Tống Ngọc Ly tọa trấn tại chính sảnh, một lát sau liền thấy Trần cô cô bên người Hoàng Hậu đi đến, nàng tươi cười chào hỏi Trần cô cô.
“Trong nhà xảy ra chút chuyện, mẫu thân từ bi, không nhìn được những chuyện đó, bệnh tới mức không dậy nổi, thỉnh cô cô thứ lỗi.”
Khi còn nhỏ nàng từng ra vào hoàng cung, cũng từng gặp qua vị cô cô này, biết bà là tâm phúc gần gũi nhất bên người Hoàng Hậu nương nương.
“Tống đại tiểu thư nói quá lời, nếu Tống phu nhân bị bệnh, không cần kinh động, hôm nay lão nô tới bởi vì Hoàng Hậu nương nương nhớ thương người trong nhà, vốn định gọi Tống phu nhân vào cung tâm sự, nếu Tống phu nhân không tiện, vậy phải làm phiền đại tiểu thư đi một chuyến ạ.” Trần cô cô cười khanh khách nói.
Tống Ngọc Ly giật mình, lần này Trần cô cô tới đây, thế nhưng không phải muốn tìm Trâu thị mà là muốn tìm nàng?
“Hoàng Hậu cho mời, tiểu nữ sao dám không tuân theo. Vậy phiền Trần cô cô chờ tiểu nữ đổi xiêm y một lát.”
Dứt lời, Tống Ngọc Ly xoay người đi vào nội thất.
Trong lòng nàng âm thầm tính toán, nàng không rõ ý tứ của Hoàng Hậu, nhưng việc đã đến nước này, nàng cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước mà thôi.
Tiến cung, Vân Hương vội giúp nàng lấy ra một bộ xiêm y hoa lệ. Tống Ngọc Ly đứng trong phòng, Vân Hương giúp nàng trang điểm thay xiêm y. Có vẻ như tâm lý của Vân Hương không tốt lắm, bàn tay liên tục phát run.
“Không cần hoảng sợ, Hoàng Hậu trắng trợn triệu ta vào cung, tất sẽ không làm khó dễ ta đâu. Trâu thị nơi đó, nếu có người muốn đưa bà ta đi, các ngươi cũng không cần cứng đối cứng.”
Vân Hương ngơ ngác nói “Nhưng mà…… Nhưng mà……”
Tống Ngọc Ly thở dài một hơi: “Gọi Lưu ma ma theo ta vào cung, về phần ngươi, giúp ta đưa tin cho Tô Cửu Khanh.”
Những việc này, Tống Ngọc Ly vốn không muốn kinh động tới hắn, rốt cuộc mối quan hệ duy nhất giữa bọn họ chính là chuyện hôn ước hư cấu kia. Tuy nhiên sự tình tới hiện tại đã không phải vấn đề nàng có thể giải quyết, nếu không cầu người giúp đỡ, Tống Ngọc Ly thật sự nửa điểm nắm chắc cũng không có.
Vân Hương lau nước mắt nói: “Nô tỳ nhất định sẽ đưa thư tận tay Tô đại nhân.”
Tống Ngọc Ly theo Trần cô cô lên xe ngựa, không nói một lời, trong lòng thầm tính toán.
Nếu Hoàng Hậu thật sự muốn giải vây cho Trâu thị, vậy động cơ của bà ta là gì?
Nói đến cùng Tống Tử Nguyên cũng là người phe Thái Tử, tuy rằng hiện tại thân đang hãm trong đại họa, nhưng mắt thấy sắp bình an ra ngoài. Lúc này Hoàng Hậu bỏ đá xuống giếng, chỉ sợ còn có chuyện gì đó mà Tống Ngọc Ly không biết.
Đang suy nghĩ, xe ngựa đã đến trước cửa cung, không biết bên ngoài đang xôn xao chuyện gì, Trần cô cô đột nhiên xuống xe.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến thanh âm.
“Nô tỳ thỉnh an Thái Tử.”
Trong lòng Tống Ngọc Ly giật mình, vội vén rèm lên xuống xe hành lễ, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo dài màu vàng cam sắc mặt âm lãnh ngồi trên liễn.
“Ngọc Ly muội muội mau đứng lên.” Ngụy Tư Nguyên nhìn Tống Ngọc Ly, thần sắc hòa hoãn hơn một chút.
Tống Ngọc Ly đứng dậy, Ngụy Tư Nguyên nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt sáng quắc.
Ngụy Tư Nguyên có diện mạo giống Hoàng Hậu, nữ tử Văn gia phần lớn đều mỹ mạo, Ngụy Tư Nguyên cũng mang một phần nét đẹp của người Văn gia. Một thân thường phục, mặt trên dùng chỉ vàng thêu thành hình con rồng đầy quý khí, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều ung dung cao quý.
“Vì sao Ngọc Ly muội muội lại đột nhiên vào cung, chuyện của Tống đại nhân đã có chuyển biến rồi sao?” Ngụy Tư Nguyên vẻ mặt quan tâm hỏi.
Hai ngày nay vì Tống Ngọc Ly mà hắn và Hoàng Hậu luôn trong tình trạng không thoải mái, Tống Tử Nguyên xảy ra chuyện, hắn toàn tâm toàn ý muốn cứu ông, nhưng Hoàng Hậu và Văn gia lại không thèm để ý.
Ngày ấy ngay tại hậu cung, hắn ép Hoàng Hậu tới mức nóng nảy, Hoàng Hậu nói: “Tống Tử Nguyên tính tình bướng bỉnh, cả ngày treo lễ nghĩa liêm sỉ bên miệng, Văn gia tiến cử người cho ông ta, ông ta một mực không cần, nhưng lại đề cử học trò nghèo với đám quan viên. Một con sói không thân như vậy, bỏ cũng không tiếc.”
Trong lòng Ngụy Tư Nguyên vừa kinh ngạc vừa tức giận, đến tận bây giờ hắn mới hiểu được, sở dĩ Tống Tử Nguyên bị đánh rớt xuống tận đáy cốc, chỉ sợ Hoàng Hậu và Văn gia đã bỏ không ít lực.
“Mẫu hậu, đó là muội phu của người, có quan hệ thông gia với Văn gia, lương đống chi tài(*) trong triều.”
(*): rường cột chống đỡ nước nhà
“Thái Tử sai rồi, chờ tới khi con đăng cơ, thiên hạ thiếu gì lương đống chi tài, con không cần vì một Tống Tử Nguyên mà hao phí tâm lực.” Hoàng Hậu lạnh lùng nhìn Ngụy Tư Nguyên “Bổn cung cảm thấy Thái Tử nói đường hoàng như vậy, kỳ thật là vì Tống Ngọc Ly đi.”
Ngụy Tư Nguyên nghe xong, vừa thẹn lại vừa bực, cắn răng nói: “Đúng vậy, cô chính là vì Tống Ngọc Ly, nếu cô muốn nạp nàng làm trắc phi, mẫu hậu nghĩ thế nào?”
“Ngươi nằm mơ!”
Từ ngày đó, cho dù Ngụy Tư Nguyên ra sức như thế nào, Hoàng Hậu đều không dao động.
Không ngờ đến hôm nay, Ngụy Tư Nguyên lại gặp được Tống Ngọc Ly ở trong cung.
Hắn vốn tưởng rằng Tống Ngọc Ly đến là vì chuyện của Tống Tử Nguyên, nhưng nhìn thấy Trần cô cô bên người Tống Ngọc Ly, sắc mặt hắn lạnh xuống một nửa.
“Là Hoàng Hậu nương nương triệu kiến.” Tống Ngọc Ly thấp giọng nói.
Ngụy Tư Nguyên gật đầu: “Một khi đã như vậy, cô đi cùng nàng, hôm nay cô còn chưa thỉnh an mẫu hậu.”
Tống Ngọc Ly nghe thấy lời này, nàng không đáp lời, lại thấy sắc mặt đoàn người Trần cô cô trở nên khó coi.
Nàng không khỏi suy nghĩ.
Vào hậu cung, Tống Ngọc Ly xuống xe đổi thành kiệu, liễn của Ngụy Tư Nguyên đi song song với nàng, thỉnh thoảng hắn lại quay sang nói chuyện với nàng vài câu, ánh mắt sáng quắc, sự nhiệt tình đó không ngăn được suy nghĩ trong lòng Tống Ngọc Ly.
Ký ức của Tống Ngọc Ly về Ngụy Tư Nguyên vẫn dừng lại ở kiếp trước khi nàng mười bốn tuổi, bọn họ từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, giữa hai người cũng từng có vài phần tình nghĩa.
Hắn là Thái Tử ca ca của nàng, tuổi trẻ tài cao, quyền cao chức trọng, toàn thân cao quý.
Lễ cập kê của Tống Ngọc Ly và lễ gia quan (*) của hắn lần lượt được tổ chức trước sau.
(*):Gia-quan đánh dấu sự chuyển tiếp giữa thiếu-niên và thanh-niên, lúc này người đàn ông bắt đầu được quấn khăn đội mão, con gái được cài trâm.
Tống Ngọc Ly tặng Ngụy Tư Nguyên một miếng ngọc treo trên đuôi quạt, Ngụy Tư Nguyên tặng Tống Ngọc Ly một cây trâm.
Ngày ấy, Ngụy Tư Nguyên trộm chạy đến phòng nàng, tự tay cài cây trâm lên tóc nàng, nhỏ giọng nói: “Ngọc Ly muội muội, sau này muội làm Thái Tử Phi của ta được không?”
Tống Ngọc Ly đỏ bừng mặt, nhỏ giọng trách cứ hắn. Tuy nhiên không lâu sau, Tống Tử Nguyên bị bắt, chuyện này cũng theo đó mà tan thành mây khói.
Nàng còn nhớ rõ, lần cuối cùng nàng thấy Ngụy Tư Nguyên tại một bữa tiệc sau lễ thành thân của hắn và đích nữ Văn gia Văn Ấu Vi.
Khi đó, Tống Tử Nguyên vẫn bị nhốt ở thiên lao, Tống phu nhân đưa nàng trở lại Văn gia, muốn mượn cơ hội làm quen với các quan viên hiển quý. Nàng tâm sự nặng nề, ngơ ngác ngồi bên cạnh góc bàn, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bộ dáng ân ái tốt đẹp của cặp phu thê mới cưới.
Hai người chạm mắt nhau trong không trung, Ngụy Tư Nguyên lập tức quay mặt đi, tránh né ánh mắt Tống Ngọc Ly.
Đó là lần giao thoa cuối cùng của bọn họ ở đời trước, không quá mấy ngày thì Tống Tử Nguyên bị phán lưu đày, Tống Ngọc Ly nhận định Tô Cửu Khanh là kẻ thù. Sáu năm sau, trái tim non nớt đã già, làm sao có thể nhớ rõ chuyện nhỏ thời thiếu niên khinh cuồng.
Sống lại một đời, khoảnh khắc gặp lại nhau đối với Tống Ngọc Ly mà nói đã là thương hải tang điền (1), tình cảm năm đó không biết đã sớm lăn vào góc nào trong lòng, mà với Ngụy Tư Nguyên mà nói chỉ là sự tình mấy ngày trước.
(1): Dùng để nói về những thay đổi lớn trong cuộc đời và xã hội
Đời này, nhìn bộ dáng Ngụy Tư Nguyên, rốt cuộc Tống Ngọc Ly mới ý thức được Ngụy Tư Nguyên vẫn còn tồn tại chút tình nghĩa với nàng.
Thông suốt mọi chuyện , cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Hoàng Hậu lại để ý hôn sự của nàng như vậy, không tiếc sai Trâu thị tới cầu hôn, mắt thấy cầu hôn không thành, lại nghĩ ra biện pháp hủy hoại danh dự của nàng. Tuy nhiên không biết trời xui đất khiến thế nào lại kéo cả Trâu Thanh Nhã làm đệm lưng.
Tống Ngọc Ly càng nghĩ tâm càng trầm xuống, nếu là như thế, lai lịch của loại mê hương kia, chẳng lẽ thật sự xuất phát từ Hoàng Hậu?
Âm mưu đổ cái chết của phụ thân nàng lên người Tô Cửu Khanh thực chất là do Hoàng Hậu sắp đặt? Tuy nhiên nàng vẫn luôn cảm thấy những việc này nhất định không thoát khỏi quan hệ với Tam hoàng tử.
Nhưng nếu chuyện đó do một tay Hoàng Hậu sắp đặt, vậy trước lúc Tống gia bị huỷ diệt, rốt cuộc người khởi xướng là ai.
Tống Tử Nguyên vẫn luôn ủng hộ Văn gia và Thái Tử, nếu Văn gia muốn đẩy Tống gia vào chỗ chết, vậy phải xử lý Tống Tử Nguyên như thế nào, xử lý Tống phu nhân như thế nào?
Tống Ngọc Ly nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên có chút hoảng loạn.
Từ ngày trọng sinh trở lại, hết chuyện này tới chuyện khác, cả thể xác và tinh thần của Tống Ngọc Ly đều mỏi mệt, nên nàng cũng không chủ động suy nghĩ nhiều về những chuyện xảy ra ở kiếp trước.
Hiện tại Ngụy Tư Nguyên và Hoàng Hậu gợi lại ký ức của nàng, trong khoảng thời gian ngắn, những dày vò và thống khổ cùng lúc ập vào trước mặt khiến nàng không có cách nào tránh thoát.
“Ngọc Ly muội muội, muội yên tâm, cho dù thế nào cô cũng sẽ nghĩ biện pháp cứu Tống đại nhân.” Ngụy Tư Nguyên thấy vẻ mặt buồn bực không vui của Tống Ngọc Ly, cho rằng nàng là bởi vì chuyện của Tống Tử Nguyên mà thất hồn lạc phách, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải giúp Ngọc Ly muội muội tươi cười trở lại.
Tống Ngọc Ly miễn cưỡng cười nói: “Đa tạ Thái Tử điện hạ.”
Ngụy Tư Nguyên nghe thấy cách xưng hô này thì nhíu mày: “Trước đó muội vẫn gọi ta là Thái Tử ca ca, sao bỗng dưng lại thay đổi?”
“Điện hạ nói đùa, khi đó Ngọc Ly còn nhỏ không hiểu chuyện gọi sai, sao có thể gọi như thế mãi được.”
Đang nói chuyện, hai người đã đến tẩm cung Hoàng Hậu, Ngụy Tư Nguyên còn có chút lời muốn nói nhưng chỉ có thể tạm thời nghẹn lại, đi vào cùng Tống Ngọc Ly.
Hoàng Hậu đã sớm nhận được tin tức, biết Ngụy Tư Nguyên và Tống Ngọc Ly cùng tới, trong lòng thầm hận Tống Ngọc Ly là hồng nhan họa thủy, mà Trâu thị được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Hôm nay bà nhất định phải nghĩ biện pháp chọc thủng mặt nạ của Tống Ngọc Ly ở trước mặt Thái Tử.
Một cô nương mười bốn tuổi, còn là tiểu nha đầu trong khuê phòng, thế nhưng lại dám xoay phu nhân trấn thủ Đăng Châu vòng vòng, chẳng những bản thân bình an không có việc gì mà còn khiến Trâu gia lỗ nặng.
Nữ tử như vậy, Hoàng Hậu sao có thể dung thứ.
Hoàng Hậu chính là đích trưởng nữ Văn gia, không những xinh đẹp mà từ nhỏ thủ đoạn còn vô cùng cao tay. Thời điểm hoàng thượng vẫn còn là hoàng tử, Văn gia gả bà cho tứ hoàng tử, nhờ có Văn gia một đường tương trợ hoàng đế mới thuận lợi bước lên bảo tọa.
Văn gia ngoại nắm binh quyền, nội khống chế cung đình, Hoàng Hậu sao có thể cho phép Tống Ngọc Ly vượt mặt mình.
Tống Ngọc Ly tiến vào tẩm cung, Hoàng Hậu mặc hoa phục trên người, ngồi chờ đã lâu.
Nàng vội hành lễ với Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu cho người đỡ nàng đứng dậy, ban chỗ ngồi.
“Ngọc Ly đã trưởng thành thành đại cô nương, bổn cung cũng già rồi, đúng là năm tháng không buông tha một ai.” Hoàng Hậu treo ý cười bên miệng, ngầm đánh giá Tống Ngọc Ly, thần thái thân thiện hiền lành.
Mà Tống Ngọc Ly chỉ bình tĩnh dịu dàng đối đáp: “Nương nương nói lời này sai rồi, nương nương vẫn đẹp như khi Ngọc Ly mới tiến cung.”
“Cái miệng nhỏ của Ngọc Ly thật đúng là ngọt.” Hoàng Hậu nghe xong lời này, không khỏi cười đến hoa chi loạn chiến (3).
(3): 花枝乱颤 Hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên.
Ngay sau đó bà ta lập tức thay đổi chủ đề: “Năm nay con cũng mười bốn tuổi rồi, Tống gia lại rơi vào tình trạng hiện giờ, chuyện hôn sự của con chỉ sợ sẽ bị ảnh hưởng, rốt cuộc bổn cung cũng là người nhà họ Văn, không bằng bổn cung giúp con an bài một mối hôn sự thì thế nào?”
Ngụy Tư Nguyên nghe xong lời này, đột nhiên đứng phắt dậy: “Mẫu hậu!”
Hoàng Hậu nương nương nhìn về phía Ngụy Tư Nguyên, thần sắc âm lãnh: “Con ngồi xuống, bổn cung đang nói chuyện với Ngọc Ly, con lắm miệng cái gì?”
Tống Ngọc Ly đã sớm đoán được, nàng đứng dậy hành lễ nói: “Phụ thân tiểu nữ còn đang ở trong ngục, hiện giờ Ngọc Ly chưa có tâm tư nói chuyện hôn sự, thỉnh nương nương tha thứ.”
Ngụy Tư Nguyên nghe Tống Ngọc Ly trả lời như vậy, lúc này mới yên lòng ngồi trở lại ghế ngồi.
“Đây là bản tính bình thường của con người, chỉ là ngày tháng luôn phải trôi qua, huống chi mấy ngày gần đây Tống gia nháo ra không ít chuyện.” Hoàng Hậu nương nương cười khanh khách đáp “Ta nghe nói, gần đây Trâu gia Đăng Châu đang ở tại Tống gia, sau đó đột nhiên có mấy nha hoàn chết bất đắc kỳ tử, ngay cả tiểu thư Trâu gia cũng bị người khinh bạc.”
Sắc mặt Ngụy Tư Nguyên khẽ biến: “Ngọc Ly muội muội …”
“Phiền nương nương lo lắng, chỉ là chút lời nói vô căn cứ mà thôi.” Tống Ngọc Ly cười nói, “Không biết tin đồn này từ đâu ra, đây không phải là muốn bức tử Trâu tỷ tỷ sao?”
“Haiz, hiện giờ thiên hạ hỗn loạn, lời đồn đó chưa chắc là tin đồn vô căn cứ.” Hoàng Hậu nương nương cười nói “Ngọc Ly cần phải tự chăm sóc bản thân, chăm sóc mẫu thân nha.”
“Ngọc Ly cẩn tuân ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương.” Tống Ngọc Ly nhàn nhạt nói.
Lời nói qua lại sắc bén, tuy Ngụy Tư Nguyên không rõ nội tình nhưng vẫn nghe ra ám chỉ từ giọng điệu của Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu và Tống Ngọc Ly tiếp tục nói chuyện thêm một hồi, lúc này mới thả nàng rời đi, mà từ đầu đến cuối sắc mặt Ngụy Tư Nguyên đều tái nhợt, ngồi yên trong điện không rên một tiếng.
Không lâu sau, Hoàng Hậu nói mệt mỏi, cho người đưa Tống Ngọc Ly rời khỏi tẩm cung.
Tống Ngọc Ly chân trước mới vừa đi, sau lưng Hoàng Hậu đã rút đi những nét cười giả từ bi trên mặt, sắc mặt nặng nề nhìn về phía Ngụy Tư Nguyên.
“Cả ngày suy nghĩ về Ngọc Ly muội muội, chính con lại không biết người muội muội này của con tâm địa ác độc như thế nào! Muội muội kia của bổn cung nhiều bệnh, hiện giờ Tống gia do một tay Tống Ngọc Ly chưởng gia. Chỉ vì tiểu thư Trâu gia đắc tội với nàng, không ngờ nàng lại mướn người trên giang hồ làm nhục tiểu thư Trâu gia, còn vì diệt khẩu mà giết chết toàn bộ nha đầu hầu hạ bên người tiểu thư Trâu gia.”
Ngụy Tư Nguyên đứng lên hoảng sợ nói: “Sao có thể!”
“Chẳng lẽ bổn cung lại lừa con?” Hoàng Hậu trừng mắt nhìn Ngụy Tư Nguyên “Hiện giờ người Trâu gia vẫn đang bị nàng ta nhốt trong phủ đấy! Con chỉ nhìn Tống Tử Nguyên trung quân ái quốc, lại biết đâu rằng nữ nhi của ông ta kiêu ngạo ương ngạnh như thế nào! Nếu không phải như thế, vì sao phụ hoàng con lại không lưu tình bắt giam Tống Tử Nguyên như vậy!”
“Cô không tin, cô không tin!” Vẻ mặt Ngụy Tư Nguyên suy sụp, không thể tưởng tượng mà thấp giọng lẩm bẩm.
Hắn thất hồn lạc phách xoay người đi, lẩm bẩm nói: “Cô muốn đích thân đi hỏi Ngọc Ly muội muội.”
Nói xong, bước chân lảo đảo rời khỏi tẩm cung của Hòang Hậu.
Hoàng Hậu nương nương lạnh mắt nhìn, khóe miệng dần dần gợi lên một nét cười âm ngoan.
Trần cô cô cười nói: “Hiện giờ nương nương có thể yên tâm rồi, Thái Tử điện hạ chắc chắn sẽ hết hy vọng với Tống Ngọc Ly.”
“Bổn cung không chỉ muốn hắn hết hy vọng, bổn cung còn đắc tội hoàn toàn với Tống gia, nếu Tống Tử Nguyên được thả ra, chúng ta chẳng những thiếu một người giúp đỡ mà còn nhiều thêm một kẻ thù.”
“Ý nương nương là?”
“Tống gia phải chết!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận