Từ hôm qua đến bây giờ, Lục Trạch vẫn luôn di chuyển chậm chạp, thoạt nhìn tốc độ chỉ là của Linh Vũ nhất nhị tầng, thậm chí còn không bằng chiến lực mà hắn đã biểu hiện ra, nên đám lão sư vẫn luôn nghĩ tốc độ là điểm yếu của Lục Trạch.
Hiện tại xem ra, đây quả thực là mạnh đến không thể mạnh hơn được nữa!
Tốc độ đó, ngay cả Linh Vũ thất bát tầng bình thường cũng không thể nào đuổi kịp!!!
Những lão sư đang xem khác cũng cực kì chấn kinh, nhưng lại khắc chế tâm trạng rất tốt, kết quả thằng ngu ngày hôm qua lại kêu ra.
Con hàng này quả thực chính là con sâu làm rầu nồi canh mà!
Bao nhiêu tuổi rồi hả!!!
Không thể ổn trọng một chút như bọn hắn hay sao?!
Quả nhiên, một lão sư khác trong phòng họp liền nghi hoặc nhìn lão sư mới vừa kêu lên kia:
- Sao thế?
Hắn cười cười xấu hổ:
- Không có gì.
- Hở? Các ngươi nhìn kìa, Lục Trạch ngày hôm qua lại lọt vào top mười.
Dường như lịch sử đang tái diễn, lão sư phát hiện Lục Trạch xếp hạng mười hai hôm qua lại kinh ngạc hô lên.
Mặc dù tối hôm qua hắn cũng đi xem phần trực tiếp của Lục Trạch một chút, kết quả nhìn thấy tiểu tử này vì một Nham Tâm quả đã cười vui vẻ như vậy, hắn liền quả quyết đóng trực tiếp lại.
Một Nham Tâm quả, chỉ sợ không thể khiến tâm tình bọn hắn dao động dù chỉ một chút!
E rằng tiểu tử này là người bình thường.
Thế nhưng, bây giờ nó lại xông vào top mười, chẳng lẽ là hắn nhìn lầm?
Sau khi có người nhắc nhở, các lão sư trong phòng họp lại đưa mắt nhìn phần thi của Lục Trạch hiện lên trên màn sáng.
- A?
- Tốc độ này?
- Không có khả năng!
Trong trực tiếp, thân thể Lục Trạch như hóa thành tàn ảnh, chân điểm xuống đất một cái đã di chuyển tới phía trước vài trăm mét.
Tốc độ này thật sự là của một học sinh võ giả cửu phẩm?
Đại não đều đang run rẩy!
Ba người Lâm lão, Lý Cuồng cùng Harry cũng mở to hai mắt, ánh mắt có chút lấp lóe.
Tốc độ này không đùa được, người này không phải võ giả cửu phẩm thật sự. Một võ giả cửu phẩm có thể tạo ra thành tích như thế là cực kỳ ít.
Lý Cuồng cùng Harry liếc nhau, dường như đều thấy được ý đồ trong mắt nhau.
Trường học của hai người là là hai đại học tốt nhất Nhân tộc, học sinh này... chỉ e đối phương sẽ không từ bỏ.
Ánh mắt hai người nhìn nhau xẹt ra tia lửa.
Bấy giờ, Lục Trạch đã chạy được năm cây số đột nhiên dừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn cột đá cao gần trăm mét trước mắt, trên cột đá có một chỗ nhô lên, được quấn quanh bởi một dây leo toàn thân sáng long lanh.
Dây leo đang tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, cực kỳ dễ ngửi.
Hoàng Tinh đằng!
Xem ra đã tìm được, thật sự quá vất vả!
Hai chân Lục Trạch đạp lên mặt đất, thân hình đột ngột bay lên, nhẹ nhàng như không có trọng lượng, hướng thẳng tới vị trí Hoàng Tinh đằng!
- Học sinh này... chạy nhanh như vậy chỉ vì Hoàng Tinh đằng kia?
Trong phòng họp, mọi người sắc mặt cổ quái.
Mặc dù Hoàng Tinh đằng là linh tài cấp hai, nhưng dược tính cũng không quá mạnh, điểm được cho là ưu tú nhất chính là ăn rất ngon?
Mà bởi vì Hoàng Tinh đằng tỏa ra hương thơm, nên xung quanh nó thường xuyên xuất hiện không ít hung thú đẳng cấp không thấp.
Thu thập loại linh tài này, lợi ích đạt được không bằng nỗ lực phải bỏ ra. Chỉ có những kẻ tham ăn mới đi lấy cái thứ ăn ngon chứ chẳng làm gì được đó.
Ơ!
Hình như... ta đã phát hiện ra điểm đặc biệt!
Chẳng lẽ, học sinh này là vì ăn nên mới tìm những thứ linh dược kia?
Tỉ mỉ nghĩ lại, tất cả những loại linh dược mà tiểu tử đã thu thập được, hình như đều có hương vị không tệ?
Mẹ ơi!
Đầu óc học sinh này sợ là có vấn đề!
Chỉ có những lão sư lúc đầu không chú ý đến Lục Trạch mới lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, bọn họ khẽ nhíu mày, âm thầm tự hỏi hẳn là Hoàng Tinh đằng kia có chỗ nào đó đặc biệt?
Với ánh mắt của một thiên tài kiểu đó, đáng nhẽ sẽ không cảm thấy hứng thú với Hoàng Tinh đằng mới đúng. Rất có thể, Linh thú chung quanh nó mới là điểm mấu chốt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận