Sau khi hoàn thành xong việc, ta quay về cung điện của mình, thay sang bộ đồ đơn giản hơn một cách nhanh tới mức chính ta cũng phải kinh ngạc. Đầu ta sau khi bị nhấn chìm bởi mớ cảm xúc lẫn lộn, giờ trở nên đau khôn cùng. Ta dần dần hiểu ra những lời mẫu thân nói “Đừng bao giờ can thiệp vào chuyện của Hoàng đế và phi tần.”
Nhưng mẫu thân à, kể cả khi con cố không quan tâm đi nữa thì cô ta vẫn cứ liên tục xuất hiện trước mắt con vậy.
“Bá tước Phu nhân Eliza.”
“Vâng, thưa Nữ hoàng.”
“Về mẫu thân ta—mà thôi, không có gì đâu.”
“Người muốn gặp Công nương Troby sao?”
“Không, không sao cả. Dù sao ta cũng sẽ gặp người vào Lễ Giao thừa thôi.”
Có lẽ người nên tâm sự với Công nương nếu người thấy khó chịu, Nữ hoàng.”
Tâm sự có thể giúp ta dễ chịu hơn. Nhưng nếu ta nói về mẫu thân, người có thể sẽ lo cho ta nhiều hơn cần thiết, ta không muốn làm phiền người chỉ vì việc này. Người đã luôn phải lo lắng cho ta rồi.
‘Tạm thời cứ im lặng đã. Ta vẫn có thể nói với mẫu thân sau. Người hẳn đã nghe về Rashta rồi.’
“Ta sẽ cân nhắc. Ah, tiểu thư Laura sao rồi?”
“Vâng. Cô ấy sẽ quay lại cung sớm thôi.”
“Cứ nói với cô ấy rằng bao giờ quay lại cũng được. Tốt nhất là sau Lễ Giao thừa. Như vậy mọi người cũng đỡ bàn tán hơn.
Nhắc tới Laura làm ta thấy nhớ sự năng nổ của nàng ấy. Bá tước Phu nhân rời khỏi phòng, ta bắt đầu tháo những trang sức đang cài trên tóc xuống và cất vào hộc tủ.
‘Có lẽ ta nên đi nghỉ sớm.’
Ta cũng bỏ ăn tối. Thay vào đó, ta ngồi trước bàn và mở cuốn sổ tay của mình ra.
Có tiếng người mở cửa nhưng ta không quay lại nhìn, nghĩ rằng chắc chỉ là Bá tước Phu nhân mà thôi. Tuy nhiên, người đó lại im lặng đứng nhìn ta. Bá tước Phu nhân Eliza sẽ không bao giờ làm vậy. Ta vừa chấm bút vào bình mực, vừa nhíu mày quay lưng lại.
“Bệ hạ?”
Đó là Sovieshu. Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối chồng ta tới Cung điện phía Tây? Ta chẳng hề thấy vui trước sự hiện diện của hắn mà chỉ thấy hơi lo. Chắc chắn là lại một cuộc trò chuyện chẳng hay ho gì.
“Ngài có chuyện gì sao, Bệ hạ?”
“Sao con người lại thay đổi nhiều tới vậy nhỉ?”
Lại là một cuộc gặp gỡ không dễ chịu gì lắm rồi. Ta bắt đầu cảm thấy có gì đó xấu sắp xảy ra, tự hỏi liệu chuyện gì có thể xảy ra với Sovieshu ở trong phòng ta.
“Thay đổi?”
“Ta đã nghe thấy những điều tồi tệ nàng nói với Rashta rồi.”
Rashta. Một người phụ nữ nhỏ bé. Nhưng chỉ nội cái tên và sự tồn tại của cô ta đã bám theo ta từ nơi này sang nơi khác rồi.
“Ta đã nói gì sao?”
“Nàng nói rằng ta sẽ có một phi tần khác sau Rashta.”
“Thay vì cố gắng làm thân với ta, ta nói rằng hãy đi làm thân với phi tần khác đi thì hơn.”
“!”
“Ta nói sai sao?”
“Nàng ấy ngây thơ như vậy, tại sao nàng phải cư xử thô lỗ thế?”
“…Ta thay đổi ư? Là ngài mới đúng.”
“Hoàng hậu!”
“Ta phải lặp lại với ngài bao nhiêu lần là ta không muốn dây dưa với ngài và phi tần của ngài đây? Vậy mà ngài cứ bắt ta phải nghe chuyện về cô ta. Nếu ngài và tiểu thư Rashta để ta yên thì có lẽ ta đã không thô lỗ như vậy.”
“Ta cần phải nói vì nó cần thiết! Nếu nàng không nói như vậy với Rashta, ta đã chẳng phải tới tận đây!”
Ta cao giọng nói, không phải vì phấn khích, mà vì ta tin chắc điều này sẽ khiến Sovieshu tổn thương.
“Vậy liệu hoàng đế tiền nhiệm có bao giờ nhắc tới Công nương Sophie cho nữ hoàng tiền nhiệm không?”
Sovieshu chết trân khi ta nhắc tới người tình yêu thích nhất của phụ thân hắn.
“Ta không biết là nàng lại là một người thích buôn chuyện tới vậy.”
Hắn khoát tay khắp phòng ta.
“Một căn phòng với đầy những thứ sang trọng này, nàng còn mua được mọi thứ nàng muốn. Vậy mà sao nàng lại độc ác tới vậy với một người phải sống thật nghèo khổ?”
Đôi mắt Sovieshu tràn ngập sự thất vọng.
“Nàng ấy cũng từng là một thần dân của nàng cần trước khi lên làm phi tần đấy. Nàng không có chút thương cảm nào cho Rashta sao?”
“Không.”
Ngay khi ta thốt ra từ ấy, chân ta đã run rẩy. Ta phải tựa vào bàn để đứng vững, đó cũng là lúc Bá tước Phu nhân Eliza trở lại phòng và đỡ lấy ta. Bà cẩn thận ôm lấy ta và an ủi ta trong vòng tay của mình.
***
“Thật sao? Hoàng đế đã cãi nhau với Nữ hoàng vì Rashta thật sao?”
“Thần nghĩ vậy. Thần nghe thấy họ la hét vào mặt nhau.”
Cherily mỉm cười đầy gượng gạo, và Rashta thì úp mặt vào lòng bàn tay mình.
“Ôi…Hoàng thượng thật tuyệt vời…”
Kisu, người hầu gái khác kể tiếp.
“Không chỉ thế, ngài còn tuyên bố sẽ phạt thật nặng bất cứ ai dàm nhắc tới tin đồn sai trái rằng người là một nô lệ bỏ trốn nữa.”
Gương mặt hai cô hầu gái mờ đi trong mắt Rashta bởi nước mắt nàng bắt đầu rơi.
“Hoàng đế thật sự rất yêu người đấy, tiểu thư Rashta.”
“Đúng vậy ha…”
“Làm sao có thể không yêu một người xinh đẹp và thuần khiết như người cơ chứ.”
“Hoàng thượng và Rashta cứ như từ truyện cổ tích bước ra vậy.”
“Đúng là giống truyện cổ tích thật”
Rashta gật gật đầu, cô rón rén ngọ nguậy mấy ngón chân của mình.
“Rashta thật sự rất hạnh phúc. Ta cảm giác như đang mơ vậy.”
Cô còn chưa kịp chuẩn bị gì thì một lúc sau, ba người hầu khác đã khệ nệ khiêng vào phòng một chiếc xích đu lớn. Lúc này, cô còn thấy vui hơn cả khi nãy.
“Cái này là—?”
“Đây là quà của Hoàng đế tới Rashta. Ngài ấy nói người có thể ngồi ở đây mà không cần phải tới cung điện nữa.”
Không như cái ghế hình tổ chim ở Cung điện phía Tây, chiếc ghế này được chạm trổ và trang trí toàn bộ bằng đá quý, vàng và bạc. Những tấm nệm và gối lông đều được may từ những vật liệu tốt nhất mà mềm mại nhất. Rashta bật khóc vì sung sướng, nhìn những cô hầu kia đầy hạnh phúc
* * *
Ta đang nằm khóc trên giường thì một tiếng gõ vào cửa sổ vang lên. Ta đờ đẫn ngước lên nhìn, và vô cùng ngạc nhiên khi thấy chú chim xinh đẹp đó đang đậu bên ngoài. Ta hơi do dự một chút rồi mới mở cửa sổ, con chim liền sà lên giường ta, rỉa lông cánh rồi nhìn ta chăm chú.
“Ngươi tới sớm thật đấy.”
Ta gạt nước mắt đi, con chim vẫn nhìn ta đầy an ủi bằng cặp mắt to tròn ấy như nó đã nhìn khi bắt gặp ta khóc lần trước. Thật là một con vật thông minh.
“Chủ của ngươi ở gần đây sao?”
Con chim gật đầu như thể nó hiểu những lời ta nói. Ta bế nó lên và đặt lên đùi, và nó đơ ra một lúc rồi mới chớp chớp vội đôi mắt. Ta xoa đầu nó rồi lấy lá thư ra đọc.
Vậy tên nó sẽ là Queen, nhưng hãy nhớ nó là chim trống đấy.
Lại là một câu từ ngắn ngủi khác nhưng đủ khiến nỗi nặng nề trong đầu ta biến mất. Ta mỉm cười trước lá thư của một người mà ta còn chẳng biết cả tên lẫn mặt này.
“Ngươi là con đực sao?”
Con chim vỗ vỗ đôi cánh như thể giận dỗi vì ta chẳng quan tâm gì, nhưng dù có bao biện như nào đi nữa, ta vẫn chẳng thấy sự khác biệt giữa đực và cái của loài chim này. Ta xoa đầu nó lần nữa rồi bước tới bàn, con chim liền bay theo. Ta lấy ra một mẩu giấy nhỏ và viết thư trả lời.
Ta không biết nó là con đực đấy. Thật bất ngờ.
Ta cuộn tờ giấy lại rồi buộc vào chân nó, rồi liếc nhìn lên tờ lịch. Lễ Giao thừa sắp tới rồi, ngày mai sẽ có vài người khách tới cung điện đây.
Chủ nhân con chim này đã tới gần đây rồi. Liệu họ có tới đây ngày mai không nhỉ?
***
Sáng hôm sau, lãnh chúa cùng phu nhân vùng đất Lux đã tới, ngoài ra còn nhiều vị khách xuất chúng khác tới từ các nước láng giềng nữa. Việc chào đón khách khứa được giao cho ta, Sovieshu và bộ trưởng bộ ngoại giao. Và phần lớn thời gian, họ đều tới gặp Sovieshu.
“Nữ hoàng! Nữ hoàng! Người có khách tới từ Tây Quốc!”
“Nếu là từ Tây Quốc thì…”
“Phải, ta tin đó là Hoàng tử Heinley.”
Hoàng tử là một trong số ít các vị khách mà ta phải tiếp riêng. Ta gật đầu và đứng dậy, những công chức quản lý danh sách khách đi theo. Ta ra hiệu cho họ ngồi xuống rồi bước tới trước một chiếc gương lớn, chỉnh tề lại trang phục rồi đi tới phòng tiếp khách.
Hoàng tử Heinley là em trai của vua Tây Quốc, con trai thứ của phụ thân họ. Tuy nhiên, Heinley vẫn sẽ là người kế vị bởi đức vua đương nhiệm không có con dù có tới hoàng hậu và tận ba thê.
Tin đồn nói rằng đức vua bị vô sinh và mấy nay cũng đã yếu dần, Hoàng tử Heinley cầm chắc việc lên ngôi rồi. Dù thế, Tây Quốc vẫn có diện tích và quyền lực tương đương Đế chế phương Đông. Vậy nên, tất nhiên là ta phải đi tiếp vị khách đặc biệt này rồi.
Ta bước vào phòng Hoa hồng Bạch, và phải nín thở khi thấy người đàn ông đứng đầu đoàn đại biểu.
Ta đã nghe qua về vẻ đẹp của ngài ấy. Khi đã bước chân vào giới thượng lưu thì không ai là chưa nghe tới Hoàng tử Heinley. Mọi người nói rằng ngài là người đào hao, hay có một lí lịch khá bạo lực, và đặc biệt đẹp trai. Hay là ngài còn có thể giết người mã vẫn nở nụ cười trên môi nữa. Có tin đồn rằng không phải do vua Tây Quốc không thể có con, mà là vì Hoàng tử đã giết từng người một rồi. Tới giờ ta vẫn không biết liệu Hoàng tử Heinley có thật là người lăng nhăng hay độc ác hay không.
Nhưng có vẻ như tin đồn về vẻ đẹp của ngài là thật. Ngài…ngài ấy thật sự rất đẹp. Mái tóc vàng rũ xuống như sóng, đôi môi ngài cong lên thật thanh lịch. Ngài sở hữu một chiếc cổ cao săn chắc và bờ vai rộng, nhưng thứ cuốn hút nhất vẫn là đôi mắt tím bí ẩn.
‘Cho dù ngài ấy chỉ đứng im lặng trong góc thôi thì chắc vẫn có cả tá tin đồn rồi.’
Ta đứng đối diện với Hoàng tử Heinley, lén tỏ vẻ ngưỡng mộ ít nhất có thể. Ngài ấy chỉ là hoàng tử nhưng vẫn là người kế vị Tây Quốc, vậy nên ta vẫn phải đối xử cẩn trọng nhất với ngài.
Trước khi ta kịp nói gì, Hoàng tử Heinley đã quỳ một chân xuống và giơ tay ra như một kỵ sĩ đang thề nguyện trung thành. Ta đưa tay mình ra và ngài ấy đặt lên đó một nụ hôn lịch lãm. Nhưng so với kỵ sĩ thì hoàn toàn khác. Nếu là kỵ sĩ, họ sẽ chắc chắn cụp mắt xuống hay nhìn thẳng phía trước khi hôn lên tay. Còn người nay, lại nhìn thẳng vào mắt ta khiến ta chẳng rời đi được.

“Thật hân hạnh khi được gặp người, Nữ hoàng.”
Ngài thả tay ta ra và nở nụ cười, ta thấy bụng mình như thót lên một cái. Ta nghĩ tin đồn ngài là kẻ độc ác thì có vẻ đúng hơn câu chuyện là kẻ đào hoa, khi mà ta chẳng thấy có chút gì là dục vọng trong đôi mắt đó cả. Ngược lại, ngài giống như một con chim ưng đang quan sát ta từ trên cao vậy, dù là ngài ấy đang quỳ trước mặt ta.
“Thật hân hạnh được gặp ngài, Hoàng tử Heinley.”
Ta không thể để bản thân gục trước ngài ấy được. Ta đeo lên mặt một vẻ nghiêm túc được luyện tập hàng năm trơif. Ngài chỉ cười nhẹ và đứng dậy.
“Hẳn là ngài đã phải trải qua một chuyến đi vất vả rồi, ta hy vọng ngài sẽ nghỉ ngơi ở đây cho tới Lễ Giao thừa.”
“Ta đã nghe về Cung điện Hoàng gia của Đế chế phương Đông từ lâu. Rất tuyệt vời.”
“Ta mong rằng ngài sẽ thấy hài lòng.”
Đôi mắt hoàng tử nheo lại tạo thành một nụ cười trịnh trọng.
“Ta đã hài lòng rồi.”
***
Lượng công việc của ta đã giảm một nửa sau khi tiếp khách với những vị đặc biệt, vầ phần lớn những gì còn lại chỉ là về buổi lễ mà thôi. Ta hoàn thành công việc sớm hơn mọi khi và quay về Cung điện phía Tây. Laura, người vừa quay trở lại làm nữ quan của ta, vội chạy ra đón.
“Nữ hoàng, Nữ hoàng. Ngài ấy thế nào? Hoàng tử Heinley ấy. Ngài ấy có thật sự đẹp như vậy không?”
Những nữ quan khác cũng chạy ra đầy thích thú, trà vẫn còn cầm trong tay.
“Thần nghe đồn là Đại công tước Chrome ngất luôn khi vừa thấy Hoàng tử Heinley. Thật vậy sao?”
“Thần còn nghe là một diễn viên nhà hát nổi tiếng đã từng hẹn hò với ngài ấy một lần rồi bám đuôi ngài suốt 3 năm.”
Dù những nữ quan này đều sẽ gặp ngài ấy vài ngày nữa thôi nhưng vẫn không kiên nhẫn nổi. Ta đành trả lời họ, nhớ lại ánh nhìn kiên định, đôi mắt tím cùng vẻ quyến rũ chết người của Hoàng tử Heinley.
“Ngài ấy là người đẹp nhất ta từng gặp, không phải bàn cãi.”
Laura thốt lên phấn khích.
“Ôi, thần không thể đợi được gặp ngài ấy. Giọng ngài như thế nào?”
“Là âm thanh hay nhất ta từng nghe.”
Ta không hề nói quá. Những vị tiểu thư đặt tay lên ngực trong khi còn ngây ngất.
“Thần không thể đợi được xem tin đồn gì mà vị hoàng tử đẹp trai ấy sẽ mang tới đây.”
“Chắc là nhiều người cũng nghĩ thế thôi.”
Trong khi ai cũng tò mò về ngoại hình Hoàng tử Heinley, thì họ cũng tò mò luôn cả những drama mà ngài ấy mang cùng. Ta bật cười khi nghe thấy vậy, cho tới khi có một tiếng gõ trên cửa sổ. Đó là Queen, nó đang mổ vào tấm kính.
“Ngươi đã tới rồi?”
Ta mở cửa sổ ra và nó ngay lập tức bay vào, đậu lại trên bệ cửa. Giờ ta nhìn lại mới thấy, Queen cũng có bộ lông vàng và đôi mắt tím. Khó mà tin được khi nó lại sống được trong tự nhiên với bộ dạng nổi bật như này… Tự nhiên ta thấy lo khi dùng một con chim như này để chuyển thư.
Queen giơ chân nó ra như thể muốn ta đọc bức thư sớm nhất có thể. Ta ngồi xuống bàn và mở thư ra, những nữ quan khác lại tranh nhau cho Queen ăn. Vẫn là nét chữ ấy nhưng dòng chữ lần này lại có vẻ tinh nghịch hơn.
Ta tới Cung điện Hoàng gia rồi. Ngươi có biết ta là ai không?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận