- Trang Chủ
- Xuyên không
- Ta Mang Theo Bên Mình Không Gian Săn Thú (Dịch)
- Chương 75: Đừng Sợ, Ta Cũng Là Lần Đầu Tiên, Để Ta Cùng Hoảng Với Ngươi
Hình như chính là đạo lý này!
- Về phần tuyển thủ hạt giống... điểm tích lũy của các ngươi chính là điểm tích lũy của trường, biểu hiện cho tốt một chút, đó là vì chính các ngươi, cũng là vì trường học.
Lý Lương quay đầu nhìn Lục Trạch, Hứa Dương cùng Tự Phương, ba người khẽ gật đầu, muốn được cử đi cũng phải có thứ hạng cao.
- Được rồi, bây giờ đến thao trường đi, sẽ có xe bus Phù Không đưa mọi người đến trạm hàng không.
Lời nên nói đều đã nói xong, Lý Lương mỉm cười mở miệng nhắc nhở.
Tiếp theo thì phải xem ở chính bọn họ. Nhưng hắn tin rằng học sinh của hắn sẽ không khiến hắn thất vọng.
Hứa Dương đi đến bên người Lục Trạch, cười nói:
- A Trạch, lần này ta cùng Tự Phương và Olli tổ đội đánh giết hung thú, với thực lực của ngươi chắc chắn sẽ đến chỗ càng nguy hiểm hơn nhỉ? Cho nên ta mới không rủ ngươi.
Lục Trạch cười cười:
- Không có việc gì, đúng là chỗ ta đi không quá thích hợp với các ngươi.
Lục Trạch còn định đi thu thập nguyên liệu nấu ăn nữa, một người hành động chắc chắn dễ dàng hơn.
Khóe miệng Hứa Dương giật giật, mặc dù đây là lời nói thật, nhưng nghe thật là đáng ghét!
Olli bên cạnh thật thà cười:
- Hắc hắc, hiện tại Hứa Dương đã là võ giả cửu phẩm, ba người chúng ta tổ đội nhất định có thể lấy được thành tích tốt!
Hắn không lấy được danh ngạch hạt giống, nhưng vì tài nguyên cũng phải nỗ lực mới được.
Mà Tự Phương thì cúi đầu yên lặng đi theo, nàng có chút khẩn trương.
Một đoàn người vừa nói vừa cười đi tới thao trường. Một loạt mười chiếc xe bus màu đen lơ lửng dừng ở thao trường, nối liền thành một dãy, thoạt nhìn rất khí thế.
Xe bus Phù Không tương tự như xe bay gia dụng bình thường, đều là áp dụng trang bị sóng hấp dẫn để thực hiện phản trọng lực.
Sóng hấp dẫn cụ thể là cái gì?
Lục Trạch biểu thị, cái này thì có liên quan gì với một người chơi đánh dã lãnh khốc vô tình như hắn chứ?
Đó là chuyện của đám nhà khoa học chứ không liên quan tới hắn, hắn là vô tội!
Lục Trạch lên xe bus.
Chờ tất cả các lớp đều vào chỗ, xe bus liền di chuyển về phía trạm hàng không ở ngoại thành.
Trạm hàng không này không khác gì sân bay ở trái đất, chẳng qua là đổi máy bay thành phi thuyền. Có rất nhiều loại hình phi thuyền công cộng lẫn tư nhân đỗ ở trạm hàng không, ở đây có cả Nhân tộc lẫn chủng tộc ngoài hành tinh giao hảo với Nhân tộc.
Tại trạm hàng không, dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, đoàn người lên một chiến phi thuyền loại nhỏ được trường học chuẩn bị sẵn cho bọn họ. Phi thuyền cất cánh, chậm rãi lên không, bay đến chỗ phi thuyền cỡ lớn đang dừng ở ngoài tinh cầu.
Đoàn người Lục Trạch ngồi ngay ngắn, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Lan Giang tinh đang chậm rãi thu nhỏ lại, sắc mặt bọn họ có chút hưng phấn. Mặc dù trong trí nhớ của Lục Trạch, tiền thân cũng đã từng du lịch trong vũ trụ, nhưng dẫu sao đó chỉ là kí ức, nào chân thực được như bản thân tự trải nghiệm?
Nhìn vũ trụ phía trên trở nên đen nhánh cùng với Lan Giang tinh phía dưới đã nhỏ như quả bóng rổ, Lục Trạch mới thật sự có cảm giác của một người đã bước ra khỏi tinh cầu.
Vũ trụ mênh mông vô ngần, ánh sao lấp lóe, Tinh hệ xoay tròn tỏa ra ánh sáng mỹ lệ, Lục Trạch chỉ liếc mắt một cái đã bị hấp dẫn.
Cảnh đẹp như ảo mộng.
Nhân loại, thật là lợi hại!
Lục Trạch nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, có chút cảm thán.
Nhưng Nhân tộc lại chỉ là một chủng tộc nhỏ bé trong toàn bộ vũ trụ, ẩn giấu bên dưới những cảnh đẹp này chính là vòng xoáy hắc ám có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ.
Tại thời khắc này, Lục Trạch mới thật sự có cảm giác bản thân là Nhân tộc chứ không phải nhân loại của trái đất.
Phi thuyền loại nhỏ không ngừng lên cao, rất nhanh, khi Lan Giang tinh chỉ còn lại như một quả cầu pha lê, thì có một cái bóng che khuất mất ánh sáng của Turon tinh hệ.
Đám người ngẩng đầu nhìn lên, một chiếc phi thuyền to lớn vô cùng đang chờ sẵn ở phía trước.
- Mời các vị bạn học chú ý, phi thuyền sắp tiến vào mẫu hạm tinh không Turon số một, mong các vị bạn học không nên tùy tiện đi lại.
Thời điểm mọi người có chút kinh hãi, trong khoang thuyền chợt vang lên âm thanh nhắc nhở dịu dàng.
- Dọa ta một hồi, còn tưởng là gặp phải hải tặc vũ trụ nữa chứ...
- Hải tặc vũ trụ cái chó gì chứ? Đoàn hải tặc đó phải lớn đến cỡ nào mới có thể sử dụng loại tinh không mẫu hạm cấp Hằng tinh này?
- Ô, lần đầu tiên ra khỏi Lan Giang tinh, ta hoảng quá, làm sao bây giờ?
- Đừng sợ, ta cũng là lần đầu tiên, ta cùng hoảng với ngươi.
"..."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận