"Đánh rắm! Vị tiểu ca ca cực soái này có thể đánh bại cả Linh thú cấp tám, thì chỉ cần giết thêm mấy con Linh thú cấp tám nữa, ai có thể đoạt hạng nhất của hắn?"
"Chẳng phải vui vẻ là được rồi sao? Cần gì xoắn thế?"
"Bây giờ ta cảm thấy rất vui, ha ha, còn vui hơn cả nhìn trực tiếp của mỹ nữ xếp hạng thứ ba kia nữa."
Ngay cả các lão sư trong phòng họp cũng có chút dở khóc dở cười nhìn Lục Trạch, kiểu tính tình này thật sự có thể trở thành nhân vật trụ cột chống đỡ Nhân tộc sao?
Lúc này, cuối cùng Hoang Thổ Viên đã dừng bước, trước mặt nó mấy trăm mét là một cột đá cao hơn ngàn mét, trên cột đá có không ít các loại linh dược.
Lục Trạch sáng mắt nhìn cột đá đầy linh dược, cười vui vẻ.
Hoang Thổ Viên kia đúng là hiểu chuyện, quả nhiên vẫn nên tha cho nó một mạng.
Đúng lúc đó, từ trong một cái huyệt động dưới đáy cột đá đột nhiên có hai con hung thú cao hơn bốn mét lần lượt gầm thét vọt ra.
Đầu thú dữ tợn, mắt thú hung ác, thân thể thon dài mạnh mẽ, cái đuôi dài hơn năm mét mang theo móc câu bén nhọn, lớp giáp cứng cáp bao bọc toàn thân, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Mới vừa ra ngoài, hai con hung thú nhìn chằm chằm Hoang Thổ Viên người đầy vết thương, sau đó quay đầu nhìn trừng trừng Lục Trạch.
Trong phòng họp, các lão sư mở to hai mắt:
- Hoàng Nham tinh thú cấp chín đỉnh phong? Đây là một trong những bá chủ của Hoàng Nham Thạch Lâm?
Hung thú như vậy, ngay cả phòng ngự linh lực trong vòng tay màu đen cũng không cản nổi mấy lần công kích.
Lâm lão hơi nhíu mày, nói:
- Hiện tại phái nhân viên cứu viện tới đã không còn kịp.
Harry cùng Lý Cuồng lại không quá để ý:
- Ắt hẳn tiểu tử này có thể chạy, ngươi nhìn gương mặt vui vẻ của nó kìa, nói không chừng còn đang nghĩ đến linh dược phía trên cột đá.
Đám người nghe vậy, lại nhìn Lục Trạch, lập tức khóe miệng liên tục run rẩy.
Quả nhiên, cái tên này đang cười như một đứa trẻ béo phì, e là đang thật sự nghĩ đến linh dược rồi.
Nhưng với thực lực mà Lục Trạch biểu hiện ra, cho dù không phải đối thủ của Hoàng Nham tinh thú, chạy trốn chắc cũng không thành vấn đề. Nói không chừng đến lúc đó hắn còn có thể lấy được mấy cây Hoàng Tinh đằng?
Phi phi phi!
Tiểu tử này có độc!
Hoàng Tinh đằng cái quỷ gì chứ!
Nhìn trực tiếp của tiểu tử này quá lâu, bây giờ thứ bọn hắn nghĩ không phải là lập tức chạy trốn, mà là đi lấy linh dược trước.
Suy nghĩ hoàn toàn lệch lạc rồi!!!
Trên bình luận cũng xuất hiện hiện tượng này.
"Không tốt lắm... Ta cảm thấy có thể ta không xong rồi, nhìn thấy hai con Linh thú đỉnh cấp, thứ mà ta nghĩ đến lại chính là Lục Trạch có thể lấy được bao nhiêu linh dược..."
"Lầu trên... Ta, ta giống như cũng thế..."
"Ta cũng nghĩ không biết Lục Trạch tiểu ca ca có thể đánh giết hai con Hoàng Nham tinh thú kia hay không... Xin hỏi ta còn có thể cứu được chứ?"
"... Không cứu nổi, chờ chết đi, cáo từ!"
"Nên ăn nhiều một chút, nên uống nhiều một chút đi ~ đời người khổ rồi."
Bấy giờ, Lục Trạch nhìn thấy hai con Hoàng Nham tinh thú, hai mắt liền tỏa sáng, đây chính là nguyên liệu nấu ăn thượng hạng mà Alice đã nói!
Nghe nói protein trong thịt của nó gấp sáu mươi lần thịt bò, đã vậy còn được linh lực tẩm bổ, dinh dưỡng phong phú, hương vị cực phẩm!
Ngay cả đầu cũng có thể ăn!
Không thể bỏ qua bọn chúng!
Hai con Linh thú đỉnh phong à?
Nhìn hai con Hoàng Nham tinh thú đang gầm gừ, ánh mắt Lục Trạch lạnh hẳn. Mặc dù hắn không biết bây giờ mình mạnh cỡ nào, nhưng, hắn không cho rằng mình sẽ thua.
Áp lực mà hung thú trước mắt tạo cho hắn kém xa loại Thanh Lang cao hai mét kia.
Hào quang màu lưu ly trên Lục Trạch hắn dần dần trở nên nồng đậm, thân thể bắt đầu chậm rãi biến thành màu lưu ly, lực lượng kinh khủng lưu chuyển, chấn vỡ không khí chung quanh, bên ngoài thân thể hắn bắt đầu hình thành từng luồng khí xoáy nho nhỏ.
Áp lực kinh khủng khiến Hoang Thổ Viên bên cạnh lập tức dựng lông, nó không để ý đến bản thân trọng thương, bộc phát toàn lực thoát ra xa vài trăm mét, sau đó không quay đầu lại chạy trốn về nơi xa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận