Khu vực duy nhất có Huyền thú ở Nam Phong tinh, nghe nói cũng là khu vực đẹp nhất ở Nam Phong tinh.
Ánh sáng tựa ảo mộng kia là ánh sáng được Phù Quang Đài Tiển, một loại rêu chỉ ở Phù Quang Sâm Lâm mới có phát ra.
Phù Quang Đài Tiển là một loại rêu rất lạ, bộ dáng chúng như nhau nhưng ánh sáng tỏa ra lại đều khác nhau.
Có màu trắng, có màu vàng, có màu đỏ, thậm chí còn có cả màu xanh!
Lục Trạch cảm thấy Phù Quang Đài Tiển tản ra ánh sáng màu xanh lục quả thật có dũng khí. Nó thật làm được đến mức yêu là một vệt sáng, lục khiến ngươi hốt hoảng.
Loại rêu này lúc nào cũng phóng thích ra ánh sáng tình yêu, thật sự chẳng cần rêu mệnh! Nếu như hắn gặp, hắn nhất định phải đập nát, quyết không tiếp thu bất luận kiểu bán manh giả thảm nào!
Đại thụ che khuất ánh nắng, mà Phù Quang Đài Tiển lại không phân ngày nắng đêm đen gì, cứ luôn tỏa sáng, cho nên trong Phù Quang Sâm Lâm cũng không phân ban ngày hay đêm đen.
Do đó, vì chất lượng giấc ngủ, Lục Trạch quyết định tìm một cột đá bên cạnh rừng rậm ngủ một đêm, ngày mai mới đi vào!
Rạng sáng hôm sau, Lục Trạch chui ra khỏi hang động tự chế trên cột đá. Hắn hôm nay muốn đi tới địa bàn có Hung thú.
Là một người chơi đánh dã thuần thục, hắn đã chuẩn bị vẹn toàn cả rồi, chỉ cần tình huống có biến hắn sẽ chuồn ngay lập tức!
Bước vào Phù Quang Sâm Lâm, Lục Trạch giẫm lên mặt đất ẩm ướt đầy cành khô lá héo, cẩn thận tiến về trước. Vì Phù Quang Đài Tiển tỏa ra các loại huỳnh quang, cả khu rừng bị nhuộm thành cảnh sắc rất xinh đẹp, lộng lẫy, lại thêm đại thụ vờn quanh cao chọc trời, Lục Trạch có cảm giác mình như đang ở trong mộng.
Quần chúng mới sáng tới xem trực tiếp của Lục Trạch lại bắt đầu sung sướng gửi comment.
“Nơi này xem thật thích, đi làm cũng chẳng buồn ngủ nữa.”
“Hàng trên ngươi đi làm mà còn xem trực tiếp? Không sợ sếp đập chết à?”
“Boss đang đứng bên cạnh ta xem này...”
“Cấp trên nhà người ta, ghen tị!”
“Các ngươi đừng spam nữa, quấy rầy ta xem tiểu ca ca!”
Phù Quang Sâm Lâm yên tĩnh hơn tưởng tượng, Lục Trạch lợi dụng thần thông Phong hệ cảm thụ động tĩnh vài trăm mét chung quanh cũng không phát hiện bất cứ dị thường nào. Nhưng mà sau khi lại đi thêm mấy km, Lục Trạch dần nhíu mày lại.
Hung thú nơi này chẳng nhẽ đi thăm người thân cả rồi? Chạy xa như vậy, hắn chẳng đụng phải con Hung thú nào cả.
Ai bảo khu vực Nam Phong tinh là khu vực nguy hiểm nhất đấy?
Nơi này chắc không phải một địa danh du ngoạn ngắm cảnh đấy chứ?
Nói thì nói vậy nhưng Lục Trạch cũng không phải không có thu hoạch, chí ít linh dược nơi này Lục Trạch cũng đào được một ít.
Nơi Lục Trạch tính đi chính là một hồ nước ngọt giữa Phù Quang Sâm Lâm. Nơi đó có một loại linh dược không tệ tên là Huyền Dương Liên, không chỉ dược hiệu tốt, hương vị cũng rất ngon. Nhưng trong hồ kia có một đàn Tầm Thủy Xà, nghe nói có con đạt tới Huyền thú cấp cho nên ngay cả Lục Trạch cũng phải trộm thật cẩn thận... Khụ, không đúng, là thu thập Huyền Dương Liên thật cẩn thận.
Rừng rậm yên tĩnh im ắng, Lục Trạch thân hình chớp động, rất nhanh đã đi được mấy chục cây số. Không ngừng xâm nhập, lông mày của hắn cũng càng nhíu càng chặt. Mấy chục km, hắn thậm chí không phát hiện bất kì con Hung thú nào cả. Nơi này thật là Phù Quang Sâm Lâm sao? Hắn không có lạc đường đó chứ?!
Lục Trạch bây giờ có hơi ngơ ngác, hắn ấn xuống vòng tay màu đen, bản đồ xuất hiện.
Để mình nghiên cứu lại phát đã!
Sau một lát, Lục Trạch tắt bản đồ, chớp chớp mắt!
Mẹ a, nơi này thật là Phù Quang Sâm Lâm!
Nhưng vậy thì đám Hung thú đáng yêu ngoan hiền kia đâu?
Mất tích tập thể?
Hay là bị người ngoài hành tinh tóm sạch làm tiêu bản rồi?
Ngay tại lúc Lục Trạch đang hoang mang, đám người đang xem trực tiếp cũng rất nghi hoặc.
Trong phòng họp, Lâm lão chau mày:
- Phù Quang Sâm Lâm không thích hợp, dù đây mới là khu vực ngoài rìa nhưng cũng không nên mấy chục km không có bóng dáng một con Hung thú nào cả.
Nói xong, lão nói với thư ký đứng cạnh:
- Thông tri Turon số 1, phái người đi Phù Quang Sâm Lâm xem tình huống thế nào.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận