Mà lúc này Lục Trạch cũng không quan tâm liệu Hoang Thổ Viên đã chết hay chưa, thân hình hắn nhoáng một cái, tiến sát lại Hoàng Tinh đằng.
Vì đề phòng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn lần nữa, hắn tranh thủ thời gian thận trọng gỡ Hoàng Tinh đằng xuống, cất vào trong nhẫn không gian.
Mà bấy giờ, quần chúng vây xem: "..."
Nhìn Lục Trạch cẩn thận, đám người hoàn toàn mơ hồ.
Mẹ nó vẻ mặt hoàn toàn tuyệt vọng ban nãy của cái tên này, cứ tưởng rằng hắn biết mình sắp bị đào thải khỏi thực tập tốt nghiệp chứ!
Két quả, vẻ mặt đó là vì thấy Hoàng Tinh đằng vớ vẩn kia bị phá hỏng rồi???
Để Hoàng Tinh đằng đáng chết kia đi gặp quỷ đi được không?!
Còn một cước không khoa học cũng không võ đạo kia là cái quỷ gì???
Linh Vũ bát tầng Hoang Thổ Viên đấy!
Là Linh Vũ bát tầng đấy!
Một cước liền bị đạp xuống?!
Ngươi là thông đồng với con Hoang Thổ Viên kia đến giỡn mặt bọn ta đúng không?
Một ngụm máu kẹt trong cổ họng, khó chịu quá!
Trong phòng họp.
Các lão sư hai mặt nhìn nhau, bầu không khí vô cùng xấu hổ. Ban nãy vừa nói phần thi của Lục Trạch sắp kết thúc, kết quả bị vả vào mặt trong nháy mắt.
Mà tại công ty của Lục Văn, tiếng hoan hô gần như làm vỡ cả cửa kính:
- Lục tiểu ca ca thật là lợi hại!
- A a a ~ Lục tổng, có thể cho ta phương thức liên lạc của con trai ngài được không?
Phó Thư Nhã mỉm cười nhìn Lục Trạch trên màn sáng:
- Con ngoan của ta đang làm gì? Muốn thu thập linh tài để làm gì chứ?
Lục Văn hừ nhẹ một tiếng:
- Thật mất mặt! Nhiều người nhìn như vậy! Ta cũng không phải là không mua nổi chút linh tài ấy!
Nói là nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt hắn làm thế nào cũng không che giấu được.
Trong trường học.
Hiệu trưởng tóc bạch trắng gật đầu không ngừng, vẻ mặt tươi cười:
- Tốt tốt tốt! Đứa nhỏ Lục Trạch này đã làm vẻ vang trường học ta rồi!
Lý Lương đứng cạnh cũng cực kỳ tự hào, đây chính là học sinh của hắn!
Những lão sư khác xanh mắt nhìn Lý Lương đang đắc ý, thật đáng ghét mà!
Trong lớp Lục Ly.
Alice cười hì hì ôm lấy Lục Ly:
- Học trưởng thật mạnh! Đây chính là Linh thú cấp tám nha!
Lục Ly mỉm cười nhìn Lục Trạch trên màn sáng, nói khẽ:
- Đúng vậy, cái tên này... Bây giờ trở nên thật mạnh...
Mà giờ khắc này, Lục Trạch đang cất kỹ Hoàng Tinh đằng, xong xuôi, hắn cúi đầu nhìn xuống dưới.
Hắn thầm nghĩ trong lòng: Nếu như con Hoang Thổ Viên kia không chết, vậy thì nó tiêu rồi!
Rất nhanh, Lục Trạch liền phát hiện con Hoang Thổ Viên kia thật sự không chết!
Công kích ban nãy của Lục Trạch cũng không phải là toàn lực, cho nên, Hoang Thổ Viên chỉ là bị thương nhẹ mà thôi. Nó vừa rơi xuống đất liền bật dậy, định len lén chạy trốn, bản năng hung thú khiến nó cảm nhận được nguy hiểm trí mạng.
Bên trong tiểu động vật hai chân kia chính là cự thú Hồng Hoang!
Tranh thủ thời gian chuồn cái mạng chó... à không, mạng vượn là quan trọng nhất!
Lục Trạch nhìn Hoang Thổ Viên vụng trộm rời đi, ánh mắt lạnh xuống.
Nó định cứ như vậy mà bỏ chạy?
Thời gian của hắn không nhiều, linh tài cần tìm không hề ít, chỉ sợ hắn lại phải lãng phí chút thời gian vì nó!
Hai chân hắn điểm lên trên vách đá, thân hình biến mất, khi xuất hiện lần nữa đã ở trước người Hoang Thổ Viên.
Thân thể khổng lồ hơn bốn mét của Hoang Thổ Viên đối mặt với thân thể chỉ cao một mét tám của Lục Trạch, vậy mà lại run rẩy lui về sau một bước.
Rống!
Nó há to miệng, lộ ra năng nanh dữ tợn. Nó gầm lên uy hiếp Lục Trạch, hi vọng có thể dọa đối phương bỏ đi.
Giờ phút này, bởi vì Lục Trạch lọt vào top mười, nên số người xem hắn càng ngày càng nhiều. Dù sao cũng chỉ có phong cách trực tiếp của hắn là đặc biệt kỳ lạ!
Trực tiếp của những người khác không phải là đang giết quái thì chính là đang trên đường giết quái, hoặc là đang bị quái đuổi chạy. Chỉ có hắn là vội vàng thu thập Hoàng Tinh đằng, đã vậy đối thủ lại còn là Linh Vũ bát tầng Hoang Thổ Viên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận