Ở phía sau hắn có một con cự thú hình dáng thằng lằn, dài đến năm mét, toàn thân được bao bọc bởi lân giáp màu vàng. Giờ phút này cự thú yên lặng nằm trên mặt đất, trên thân lại không có lấy một vết thương nào.
Ánh mắt Lâm lão hơi nghi hoặc:
- Kia là Nham Giáp thú, nhìn điểm tích lũy hắn đạt được, hẳn là Linh thú cấp hai, nhưng Linh thú này đã chết thế nào?
Ánh mắt của Harry cùng Lý Cuồng cũng mang theo vài phần nghi hoặc, bọn hắn đều không rõ.
- Chờ một chút! Học sinh này chỉ mới là võ giả cửu phẩm??
Bỗng nhiên, trong số lão sư khảo sát của trường học khác đang ngồi ở phía sau có người kinh ngạc hô lên.
Tiếng hô giật mình này hiển nhiên đã khiến mọi người chú ý, tất cả đều nhìn vào thông tin của thiếu niên tóc đen.
Lục Trạch, võ giả cửu phẩm, hạng nhất của trường trung học đệ nhất tại thành phố Xương Dương.
Đám người hai mặt nhìn nhau, võ giả cửu phẩm, không biết cậu ta đã giết chết con Linh thú cấp hai kia như thế nào, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy thật quỷ dị.
Lúc này, Lục Trạch vì đang đào lấy Thạch Căn thảo mà làm trễ nãi tiến độ đánh giết hung thú, khiến hắn nhanh chóng rơi khỏi mười hạng đầu, đồng thời biến mất khỏi màn sáng trực tiếp.
- À, đại khái là khá may mắn chăng?
Có lão sư mỉm cười mở miệng:
- Nói không chừng là may mắn gặp được một con Linh thú cấp hai sắp chết?
Nói thì nói như thế, nhưng hắn lại len lén khởi động quang não được đặt ở chỗ hắn, nhập tên Lục Trạch vào, bắt đầu xem trực tiếp phần thi của Lục Trạch.
Mẹ nó làm gì có Linh thú gần chết chứ, nói không chừng lại là một tiểu tử thú vị đây.
Phía dưới cũng có không ít lão sư vụng trộm làm như thế, dù sao nếu đây là một tiểu thiên tài, nếu bọn hắn có thể tuyển vào trường học của mình, thì quả thực là kiếm lời rồi.
Chỉ có hai vị lão sư ngồi phía trước nhất là Harry và Lý Cuồng là không làm gì, nếu đó thật sự là thiên tài, sớm muộn gì cũng sẽ lọt vào top mười, còn nếu không được, vậy thì không đáng để bọn hắn chú ý.
Lục Trạch đang mải mê đào lấy Thạch Căn thảo, hiển nhiên không biết mình đã bị không ít lão sư chú ý. Hắn cất Thạch Căn thảo vào trong nhẫn không gian, sau đó đứng lên, tiếp tục xuất phát.
Vừa đi qua ba cột đá, lại có một con Nham Giáp thú dài hơn năm mét từ trên cột đá nhào xuống.
Bởi vì màu sắc lân giáp của Nham Giáp thú quá giống với cột đá, gần như không ai phân biệt nổi, nên người thường rất có khả năng bị đánh lén mà chết.
Nhưng, hiển nhiên nó đã tìm nhầm đối tượng để đánh lén.
Lục Trạch cước bộ đan xen, vừa lạnh nhạt tránh khỏi công kích của Nham Giáp thú, vừa đưa tay tùy tiện vỗ lên trên cái đầu khổng lồ của nó, kình lực thẩm thấu vào, trực tiếp làm vỡ nát đầu Nham Giáp thú.
Nhẹ nhàng thoải mái, đẹp trai không sao tả nổi.
Các lão sư trong phòng họp đang lén lút chú ý đến Lục Trạch: "???"
Học sinh này đã làm gì thế?
Vì sao ta xem không hiểu?
Không, chắc chắn là có vấn đề!
Mặc dù không biết là vấn đề gì, nhưng nhất định là vấn đề rất lớn.
Các lão sư đó cả người căng thẳng, đề phòng bản thân vì kinh ngạc quá mức mà hô lên, khiến người khác chú ý.
Chỉ cần không phải mười hạng đầu, những lão sư khác chắc chắn sẽ không may mắn đến mức chú ý thấy học sinh này, và biết đâu mình lại nhặt được món hời to?
Nghĩ đến đây, những lão sư đang chú ý đến Lục Trạch đều không khỏi lộ ra nụ cười gian manh.
Mà tại công ty của Lục Văn, Lục Văn, Phó Thư Nhã cùng một đám nhân viên từ trên xuống dưới trong công ty đều mặt mày ngơ ngác nhìn Nham Giáp thú chậm rãi ngã xuống.
Bởi vì đây là ngày đầu tiên con trai của Lục tổng bọn hắn thực tập tốt nghiệp, nên tất cả mọi người đều rất hiếu kì, nhịn không được buông công việc trong tay xuống, nhìn lên trên màn sáng có trong mỗi văn phòng.
Kết quả, ai có thể ngờ được lại nhìn thấy hiện tượng kì dị này?
Đây là đè tam quan xuống đất mà đánh rồi!
Con trai của Lục tổng không phải là võ giả cửu phẩm sao? Nham Giáp thú kia không phải là Linh thú cấp hai sao?
Có chắc chắn đây là hung thú cấp hai không đấy?!
Sờ đầu một cái cũng có thể chết?
Hay trong cái sờ đầu kia có độc?!
- Mẹ ôi, con trai Lục tổng đẹp trai quá.
- Ta, ta cũng thấy thế, cho tới bây giờ Lục tổng chưa từng nói qua con của hắn lại mạnh như vậy...
- A a a!
Tại văn phòng, Lục Văn và Phó Thư Nhã đang xem trực tiếp há hốc miệng, trên mặt là dòng chữ: Má nó, đây thật sự là con trai nhà mình???
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận