Lúc này, một nhân viên công tác đi vào trong khoang thuyền, mở miệng nói.
Tất cả mọi người nghe vậy, đều nhìn về phía Lục Trạch.
Dù sao, hắn là hạng nhất ở trường học bọn họ, thời điểm thực lực võ giả ngũ phẩm đã có thể dễ dàng đánh bại Nhậm Triển võ giả ngũ phẩm, vậy thì thực lực bây giờ chắc chắn sẽ rất khủng bố.
Người đầu tiên chọn, hẳn là nên để hắn.
Nhân viên công tác thấy tất cả mọi người đều nhìn vào một tên còn chưa đạt đến Linh Vũ cảnh, trong mắt lóe lên chút hứng thú:
- Vị bạn học này, ngươi muốn được thả xuống khu vực nào?
Lục Trạch mỉm cười:
- Ta muốn đến Phù Quang Sâm Lâm.
- Cái gì?!!!
Lục Trạch vừa nói xong, tất cả mọi người, bao gồm cả nhân viên công tác đều nhịn không được kinh hãi hô lên.
Phù Quang Sâm Lâm, đó chính là khu vực duy nhất trong tinh cầu này xuất hiện Huyền thú.
Huyền thú, đó chính là hung thú sánh ngang với võ giả Huyền Vũ cảnh!
Đối với học sinh của Turon tinh hệ mà nói, ắt hẳn sẽ không ai dám đến cấm khu này mới đúng. Nhưng mà Lục Trạch lại lựa chọn nơi này, điều đó khiến tất cả mọi người đều không dám tin.
Nhân viên công tác chậm rãi bình ổn lại tâm trạng khiếp sợ, hắn nhìn chằm chằm Lục Trạch đang mỉm cười.
Khóe miệng hắn hơi run run, đây là người đầu tiên tự tìm đường chết mà hắn thấy.
Còn sống không tốt sao?
Nhân gian không đáng ư??
Nhất định phải đi tìm đường chết???
Hắn cúi đầu nhìn tư liệu của Lục Trạch một chút, quả thật chỉ là võ giả cửu phẩm, hắn không có cảm ứng sai.
Sau khi xác định đẳng cấp của Lục Trạch một lần nữa, nội tâm nhân viên công tác có vô số con ngựa chạy như điên qua.
Đây chính là Huyền thú đấy!
Một con ma mới võ giả cảnh giới như ngươi định chạy đến trước mặt Huyền thú lăn lộn bán manh à?
Hắn ngưng trọng nhìn Lục Trạch, chậm rãi mở miệng nói:
- Thật có lỗi, vị bạn học này, chúng ta không thể đưa ngươi đến Phù Quang Sâm Lâm, quá nguy hiểm.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, hắn cũng sẽ có trách nhiệm liên đới.
- Đúng vậy, A Trạch, Huyền thú thật sự quá nguy hiểm.
Hứa Dương, Tự Phương và Olli đứng cạnh cũng lo lắng nhìn Lục Trạch.
- Xùy!
Lúc này, một tiếng cười nhạo truyền đến, sau đó một giọng nói châm chọc vang lên:
- Lục Trạch, ngươi kiêu ngạo thế cơ à? Ngươi cho rằng đứng nhất trường học thì là vô địch rồi?
Lục Trạch ngẩng đầu nhìn lên, Nhậm Triển đang khoanh tay trước ngực, cười mà như không cười nhìn hắn.
Lục Trạch nghe vậy, nhếch miệng:
- Dù sao ngươi cũng không phải đối thủ của ta, à, đúng rồi, cúi đầu đi.
Mẹ nó ta không đi tìm ngươi, ngươi lại cứ bắt buộc muốn đến hành lễ với ta?
Nhậm Triển nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, bởi vì rất lâu rồi không chạm mặt Lục Trạch, nên hắn đã sớm quên chuyện phải cúi đầu kia đi.
Lần trước chỉ là ở trước mặt các tuyển thủ hạt giống dự thi tranh tài, lần này lại ngay trước mặt toàn bộ học sinh lớp mười hai của trường, thật khiến hắn muốn khóc.
Sớm biết vậy thì đã không ra ngoài!
Chẳng qua Nhậm Triển là khó chịu vì Lục Trạch hoàn toàn không thèm để hắn vào mắt thôi, nếu có cơ hội, hắn nhất định trả lại!
Chờ đến lúc hắn vượt qua Lục Trạch rồi, nhất định phải giống như Lục Trạch, hoàn toàn không để đối phương vào mắt, sau khi đánh bại đối phương xong còn cổ vũ đối phương cố lên!
Nghĩ như vậy, tâm trạng Nhậm Triển thoải mái hẳn, ngay cả động tác cúi người cũng thông thuận hơn mấy phần.
Lúc này, Lâm Hoan đứng một bên mở miệng nói:
- Lục Trạch, không thì chúng ta cùng tổ đội? Ba người chúng ta là ba cường giả thực lực Linh Vũ cảnh duy nhất trong trường học, muốn lấy được thành tích tốt, chúng ta cần hợp tác mới được.
Lục Trạch nhìn Lâm Hoan một chút, mỉm cười:
- Các ngươi tổ đội đi, ta thật sự muốn đến Phù Quang Sâm Lâm, ta có chuyện rất quan trọng.
Phù Quang Sâm Lâm chính là nơi có nhiều nguyên liệu nấu ăn nhất, đã vậy còn toàn là mỹ vị, với hắn mà nói, đây là một trong hai chuyện quan trọng nhất!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận