Không đánh được thì đợi thu linh dược xong hắn lại đổi một chỗ đi săn vậy. Dù sao với điểm tích lũy của hắn, người ta cũng khó đuổi theo kịp trong thời gian ngắn được.
Phong cách của Lục Trạch vẫn luôn khác người.
Những người khác khi phát sóng trực tiếp thường đều là cảnh chiến đấu với Hung thú, mà Lục Trạch thì lại là cảnh hắn chuyên tâm thu thập thảo dược, cách mấy trăm mét lại có mười mấy con Hung thú kết bạn đi ngang qua.
Lục Trạch ngẩng đầu, liếc đám Hung thú rồi nhe răng cười với bọn chúng, hắn còn khẽ gật đầu biểu thị sự hữu hảo hài hòa.
Đám người đang xem trực tiếp:...
Dù cho đang ở ba tinh cầu khác nhau, tất cả mọi người vẫn là rất chỉnh tề che ngực.
Má nó, má nó... Là cảm giác cơ tim thắt lại!
Thằng chó này rốt cục là đi tham gia thí luyện hay đi thu thập đồ ăn thế!!!!
Lũ hung thú kia chắc đầu óc cũng có vấn đề!
Nhìn thấy một người tươi ngon mọng nước như thế trước mặt mà các ngươi không tới cắn một miếng à?
Cầu các ngươi tới nếm thử hương vị đi, các ngươi chắc chắn sẽ không thất vọng đâu!
Làm Hung thú, tính tình sao có thể tốt thế chứ?
Thằng nhãi đó đang đào đồ ăn nhà các ngươi mà!!!
Đi lên thịt hắn đi!!!!
Công ty Lục Văn hoàn toàn yên tĩnh. Các công nhân đang xem trực tiếp lúc này kinh ngạc trợn mắt, không biết nên có vẻ mặt như nào mới phải.
Phó Thư Nhã nhìn đám Hung thú nhu thuận chạy qua cạnh người Lục Trạch, vẻ mặt tự hào:
- Con trai nhà ta thật mị lực, ngay cả Hung thú cũng không bắt nạt nó!
Thật muốn chống nạnh cười lớn, con nhà mình thật trâu bò quá đi!
Lục Văn đứng cạnh khóe miệng co giật, hắn cảm thấy lão bà của mình chỉ sợ đã lây phải căn bệnh kỳ quái gì từ cái thằng Lục Trạch trời đánh kia rồi.
Không ổn rồi... Bây giờ nghiên cứu vacxin còn kịp không?
Trong phòng học Lục Ly cũng yên tĩnh, đám học đệ học muội vốn mong đợi thấy cảnh học trưởng đại sát tứ phương đều trầm mặc.
Học trưởng, đừng giỡn nữa, giết quái bình thường đi, được không?
Lục Ly đỡ trán, thở dài.
Có một ca ca ngu ngốc như thế, thân là muội muội đáng yêu cơ trí, nàng cũng rất áp lực mà.
Ngược lại là Alice chớp chớp mắt cười nói:
- Đám Hung thú này thật đáng yêu quá, phong cảnh cũng rất đẹp, lần sau nói học trưởng đưa ta tới chơi!
Lục Ly nghe vậy, thân thể cứng đờ, nàng cười ôn nhu nói:
- Lần sau chúng ta cùng đi vậy.
Khoan bàn chuyện Hung thú có đáng yêu hay không, nhưng quyết không thể để hai người này ở một mình được!
Alice nghe vậy, cười hì hì nói:
- Thật à? A Ly tốt nhất!
A Ly muốn sáng tạo cơ hội cho mình và học trưởng ở chung à?
Quả nhiên A Ly tốt nhất mà!
Ngay lúc Alice phấn khởi thảo luận với Lục Ly lần đi chơi tới với Lục Trạch, hiệu trưởng đại nhân tóc hoa râm đôi tay run run lấy một chi thuốc biến đổi gen uống.
Không ổn rồi, mình dù gì cũng là võ giả Linh Vũ cảnh, thân thể luôn rất tốt, cảm giác tim đau thắt này là thế nào? Uống thuốc cũng không hiệu quả, chẳng nhẽ mình không thể cứu được nữa à?
Lúc này, Lý Lương đang bị một đám lão sư nhìn chằm chằm rất xẩu hổ. Vẻ mặt Lục Trạch sẽ như vậy đều do cách dạy của ngươi có vấn đề là cái quỷ gì? Không biết thuốc hiệu trưởng đại nhân uống kia có còn không? Hắn cảm thấy hắn cũng cần một liều!
Mà trong phòng họp, các lão sư hai mặt nhìn nhau, trầm mặc.
Bọn họ gặp qua không ít thiên tài, thiên tài đều tương đối có cá tính nhưng mạch não lạ đời như thế này thật đúng là hiếm thấy...
Lục Trạch lúc này đang chạy thẳng vào trung tâm Phù Quang Sâm Lâm. Kỳ thật trong Phù Quang Sâm Lâm có mấy loại Hung thú khá ngon nhưng đám Hung thú ấy quá hiền lành, hắn nhìn cứ như thấy lũ chó đáng yêu nhà mình nên Lục Trạch không xuống tay được.
Lục Trạch lắc đầu, tính lúc sau lại đi chỗ khác xem có tìm được loại Hung thú ấy không rồi tính.
Bởi vì không có bị hung thú tập kích, Lục Trạch rất nhanh liền tới sát vị trí trung tâm của Phù Quang Sâm Lâm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận