Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hàn Quốc
  3. Tái Hôn Hoàng Hậu (Remarried Empress)
  4. Chương 14: Ta đang tìm nàng đây.

Tái Hôn Hoàng Hậu (Remarried Empress)

  • 561 lượt xem
  • 2676 chữ
  • 2021-08-27 12:52:08

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ta liền ngửi thấy mùi khả nghi ở đây.

Người hầu gái đó không thể nào biết về những lá thư đó được. Thêm nữa, bạn qua thư của ta và ta vẫn còn đang tiếp tục trao đổi thư với nhau. Sao cô ta lại quyết định nói dối lộ liễu như vậy nhỉ? Liệu có phải Rashta có liên quan không?

‘Hay là Tử tước Phu nhân Verdi kể cho Rashta về những lá thư đó?’

Có lẽ Laura cũng đang nghĩ giống ta vì cô ấy cũng quay sang nhìn ta đầy khó hiểu. Ta chỉ lắc đầu và mỉm cười. Nếu cô hầu đó bị phát hiện thì cô ta sẽ phải tự chịu thôi.

Ta không cần phải lo lắng làm gì.

***

Paul McKenna là thủ lĩnh của Mệnh lệnh Rồng — một tổ chức hiệp sĩ do Hoàng tử Heinley thành lập, và đồng thời anh cũng là trợ lý cá nhân của Heinley.

Dù không được đề rõ trên cây gia phả bởi chỉ là con hoang, nhưng McKenna cũng đồng thời là em họ của Hoàng tử Heinley, và anh phục vụ cho Heinley như một phụ tá thân cận. Anh thông thạo cả văn học lẫn võ thuật, thêm nữa, chỉ cần Hoàng tử Heinley có thể lên ngôi vua thì McKenna sẽ càng nhận được nhiều sự chú ý hơn giờ. Tất cả mọi người đều tôn trọng anh với tư cách là cận vệ đáng kính cho vị hoàng tử đầy tự do. Nhưng đó cũng chỉ là câu chuyện được người ngoài thêu dệt nên mà thôi. Bản thân McKenna tự coi rằng mình không chỉ đơn thuần là phụ tá của hoàng tử mà còn là con cờ mạnh mẽ nhất trên ván cờ này.

“Ngươi có biết họ đang nói gì không?”

Vẫn như mọi khi. McKenna thật không thể hiểu nổi Hoàng tử Heinley đang nghĩ gì trong đầu nữa.

“Không? Họ nói gì?”

Hoàng tử Heinley mỉm cười với anh, McKenna lập tức nhăn mặt lại. Anh ghét cái nụ cười ranh mãnh ấy.

“Họ đồn là hoàng tử ngoại quốc đang tìm kiếm một người hầu gái trong cung. Thật là một câu chuyện lãng mạn làm sao. Ai cũng tò mò về tin đồn ấy, và khi mà ta chỉ đi ngang qua thôi cũng đủ để nghe mấy chuyện đó.”

“Hmm.”

“Không có thời gian để cười đâu. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tin đồn này lan ra ngoài vương đô đây?”

“Thế để ta yên trong vài ngày tới đi.”

Hoàng tử Heinley trông chẳng có vẻ gì là lo lắng, McKenna đành thở dài.

“Sao Ngài lại để chuyện này xảy ra? Ngài thừa biết cô hầu đó không phải chủ nhân những lá thư mà.”

Hoàng tử Heinley hơi nhíu mày.

“Mà sao ngươi biết?”

“Ngài thực sự nghĩ là ta chỉ gặp Ngài một lần mỗi năm đấy à, thưa Điện hạ? Nhìn mặt Ngài là ta thừa biết Ngài đang giả vờ. Vẻ mặt này chắc là đang đau đớn lắm, nên hẳn nhiên cô ta không phải người đó rồi.”

“…”

“Hay thật tình cờ, Ngài bỗng nhiên yêu cô hầu đó và tự nguyện để bản thân mình bị lừa?”

Anh nghĩ như thể mình hoàn toàn hiểu vấn đề, nhưng McKenna chợt lùi lại một bước. Vẻ mặt hoàng tử bỗng nhiên trở nên cứng ngắc như đá, và McKenna nhận ra giả thuyết đó của mình là sai.

“Vậy thì tại sao Ngài lại để tin đồn này lan ra? Ngài phải nói cho ta biết kế hoạch của Ngài là gì để ta còn chuẩn bị trước chứ.”

Đôi mắt McKenna bắt đầu trở nên bực bội. Kể cả Hoàng tử Heinley không cố ý đi nữa thì kết cục vẫn vậy. Hầu như McKenna luôn là người phải đi theo sau dọn tàn dư của Hoàng tử, dù đó là tàn dư tốt hay xấu. Nhưng ít nhất, anh vẫn cần một câu báo trước hơn.

“Ta muốn có một giấc mơ đẹp.”

“…Rằng Ngài đang yêu?”

“Không, không phải như thế, McKenna.”

“Nhưng sao lại một giấc mơ đẹp? Ngài gặp ác mộng à?”

“Tỉnh dậy từ ác mộng thì lại tốt hơn. Thực tại khi ấy sẽ trở nên thật êm đềm.”

“Chắc…vậy?”

“Nhưng nếu như ngươi tỉnh giấc từ một giấc mơ đẹp thì sao?”

“Như thể một cái chết tuyệt vọng.”

Hoàng tử Heinley nhe răng cười, ngón trỏ giơ ra thành hình khẩu súng.

“Chính xác. Ta đã cảnh báo cô hầu rất rõ. Nếu cô ta nói dối, ta sẽ trở nên cực kì tức giận, tới mức ta không chắc mình sẽ làm gì nữa.

“Nên là Ngài sẽ để cô ta hạnh phúc rồi bỏ mặc cô ta?”

“Đúng.”

Nụ cười của Hoàng tử Heinley càng rộng hơn.

“Ngài thật sự là kẻ tồi tệ đấy.”

McKenna tặc lưỡi.

“Cứ phạt cô ta vì tội lừa dối hoàng tộc có phải hơn không?”

Như vậy thì đơn giản hơn nhiều, anh không hiểu sao Hoàng tử Heinley cứ phải đâm đầu vào rắc rối vì trò này nữa.

“Không. Ta tin là vết thương trong tâm trí sẽ còn đau đớn hơn nhiều so với vết thương về thể xác.”

“…Trong tình hình tệ thì Ngài cũng có thể bỏ tù hoặc cho cô ta ăn đòn roi mà.”

“Không đâu, McKenna. Như vậy ta sẽ thành người xấu trong mắt mọi người mất.”

Hoàng tử Heinley nhẹ nhàng trách anh vì quá ngây ngô, và McKenna nghiến răng.

“Tại sao ta lại phải đập bỏ cái hình tượng hoàng tử đào hoa vì một kẻ nói dối cơ chứ?”

McKenna thở dài.

“Vâng, thưa Điện hạ. Ta sẽ làm như ý Ngài. Nhưng tới bao giờ Ngài mới định đi gặp chủ lá thư thật đây? Ngài cũng biết chủ nhân chúng là ai rồi nhỉ?”

“Ta biết. Nhưng người đó sẽ chối thôi nếu ta hỏi. Và ta cũng không thể nói rằng ta là con chim đó được.”

“Rõ ràng đó là một bí mật.”

“Thế nên ta sẽ cho ngươi thấy.”

“Thấy Ngài biến thành chim á?”

“Là nghệ thuật tìm kiếm kia. Như vậy thì người bạn đó của ta và ta chắc chắn phải gặp mặt thôi.”

***

Số người tham gia buổi dạ hội trong ngày thứ ba tại Lễ Giao thừa thường sẽ giảm đáng kể. Dù sao đi nữa thì trong buổi dạ hội đầu tiên và cuối cùng, mọi người thường ít có cơ hội để tham quan vương đô hay giao thiệp với những người bạn mới mà. Vậy nên chuyện này cũng đã xảy ra suốt ba năm rồi. Nhưng năm nay thì không

“Hôm nay lại đông người thật, thưa Nương nương.”

Bá tước Phu nhân Eliza chắt lưỡi.

“Hẳn là do tin đồn về hoàng tử và hầu gái.”

Ta đáp lại bằng giọng không quan tâm. Ta vẫn chưa rõ xem mình nên có vẻ mặt như nào khi biết tin này nữa. Nó vừa gượng gạo và lại vừa phiền phức khi nhắc tới chuyện này.

Rashta – người luôn được vây quanh bởi quý tộc và Sovieshu, mới là người trông còn lo lắng hơn cả, nhưng cô ta vẫn liên tục liếc nhìn sang Công nương Tuania.

‘Hai người họ quen nhau ư?’

Có tiếng cửa mở ra. Ta nhìn lên, tưởng đó là Sovieshu, nhưng đó lại là Hoàng tử Heinley. Trong tay hắn là Cherily, cô hầu của Rashta.

“Ôi trời. Ngài ấy thực sự đưa cô ta tới đây sao.”

Bá tước Phu nhân Eliza thầm thốt lên vừa sợ hãi vừa bất mãn. Cherily trong bộ váy hồng nhạt trông rạng rỡ hơn hẳn so với đồ hầu gái.

“Bộ đầm đó trông có vẻ đắt tiền.”

“Hoàng tử Heinley mua cho cô ấy sao?”

“Trông họ đẹp đôi thật. Chắc là bởi cả hai đều tìm kiếm lẫn nhau mà.”

Cả căn phòng ngập trong tiếng xì xầm. Đúng lúc ấy, Hoàng tử nhìn thẳng vào ta. Ta chỉ gật đầu thay lời chào, nhưng hắn lại tỏ ra khá kì lạ khi nhíu mày và lắc đầu.

‘Nghĩa là sao?’

Ta tự hỏi điều đó có ý gì, nhưng trước khi ta kịp có thời gian nghĩ thêm thì Hoàng tử Heinley đã bước đi cùng Cherily. Sovieshu cũng tới ngay sau đó, hắn nhìn chung quanh rồi đi thẳng tới chỗ Rashta.

“…”

Ta quay đi, tự lấy cho mình một ly nước từ một người hầu vừa đi ngang qua. Ta cũng chẳng để tâm xem ly nước đó là gì, chỉ tới khi ta nhấp một ngụm và nhận ra đó là nước ép dâu. Một vị ngọt xộc lên, trái ngược hoàn toàn với tâm trạng của ta. Rồi bản nhạc bắt đầu vang lên. Ta không có hứng khiêu vũ lúc này nên liền ra chỗ ghế dài ngồi và trò chuyện cùng khách khứa.

Tuy nhiên, một vài phút sau, có tiếng náo động vang lên từ giữa phòng, cắt ngang cuộc trò chuyện của ta. Ta ngước lên và nhận ra ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Hoàng tử Heinley trông đang đau lòng vô cùng, và cô hầu của Rashta, gương mặt cô đỏ ửng lên và đầy nước mắt. Bầu không khí ngọt ngào giờ đã hoàn toàn biến mất. Một người trông thì hoảng sợ, người kia thì như thể sắp sửa trút cơn giận xuống. Có chuyện gì sao? Từ đây, ta không nghe được gì cả nên ta đứng lên và tiến về phía đám đông.

“Tại sao cô lại lừa ta? Ta đã nói rồi, người ta tìm là người vô cùng quan trọng.”

Khi ta tới gần hơn, ta nghe được giọng Hoàng tử Heinley và liền hiểu ngay vấn đề. Cô hầu đó đã bị phát hiện. Mặt cô ta đỏ lên, chỉ lắp bắp được mấy câu không rõ nghĩa.

“Thật là ngớ ngẩn.”

Hoàng tử Heinley thở hắt ra như muốn đợi câu trả lời của cô hầu.

“Đây là người hầu của Đế chế phía Đông sao? Lừa dối hoàng gia? Không, dù thân phận có thế nào đi nữa, đây vẫn là lừa đảo, phải không?”

Không rõ là hắn đang tự nói với mình hay với ai, nhưng đã có vài quý tộc nhìn chằm chằm cô hầu và bắt đầu lẩm bẩm thật nhỏ.

“Làm xấu mặt cả quốc gia…”

Cô hầu nghe thấy thế liền đỏ mặt hơn cả trước.

“Có chuyện gì vậy?”

Ta quay sang hỏi nữ quý tộc đứng cạnh, cô ấy liền thấp giọng giải thích.

“Thần không rõ lắm. Hai người đó đang trò chuyện vui vẻ, nhưng có vẻ như hoàng tử bắt đầu hỏi cô hầu.”

Cô nghĩ một lúc rồi mới nói tiếp.

“Thần nghĩ là cô hầu đó không biết chính xác từng chi tiết những lá thư.”

“Ta hiểu rồi. Cảm ơn ngươi.”

Vị nữ quý tộc đó lại quay sang nhìn hoàng tử và cô hầu.

Ta quan sát tình hình một lát. Nếu mọi chuyện vẫn không dịu đi, có lẽ tốt nhất ta nên đứng ra nói chuyện. Nhưng nếu cô hầu đó có làm gì sai đi nữa thì bản thân cô ta, hoặc chủ nhân của cô ta, Rashta mới là người phải nói xin lỗi.

Cô hầu vẫn run rẩy, nhìn chằm chằm vào Rashta như thể cô cũng đang nghĩ giống ta. Nhưng Rashta chỉ nhìn lại đầy ngạc nhiên, và trông chẳng có vẻ gì là sẽ bước ra cả. Ta không còn lựa chọn nào khác. Ta phải đứng ra thôi.

“Nhưng cô biết sao không? Ta nghĩ cô không thực sự lừa ta đúng chứ?”

“Huh…?”

“Ta ban đầu nghĩ cô lừa ta thật. Nhưng ta không phải đồ ngốc. Ta chắc là cô có biết về những lá thư đó.”

Giọng Hoàng tử Heinley thật thấp, nhưng vẫn đủ khiến cả phòng nghe thấy. Ta cũng không phải người duy nhất trông có vẻ bất ngờ. Cô hầu đó dù nói dối nhưng không có nghĩa là cô ta không biết chút gì…

Ta không biết Rashta có liên can không, nhưng Tử tước Phu nhân Verdi chắc chắn phải có, ít nhất là vậy.

“Biết ta nghĩ gì không? Ta nghĩ cô không phải người bạn tâm thư đó của ta – nhưng cô có biết người đó là ai. Cô là người trung gian đứng giữa. Đúng chứ?”

“Thần…Thần…”

“Chủ nhân của cô là ai?”

Hoàng tử Heinley mỉm cười.

“Chủ nhân của cô là người ta đang tìm đúng không?”

Lưỡi ta như mỏng lại vậy. Hiểu lầm hoàn toàn rồi…

Mặc cho những lời giải thích ấy, đôi mắt hoàng tử trông thật lạnh lẽo.

‘Trong mắt hắn chỉ là sự giận dữ sao?’

Rashta từ nãy giờ vẫn im lặng, giờ đành thở dài và bước lên.

“Ta đã nghĩ Hoàng tử Heinley chỉ là một người nghịch ngợm khi ta trao đổi thư. Nhưng Ngài sắc sảo hơn ta nghĩ.”

Rashta không chỉ tiến lại gần, cô ta còn nói với vẻ như cô ta thực sự biết hắn là người trao đổi thư với cô, các quý tộc lại nhìn nhau lần nữa. Hoàng tử Heinley nhìn lên Rashta, hắn hơi nhướn mày lên và mỉm cười.

“Tiểu thư Rashta. Liệu cô có phải người ta đang tìm?”

“Đúng vậy. Người Ngài đang tìm là ta.”

Gì đây? Giờ cả Rashta và cô hầu thông đồng với nhau à?

Không, ta không nghĩ vậy. Cô hầu của Rashta trông bất ngờ vô cùng. Hoàng tử Heinley quan sát Rashta cẩn thận vởi vẻ mặt bí ẩn.

“Tại sao tiểu thư lại đưa người hầu tới chỗ ta.”

“Vì Rashta là người phụ nữ của Hoàng đế. Ta và Ngài chỉ là bạn, tất nhiên là vậy nhưng Rashta sợ rằng Hoàng thượng sẽ buồn.”

“…”

“Dù ta nghĩ Ngài là bạn ta, nên ta mong Ngài cũng đừng buồn.”

Đôi mắt Rashta tròn xoe, Hoàng tử Heinley nghiêng đầu. Hắn nhìn xuống cô, lúc ấy, như thể thời gian đang đông cứng lại vậy. Rồi hắn đột nhiên bật cười.

Rashta hơi nao núng. Hoàng tử Heinley như thể dễ dàng đọc được lời nói dối của Rashta và nhận ra chuyện này thật phiền phức. Hoặc có lẽ là do ta nghĩ thế bởi ta thừa biết Rashta cũng chẳng nói thật.

“Liệu có phải Ngài ấy nhận ra cô ả nói dối không?”

Laura thì thầm với ta. Vậy là không chỉ mỗi ta thấy thế. Liệu có phải ảo giác không? Trong một thoáng, ánh mắt Hoàng tử Heinley hiện lên vẻ chế nhạo, nhưng rồi hắn lại cười mà không hỏi bằng chứng.

“Ra vậy. Ta cũng không hề lấy làm phiền. Nhưng nếu như tiểu thư lại nói dối thì sao?”

“Ngài nghĩ xong chưa? Ngài cứ việc kiểm tra tới khi nào muốn. Rashta khá tự tin đó.”

“Không, không cần. Ta tin Tiểu thư Rashta sẽ không nói dối về chuyện này.”

“Tất nhiên.”

Rashta trả lời chắc nịch, và khóe môi Heinley nhếch lên.

“Ta mong lần này ta tìm đúng người, tiểu thư Rashta. Lần thứ hai bị lừa sẽ khiến ta còn giận hơn thế đấy.”

Hắn liếc nhìn sang cô hầu. Vẻ thân thiện ấy giờ đã biến mất, chỉ còn lại cái nhìn lạnh lẽo tới cô hầu đang cúi thấp đầu.

“Dù sao đó cũng là người của Tiểu thư Rashta, hi vọng cô ta nhận được sự trừng phạt thích đáng.”

Rashta gật đầu, và hắn quay người bỏ đi.

***

“Chúa ơi, ai mà ngờ cô ả cũng cáo già phết!”

Ngay khi ta trở về điện tây, các nữ quan bắt đầu bùng lên cơn giận.

“Nữ hoàng, Người thực sự để mọi chuyện cứ thế xảy ra sao?”

“Cho dù đã trở thành thê thiếp của hoàng đế rồi mà cô ta vẫn cố trở thành bạn của nước láng giềng, bằng cách nói dối!”

“Sao cô ta dám!”

Bá tước Phu nhân Eliza mọi khi điềm tình nay cũng phải tức tối.

“Hoàng tử biết Rashta nói dối mà, nên đừng cáu tiết quá.”

Ta không thể cứ để nữ quan của ta như vậy được nên phải nói gì đó trấn an họ. Các nữ quan nhìn ta ngạc nhiên như thể muốn hỏi sao ta chắc vậy. Laura giận dữ khịt mũi.

“Ban đầu trông ngài ấy cũng có nghi ngờ đấy, và chắc chắn là ngài ấy cũng biết thế! Chắc chắn là ngài ấy thừa biết mình đã bị lừa!”

Nữ quan khác chen vào.

“Chắc Rashta nghĩ với gương mặt đẹp đó, cô ta có thể lừa được ngài ấy.”

“Nếu ngài ấy biết Rashta là thật thì đã không do dự đâu.”

Các nữ quan khác gật đầu đồng tình.

“Vậy là Hoàng tử Heinley tự nguyện để mình bị lừa?”

“Ta nghĩ vậy. Thật lạ là ngài ấy để mình bị lùa tới hai lần. Nhưng còn một chuyện nữa cũng lạ…”

Tại sao? Có lẽ cũng như một nữ quan nói, ngài ấy thích Rashta, dù có bị cô ta lừa đi nữa.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top