh ta. Sao cô ta lại ra đây? Ta muốn hỏi thế, nhưng Hoàng đế Sirim từ Blue Bohean đã tới.
“Ngày mai hãy tới gặp Rashta nhé. Cảm ơn ngài đã tới tối nay, thưa Điện hạ.”
Khi ta cúi đầu chào, Rashta cũng bắt chước ta, cứ như thể cả hai cùng nhau chào ngài ấy vậy.
“À…vâng.”
Hoàng đế Sirim ngập ngừng đáp, ngài nhìn cả ta và Rashta rồi quay đi. Hẳn ngài ấy đang nghĩ ta chào ngài ấy cùng với Rashta rồi.
Rashta quay sang ta và hòa nhã hỏi, “Chị có sao không, chị ơi?” Tình huống này thật ngớ ngẩn, nhưng lúc này, ta chẳng thể có một cái cớ nào hợp lí để ngăn cô ta làm vậy.
Ta thong thả ngó lơ Rashta và tiến lại gần phía Hầu tước Samonew, một vị khách trong giới quý tộc. Thế nhưng, Rashta lại đi theo ta tiếp và mỉm cười đáng yêu, làm Hầu tước phải bật cười. Cô ta cứ tiếp tục như vậy cho tới khi chỉ còn Đại Công tước Kapmen.
Liệu cô ta có đủ can đảm để lại gần ngài ấy không? Cô ta tiến lại về phía ngài, lịch sự nói.
“Thưa Ngài.”
Đúng lúc ấy, một cảm giác rùng rợn làm ta nổi cả da gà. Giọng điệu cô ta thay đổi đột ngột. Trước đó, cô ta chào những vị khách khác bằng giọng tươi sáng và vui vẻ, nhưng giờ đây, giọng điệu cô ả trầm hơn hẳn. Cô ta đang bắt chước giọng điệu của ta. Dù đó không hẳn là hoàn hảo, nhưng cũng đã chạm tới mức đó.
“Buổi tiệc đặc biệt ngày mai, Ngài sẽ tới chứ?”
Đại Công tước chẳng thèm đáp mà đi lướt qua trong im lặng. Một việc đáng xấu hổ hơn không phải là vì Đại Công tước Kapmen ngó lơ ta, mà là vì Rashta đang cố gắng bắt chước ta.
“Lệnh phi Rashta.”
Cô mỉm cười và lấy lại giọng ngọt ngào bình thường, “Vâng, Nương nương.” Trông chẳng giống người đã nhìn ta với ánh mắt bị phản bội khi nãy trong phòng ăn gì cả. Ta nén cảm xúc xuống và cố nói với giọng bình tĩnh nhất có thể.
“Ta định hỏi ngươi sau Lễ Giao thừa, nhưng ta cần phải biết bây giờ.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Tại sao ngươi nói dối rằng ta tặng ngươi quà?”
Rashta nhướn mày lên đầy bối rối.
“Nói dối sao?”
Cô ta đợi ta nói tiếp. Chắc chắn là lương tâm cô ta đang cắn rứt rồi.
“Rashta không hề nói dối, thưa Nương nương. Đúng là Nữ hoàng đã gửi tặng Rashta nhiều quà mà…”
“Ta không biết sự hiểu lầm này ở đâu ra, nhưng ta không hề làm thế.”
“Sao cơ? Người giận Rashta vì Rashta nói mình đã viết những lá thư đó sao…?”
Ta im lặng nhìn cô ta, rồi Rashta siết chặt hai tay lại, nước mắt bắt đầu rưng rưng.
“Nhưng Tử tước Phu nhân Verdi nói rằng Nữ hoàng sẽ không bao giờ đứng ra nhận mà. Thực ra, chị ấy nói Nữ hoàng sẽ rất xấu hổ nếu chuyện này lộ ra. Nên ta không hề có ý gì cả. Ta chỉ đùa thôi mà.”
“Đùa?”
“Và để giúp Người nữa, thưa Nương nương.”
“Ngươi giúp ta?”
Rashta trông như thể sắp bật khóc tiếp rồi/
“Người không muốn ai biết người là bạn thư đó mà. Sao Người luôn trở nên đáng sợ như vậy với Rashta vậy?”
Trước khi ta kịp nói gì thêm, cửa bật mở, cả Sovieshu và Hoàng tử Heinley xuất hiện với vẻ mặt đông cứng. Có lẽ cả hai đã cãi nhau bên trong đó.
“…Huhu.”
Nước mắt Rashta cuối cùng chảy ra thành hàng. Sovieshu ngạc nhiên nhìn cô, rồi hắn tiến lại gần gạt nước mắt cô ta đi.
“Rashta? Sao nàng lại khóc?”
Sovieshu nhìn ta, cô ta thì càng khóc ta hơn.
“Nữ hoàng, chuyện gì vậy?”
“Ta hỏi cô ta thôi.”
“Nàng đã hỏi gì?”
“Ta hỏi vì sao cô ta nói dối trong khi ta không hề tặng quà cho cô ta.”
Vẻ mặt Sovieshu trở nên căng thẳng.
“Nàng hỏi vậy sao?”
“Cô ta nói với mọi người thế, nên tất nhiên ta phải hỏi.”

Ta còn phải hỏi ai cơ chứ ngoài cô ta? Ta nhìn chằm chằm hắn. Môi hắn mím chặt lại, rồi hắn hết nhìn ta rồi lại tới Rashta, cuối cùng thì hắn thở dài.
“Nếu Rashta nhầm thì ta có thể cho qua chuyện này không?”
“Ta không thể để tự tôn của bản thân như vậy được.”
“Nàng đừng trách Rashta. Là lỗi của ta. Ta đã tặng quà cho nàng ấy dưới tên nàng.”
Đầu ta bắt đầu quay mòng. Sovieshu tặng quà cho cô ta bằng tên của ta sao? Rashta mở to mắt nhìn Sovieshu, nước mắt vẫn còn đọng lại trên mí mắt.
“Thật vậy sao, Bệ hạ?”
“Hiểu lầm này là tại ta.”
Sovieshu gật đầu và lầm bầm xin lỗi, nhưng Rashta lắc đầu.
“Không, Rashta vui lắm. Ngài làm vậy vì Rashta mà.”
Ta nghiến răng. Ta mới là người phải chịu những tin đồn thất thiệt vì Sovieshu và Rashta. Vậy mà Sovieshu thì lại xin lỗi Rashta, còn Rashta thì lại cảm động vì điều đó?
Trước đây, ta đã luôn cố giữ khoảng cách với Rashta. Ta tự trấn an bản thân rằng hãy lờ cô ta đi, đừng quan tâm làm gì. Nhưng giờ đây – ta ghét cô ả.
Hơn cả thế, ta ghét cả Sovieshu.
Ta nói với vẻ mất kiên nhẫn.
“Nếu như đây là lỗi của Ngài—”
Sovieshu, người nãy giờ còn đang chìm trong trạng thái say sưa vì tình yêu, giờ ngẩng đầu lên. Trông hắn có vẻ ngạc nhiên khi thấy ta vẫn ở đó, cứ tưởng vấn đề này thế là xong.
Ta lạnh lùng nhìn vào mắt hắn.
“Ngài phải chịu trách nhiệm, Bệ hạ.”
“!”
“Dù trong trường hợp nào đi nữa, Ngài cũng không nên sử dụng tên người khác như vậy. Có phải không, thưa Hoàng thượng?”
Sovieshu ngạc nhiên nhìn ta.
“Chúng ta có thật sự cần phải làm thế không?”
“Có. Ngài cũng đã nhận lỗi rồi, không phải ngài nên sửa sai hay sao?”
“…”
Vẻ mặt Sovieshu nhợt đi. Ta nhận ra hắn đang liếc nhìn về phía Rashta và Hoàng tử Heinley một cách kín đáo. Lòng kiêu hãnh của hắn đang bị vấy bẩn trước mặt một người đàn ông xuất chúng và người phụ nữ hắn yêu, nhưng cái lòng kiêu hãnh mà hắn muốn bảo vệ ấy không phải của một Hoàng đế, mà là của một người đàn ông. Ta có nên giúp hắn bảo vệ nó không đây?
Không.
“Nàng muốn gì? Muốn ta khóc như Rashta sao?”
“Ta muốn ngài phải xin lỗi.”
“Xin lỗi?”
“Vì đã dùng tên của ta.”
“Ta xin lỗi, được chưa?”
“Và bởi Lệnh phi Rashta đã lan truyền tin đồn thất thiệt đó, ta cũng mong cô hãy chịu trách nhiệm và đính chính lại tin đồn.”
Sovieshu thở hắt ra.
“Có thực sự cần thiết không?”
“Ngài có sợ mất mặt không, Bệ hạ? Vì danh dự của ta đã bị chà đạp rồi đấy.”
“Nếu danh dự nàng bị chà đạp chỉ vì tặng quà cho Rashta, thế thì danh dự ấy của nàng ngay từ đầu đã nghèo nàn và nông cạn lắm rồi.”
“Nhưng không đính chính lại tin đồn đó thì cũng nghèo nàn và nông cạn giống vậy thôi. Vậy nên hãy làm đi, càng sớm càng tốt.”
“Nữ hoàng nên tự làm đi. Không phải nàng ghét người khác dùng tên của mình hay sao?”
“Đúng.”
“Sao nàng hẹp hòi như vậy? Trước đây nàng không bao giờ tỏ ra thế này.”
“Ta mới nên là người nói câu đó. Và cũng đừng vô lễ với ta, Sovieshu.”
***
Phong thái của Nữ hoàng thật xa cách và lạnh lẽo tựa như dòng sông băng giá. Heinley đứng đó, sững sờ nhìn nàng. Giọng nói thật thấp và nhẹ nhàng của nàng đã đủ khiến hắn say đắm, nhưng giọng điệu lạnh giá lại càng mãnh liệt hơn. Sẽ như thế nào nếu nàng gọi tên hắn bằng giọng ấy.
Heinley nuốt nước bọt, tưởng tượng thôi cũng đủ khiến đầu óc hắn quay cuồng. Hắn muốn quỳ xuống trước vị hoàng hậu ấy, muốn hôn lên bàn tay nàng. Hắn muốn được nghe thấy giọng nói lạnh lẽo ấy, ra lệnh cho hắn. Sẽ như thế nào nếu phục tùng mệnh lệnh của nàng rồi phản đối?
Tất cả bắt đầu chỉ vì sự tò mò. Hắn tò mò không biết vương hậu nước láng giếng ra sao, vậy nên hắn đã đi xa tới tận cung điện để gặp nàng. Cho dù lời đồn rằng nàng lạnh lùng như sắt đá, hắn lại thấy nàng dịu dàng mà cực kì yêu mến loài chim.
Nhưng với hắn, nàng lại thật phi thường. Hắn cứ nghĩ bên dưới vẻ ngoài mạnh mẽ ấy sẽ là tâm hồn mong manh, nhưng giờ hắn nhận ra, bên dưới đó là một tâm hồn cũng mạnh mẽ không kém.
Cảm giác tò mò và thu hút giờ biến thành lo lắng khi hắn gặp gỡ nàng chính thức hơn. Sao nàng lại lờ hắn đi trong khi hắn đã cố gắng giúp nàng cảm thấy quen thuộc? Sao nàng lại vờ như không biết hắn? Tại sao nàng lại không cố gắng tìm hắn? Chẳng lẽ sự thoải mái trong những lá thư, hay những câu nói đùa ấy chỉ là đơn phương từ phía hắn? Hay có thể, lòng tự tôn của nàng sẽ bị tổn thương nếu được người khác quan tâm?
Nhưng khi Heinley tiến gần hơn với nàng, hắn lại thấy giận dữ. Hắn không thích phải nhìn những gánh nặng nàng chịu, khiến nàng đau đớn. Từ trải nghiệm của hắn, hắn cũng hiểu rằng để điều khiển danh tiếng của một người là vô cùng khó khăn, tới mức hắn gần như quên đi những gì mình đã từng phải trải qua.
“Nàng đang ghen tị với Rashta đó sao?”
Quai hàm Vương hậu ngày càng khô cứng hơn trước câu hỏi vặc lại của Sovieshu, và Hoàng tử Heinley thì thực sự còn giận dữ hơn cả khi còn trong phòng ăn. Một nữ hoàng lạnh lẽo thì quyến rũ đấy, nhưng cái lý do khiến nàng trở nên như vậy thì không. Hắn có thể nghe thấy lời McKenna văng vẳng trong đầu rằng, không được gây gỗ ở đây. Heinley thực sự phát cáu khi hắn không thể đường hoàng đứng ra bảo vệ nàng được.
“Hoàng đế Điện hạ. Ngài nên sáng suốt hơn chút đi.”
Dù vậy, Heinley vẫn nói. McKenna sẽ càu nhàu nếu biết chuyện này. Đức vua thì đang nằm liệt giường, triều chính hỗn loạn. Vậy mà hắn còn muốn đứng lên chống lại Hoàng đế phương Đông sao? Nhưng dù thế, Heinley cũng không thể ngồi im được.
“Không liên can tới ngài, Hoàng tử Heinley.”
“Ta là nhân chứng đấy. Làm sao ta im lặng được.”
Heinley nhe răng cười rồi đứng cạnh Nữ hoàng.
“Nương nương xin đừng lo. Ta sẽ lan truyền tin đồn đúng sự thật này. Danh tiếng của nàng sẽ không bị chà đạp nữa đâu.”
Mọi thứ có lẽ đã tệ hơn nếu như không có McKenna đang từ xa chạy tới và kéo Hoàng tử Heinley đi.
“Thần nghe Ngài nói gì đó về danh tiếng à? Ngài đang thay đổi đấy sao?”
Heinley im lặng trở về điện nam trong khi McKenna trách móc hắn.
“Cư xử bình thường đi, Hoàng tử. Đứng tấn công trước mặt người khác, tấn công sau lưng ấy. Sao ngài cứ cố làm thứ mà ngài không giỏi vậy? Và sao ngài lại phải làm thế với Hoàng đế phương Đông? Cứ tình hình này thì chúng ta không do thám nổi điều gì đâu.”
Bài thuyết giảng của McKenna còn tồi tệ hơn ngay khi anh ta đóng cánh cửa lại, Heinley ngó lớ và kéo ra chiếc ghế.
“Ngài tính làm gì với cái ghế đó? Ngài tính đánh ta hả?”
“Ngồi xuống đi.”
Ngay khi McKenna ngồi xuống, Heinley chạm tay lên đầu anh và truyền mana vào đó. Chẳng kịp kêu lên, McKenna liền biến thành một con chim xanh, quần áo anh ta rơi xuống sàn. Đôi mắt McKenna mở lớn khi thấy Hoàng tử Heinley tới bàn làm việc và lấy ra thứ gì đó.
-?
– …
“Ta sẽ không gây rắc rối nữa nên đi đi. Ta sẽ tấn công từ đằng sau, như ngươi đã nói đó.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận