“Xin thứ lỗi, tiểu thư Rashta, nhưng ta mệt rồi.”
Hoàng tử Heinley mỉm cười và quay đi.
“Ta không thể khiêu vũ hai lần một lượt được. Những gã điển trai thường có thể trạng thấp một cách bất ngờ.”
“Vậy thì sau khi ngài đã nghỉ thì sao? Khi ngài có lại sức để khiêu vũ ấy.”
“Lúc đó thì…”
Hoàng tử Heinley chợt quay sang và ánh mắt ta lại gặp nhau, ánh nhìn ấy của ngài thật dịu dàng.
“Có một người mà ta muốn khiêu vũ cùng tiếp.”
Ta trầm tư một lát về những lời từ chối liên tục của hắn. Ngài vô cùng cương quyết, khác hẳn với hầu hết những quý tộc ở đây. Rashta cũng không ngờ rằng mình bị từ chối phũ phàng như vậy, cô ta đưa tay lên vuốt tóc và bối rối quay đi. Ta và cô ả chạm mắt nhau, nhưng cô ta không nhìn ta mà quay sang Sovieshu với đôi mắt rưng rưng.
“Bệ hạ, Rashta không có ai để khiêu vũ cùng.”
“Nàng nghỉ ngơi đi. Không thể khiêu vũ với cùng một người trong lượt được.”
Rashta cũng có điểm giống Hoàng tử Heinley. Ngài ấy cũng chẳng hề ngần ngại bộc lộ cảm xúc của mình, trong khi đa phần quý tộc thì quá kiêu hãnh để nói ra những gì họ nghĩ.
“Hức…”
Cô ả nấc lên như một đứa trẻ, những quý tộc quanh đó liền bật cười khúc khích, nhưng không phải kiểu cười chế nhạo mà đấy trìu mến. Rashta không phải quý tộc, cách hành xử của cô ta phải nói là khá bộc trực, nhưng mọi người ai cũng coi cô ta thật trong sáng và thuần khiết.
“Tiểu thư Rashta, người sẽ khiêu vũ cùng ta chứ?”
Nhiều nam quý tộc khác tiến lại gần Rashta, nhưng cô chỉ đáp yếu ớt, “Không, cảm ơn ngài,” và chậm chạp tiến về mép phòng. Sovieshu hơi chần chừ như thể hắn muốn chạy lại gần cô ta ngay tức. Nếu như đúng lúc ấy, nhạc không vang lên thì có lẽ hắn đã đi theo cô luôn rồi, nhưng hắn chỉ đứng yên trên sàn khiêu vũ.
Thật tình cờ, điệu nhạc rất êm ái và điệu khiêu vũ này cũng yêu cầu bạn nhảy phải đứng cách xa nhau. Sovieshu và ta đã cùng nhau khiêu vũ từ khi còn nhỏ, cả hai ta thường hay cùng đắm chìm vào điệu nhạc. Khi còn nhỏ, hai ta thường nắm chặt lấy nhau, cùng cười đùa và than vãn rằng những bước điệu này thật quá ngượng ngùng rồi.
‘Những ngày ấy sẽ chẳng còn nữa.’
Khi ta nhớ lại lúc mình còn cầm một tấm bản đồ lớn, thảo luận về những công trình xây dựng mới, một cảm giác lạnh lẽo trong tim ta chợt xâm chiếm. Hồi đó, ta thật ngu ngốc và ngây thơ khi tin rằng ta và Sovieshu sẽ sống cùng nhau cho tới hết đời. Khi điệu khiêu vũ cuối cùng cũng khiến hai ta buộc phải lại gần hơn, ta vẫn cảm thấy như ta và hắn đang xa cách vạn dặm.
“Lúc nãy.”
Sovieshu thấp giọng hỏi.
“Nàng đã nói gì với Hoàng tử Heinley?”
“Ta và ngài ấy chỉ có một cuộc trò chuyện bình thường.”
“…”
“…”
“Nàng đã nghe về những tin đồn của hắn chưa?”
Ý hắn là sao? Ta không đáp lại mà tập trung vào những bước nhảy phức tạp, nhưng ta khó mà không để ý thấy Sovieshu đang nhíu mày.
“Ý nàng là sao khi có một cuộc trò chuyện ‘bình thường’ với hắn?”
“Ngài ấy rất hài hước.”
“Hắn là kẻ sát gái, tất nhiên hắn phải hài hước rồi. Mọi người đều thích kiểu người thân thiện.”
Khoảng cách giữa hai ta lại xa ra. Khi ta quay lại, ta nhận ra Hoàng tử Heinley đang đứng gần bàn và nhìn về phía ta. Để ý thấy ánh nhìn của ta, hắn cười và vẫy tay chào.
“Ta cũng có phi tần là Rashta rồi, ta cũng không thể nào bảo nàng không được có tình nhân khác được.”
“?”
“Nhưng ta vẫn không thể tin được đó lại là Hoàng tử Heinley.”
“Ta không hiểu ngài đang nói gì nữa.”
“Nhưng nếu nàng ở cùng với Hoàng tử Heinley thì nàng mới là người trở thành phi tần của hắn mất.”
“!”
“Như vậy không phải là nỗi xấu hổ của Nữ hoàng Đế chế phía Đông hay sao?”
“Ta không biết ngài đang tưởng tượng gì, nhưng Hoàng tử Heinley và ta không có mối quan hệ đó.”
“Tốt. Đừng để trở thành mồi lửa cho tin đồn.”
“Ngài ấy không–”
Ta toan nói rằng Hoàng tử Heinley không phải kiểu người đó, nhưng Sovieshu đột ngột dừng lại. Nhạc vẫn còn đó, nhưng Sovieshu thì đứng chết trân trên sàn, mà ta thì không thể tự khiêu vũ lẫn dừng lại được khi có cả đống người xung quanh.
“Bệ hạ?”
Có chuyện gì vậy nhỉ? Ta tự hỏi liệu chân hắn có vấn đề gì không, nhưng Sovieshu đã chợt bỏ đi. Mọi người xung quanh ta đều nhìn với vẻ khó hiểu. Sovieshu cuối cùng đứng lại trước mặt Rashta. Cô ta đang dựa vào tường và khóc.
“Rashta. Sao nàng lại khóc?”
Sovieshu nhìn cô đầy ngạc nhiên, và Rashta liền choàng ôm lấy cổ hắn.
Những tiếng xì xầm càng ngày càng to hơn. Ta có thể cảm thấy hàng trăm ánh mắt của quý tộc trên người mình. Sovieshu và ta đang khiêu vũ cùng nhau, và hắn quăng ta ở đó để chạy lại gần Rashta.
Ta nghiến răng. Cảm giác như máu đang tụt dần khỏi não khiến ánh nhìn ta chỉ còn là những điểm mờ. Rashta vẫn tiếp tục khúc, Sovieshu thì cố gắng dỗ dành ả và thậm chí còn bế cô ả lên rồi rời đi.
“Ôi Chúa ơi. Vậy là Hoàng đế đúng là đang yêu thê thiếp đó rồi.”
“Ừ đúng.”
Khi hai người họ rời đi, ánh nhìn từ đám đông lên ta còn nặng nề hơn.
“Nhưng tôi nghe đồn cô ta là nô lệ bỏ trốn. Thật không vậy?”
“Cái gì? Thật á?”
“Vớ vẩn. Hoàng đế nói đó là tin đồn rồi mà.”
“Cẩn thận đấy. Hoàng thượng sẽ phạt bất cứ ai nói ra câu đấy.”
“Không, đợi đã. Đế chế phía Đông cho phép nô lệ bỏ trốn trở thành phi tần à? Ở Vương quốc phía Bắc không có chuyện đó đâu. Ta thậm chí còn tặng cô ta viên Đá quý Đại dương ở Vương quốc làm quà nữa.”
“Chắc là Hoàng đế không làm vậy đâu.”
Nhạc dừng, mọi người đều hoặc là nhìn ta, hoặc là bàn tán về Rashta. Ta chẳng muốn gì hơn là đi ngay về phòng, nhưng ta buộc mình phải tỏ ra bình tĩnh và bước đi.
Ta hoàn toàn chẳng rõ mình đang đi đâu, nhưng rồi ta nhận ra có ai đó đang đi theo mình và hình phản chiếu của Hoàng tử Heinley trên chiếc cột trơn. Ta không cảm thấy mình có thể cư xử lịch thiệp và trò chuyện cùng hoàng tử ngoại quốc được nữa. Lúc này…ta chỉ muốn ngồi ở đâu đó mà thôi.
Ta nhận ra mình đang bước qua một hành lang trống. Artina, tư lệnh đại diện của hội hiệp sĩ cũng đang đi cạnh ta.
“Người không sao chứ, thưa Nương nương?”
“Ta ổn.”
“Người nên đi nghỉ thôi. Trông người xanh xao quá.”
Ta gật đầu và đi về cung của mình, chẳng cần thay đồ mà tới thẳng phòng ngủ. Ta gieo mình xuống giường, ôm lấy gối và cuộn tròn mình lại. Cả cơ thể ta thật nặng nề. Đã có biết bao gánh nặng trên vai ta rồi
– Gu….
Có tiếng gõ trên kính, đó là Queen đang đậu bên cửa sổ. Ta mở nó ra và Queen bay vào, hấy háy đôi mắt to. Ta ôm lấy con chim vào lòng. Khi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể nó, nước mắt trực trào ra khỏi mắt ta.
– …
Làm thế nào mà một sinh vật như này có thể dịu dàng như vậy? Ta chìm vào hơi ấm của Queen giống như một người bị bỏ lại giữa cái lạnh lẽo của mùa đông. Sau cùng, khi ta cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ta nhận ra mình đã ôm con chim này khó lâu. Hẳn nó phải khó chịu lắm. Ta nhìn xuống, và ngạc nhiên thay, Queen chỉ đơn giản nhìn lại ta.
“Cảm ơn ngươi.”
– Gu…
“Lúc nào ngươi cũng tiếp sức mạnh cho ta.”
Ta thấy hơi ngại khi nói to như vậy và thì thầm vào tai nó, Queen liền lấy cánh che mặt lại.
“Có những lúc ngươi giống như người thật vậy.”
– !
Đôi mắt Queen mở lớn và bay quanh khắp phòng, có một chấn động ở ngoài cửa. Tờ giấy treo đầu giường rơi xuống, ta kéo Queen lại về phía mình.
Ta rung chuông như tỏ ý cho họ vào, cửa chính bật mở và có một giọng nói lao vào. Ta tới phòng thay đồ cùng Queen trong tay, nhận ra có nhiều nữ quan ở đây, cả Bá tước Phu nhân Eliza và Laura. Họ hẳn phải vừa từ bữa tiệc tới đây vì ai nấy đều ăn vận đẹp hơn thường. Tuy nhiên, vẫn chưa tới giờ buổi vũ hội kết thúc, sao họ lại ở đây?
“Bá tước Phu nhân, có chuyện gì sao?”
***
Mặc dù ta không ngờ tới Bá tước Phu nhân Eliza nhưng sự có mặt của Laura còn khiến ta tò mò hơn cả, khi mà cô luôn háo hức với Lễ Giao thừa. Liệu có phải do ta làm hỏng không khí không nhỉ? Họ đi theo ta vì ta bỏ đi sao?
Kể cả vậy, thật kì quặc là ta vẫn không muốn được an ủi. Niềm kiêu hãnh của ta đã bị tổn thương khi chồng ta yêu một người phụ nữ khác. Chẳng có gì là sai khi ta có thái độ như vậy cả, vậy mà Sovieshu và Rashta thì vẫn đường hoàng như vậy, còn ta thì lại xấu hổ. Ta khó có thể giải thích cảm giác này là gì, vì vậy, ta cũng không thể kể cho ai được.
Tuy nhiên, việc Sovieshu đi theo Rashta có vẻ không phải điều họ muốn nói. Bá tước Phu nhân Eliza liên tục quạt lấy quạt để, còn Laura thì lo lắng, cứ nghịch mấy lọn tóc xoăn của mình.
Có chuyện gì vậy? Nghĩ lại thì, ai trông cũng có vẻ bối rối.
“Nương nương. Có tin từ dinh thự Verdi.”
Bá tước Phu nhân Eliza hạ thấp quạt xuống và nói, và ta vẫn hoang mang vô cùng.
“Dinh thự nhà Verdi?”
“Thưa vâng.”
“Là từ Tử tước Phu nhân Verdi sao?”
“Vâng, thưa Nương nương. Tin nói rằng Tử tước Phu nhân Verdi sẽ không còn phục vụ như một nữ quan của Nữ hoàng nữa.”
Tử tước Phu nhân Verdi… Không phải chị ấy mới mượn tiền ta vài ngày trước hay sao? Lúc đó trông chị ta như thể cuộc đời chị sắp chấm dứt vậy.
“Ngươi có chắc là Tử tước Phu nhân Verdi không?”
Ta nhìn họ đầy bối rối. Gia tộc chị đang rối như tơ vò vì chồng và con như vậy. Món nợ sẽ không lớn tới mức khiến họ phải ra đường sống, nhưng phần đa lương của họ sẽ phải dùng để trả nợ. Và giờ thì Tử tước Phu nhân Verdi lại muốn bỏ việc nữ quan sao?
Laura nói tiếp với vẻ lo lắng.
“Chị ấy bỏ nhanh lắm. Có lẽ Tử tước Phu nhân Verdi cãi vã với chồng hoặc con trai chị ấy chăng?”
Một nữ quan khác với vẻ mặt quan ngại gợi ý.
“Có lẽ người nên cho ai đó đi kiểm tra tình hình thì hơn.”
“Ta sẽ làm vậy.”
***
Nhưng tới ngày hôm sau, có vẻ như mọi nỗi lo lắng của chúng ta tới Tử tước Phu nhân Verdi lại hóa thừa.
Trong bữa tiệc ngày thứ hai, ta không buộc phải đứng cùng Sovieshu nên hôm nay, ta thấy thoải mái hơn chút đỉnh và tự tới sảnh tiệc một mình. Có rất nhiều nữ quý tộc ở đây, gồm cả Bá tước Phu nhân Eliza và Laura, Công chúa Soju từ Nam Quốc. Công chú Soju là kiểu phụ nữ miền nam tiêu biểu, ngọt ngào, phóng khoáng và khéo ăn nói. Mọi sự chú ý đều hướng về những gì nàng nói, bỗng nhiên, nàng ngẩng lên và thốt, “Cô ấy kìa.”
Khi ta quay lại, đó là Rashta đang đi một mình tới, mỉm cười với mọi người xung quanh. Cô ả trông có vẻ còn tỏa sáng hơn vào ban ngày. Nếu ánh mắt gặp nhau, cô ta sẽ lại tới đây và nói chuyện với ta như thể ta là chị gái cô ta tiếp mất, ta liền quay mặt đi.
“Ôi lạy Chúa.”
Nhưng lần này, Laura lại nhìn chằm chằm vào Rashta.
“Sao thế?”
Ta không ngăn nổi sự tò mò, Laura đáp mà vẫn nhìn Rashta.
“Bộ váy xanh cô ả đang mặc, thưa Nữ hoàng. Đó không phải món quà mà Đại Công tước Lilteang cố tặng người hay sao?”
Ta nhìn lại và quả thực, Laura nói đúng. Rashta đang khoác lên mình tấm lụa xanh ấy. Những quý cô khác tặc lưỡi.
“Đại Công tước Lilteang đúng là phi thường thật.”
“Tôi biết. Ngài ấy chuyển mục tiêu ngay khi bị Nữ hoàng từ chối.”
Ta lại quay đi, và lần này, Bá tước Phu nhân Eliza là người cất giọng thật thấp và bối rối.
“Tôi không nghĩ bộ đồ đó là thứ duy nhất chuyện từ Nữ hoàng sang cô ta đâu.”
Ý chị ấy là sao?
Mọi chuyện bắt đầu trở nên phiền phức, nhưng ta vẫn quay lại nhìn, và lần này, ta không thể rời mắt đi.
Tử tước Phu nhân Verdi đang đứng cạnh Rashta, ngay sau cái ngày chị thông báo rằng mình sẽ không làm nữ quan của ta nữa. Ban đầu ta không nhìn thấy chị như thể chị bị ai đó giấu đi, nhưng giờ thì ta đã nhìn rõ rồi. Tử tước Phu nhân Verdi đứng bên Rashta. Laura đã lo lắng cho Tử tước Phu nhân Verdi cả đêm qua, và giờ cô hét lên đầy gắt gỏng.
“Không thể tin được. Chị ấy điên rồi sao?”
Rashta và Tử tước Phu nhân Verdi nhìn về hướng ta khi nghe thấy tiếng ồn ào. Tử tước Phu nhân Verdi vội tránh ánh mắt ta khi nhận ra ta.
“…”
Ta nghĩ món quà của Lilteang đã là phiền phức rồi, nhưng lần này, ta hoàn toàn thất vọng. Nữ quan của ta đang đứng cạnh người phụ nữ đã lấy đi chồng ta. Chị ta còn mượn một số tiền lớn từ ta nữa. Ta không biết kế hoạch của Tử tước Phu nhân Verdi đến từ đâu, hay bằng cách nào mà chị ta thay đổi ý định, nhưng trước đó, chị ta cũng là người móc mỉa Rashta rất nhiều.
“…”
Bá tước Phu nhân Eliza và Laura nói gì đó bên cạnh, nhưng ta không nghe thấy. Ta nên nói gì đây? Ta xấu hổ? Hay mất niềm tin? Có phải thê thiếp đó tới để lấy đi mọi thứ của ta không?
Không. Có lẽ Tử tước Phu nhân Verdi ngay từ đầu đã chẳng phải bạn. Có lẽ chị ta chỉ ở cạnh ta vì tiền, nhưng ta vẫn không thể để lộ ra nỗi hoang mang này được. Công chúa Soju chắt lưỡi.
“Ta không hiểu hậu cung ở đây thế nào nữa. Sẽ không bao giờ có một hậu cung kỳ quặc như này ở Nam quốc. Nói văn vẻ thì cô ả là phi tần, nhưng không phải vẫn là ngoại tình hay sao? Dù luật pháp cho phép đi nữa mà cô ta vẫn có thể ngẩng cao đầu, chẳng có lấy một chút xấu hổ nào cả.”
“Đúng như người nói. Không phải quá lạ sao khi cô ả có thể đi ngang qua Nữ hoàng mà vẫn kiêu ngạo như vậy.”
Laura phản pháo lại, nhưng ta lờ đi và lấy cho mình một ly sâm panh ngọt nhất. Hôm qua, ta đã rời đi sớm nhưng hôm nay, ta phải ở lại lâu nhất có thể. Dù không phải việc đơn giản lắm. Khi ta đồng ý với mọi điều Công chúa Soju và các quý cô khác nói, ta lại im lặng không nói gì.
Ta tự hỏi câu chuyện sẽ lan truyền ra sao. Mọi người sẽ vờ tôn trọng ta, nhưng bên trong, họ sẽ coi thường ta vì đã tặng quà Rashta và sẽ bàn tán sau lưng ta.
“Chúng ta có thể nói chuyện khác được không?”
Cuối cùng, ta gián tiếp ám chỉ rằng mình không muốn nói tiếp chuyện này. May thay, Công chúa Soju không hỏi gì mà chuyển chủ đề ngay.
“À, ta nghe được một câu chuyện thú vị về Hoàng tử Heinley sáng nay.”
“Một câu chuyện thú vị?”
“Đó là lúc bọn ta cùng nhau ăn sáng ở điện nam. Ta nghe nói ngài ấy đang trao đổi thư từ bí mật với ai đó ở điện đông đó.”
“!”
“Ngài ấy nói muốn tìm thấy người đó, và người đó nên tới điện nam gặp ngài ấy. Tin đồn đó lan khắp nơi rồi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận