Không biết qua bao lâu.
Tựa hồ có một tia sáng từ đằng xa truyền đến, Tô Mục bỗng nhiên khôi phục ý thức!
"Đây!"
"Đây là. . ."
"Hệ thống cập nhật. . . Kết thúc?"
Hắn vẫn ở chỗ cũ, vẫn duy trì động tác lúc đầu.
Phía trước hắn, mấy người lính tuần tra dọc theo quảng trường cũng từ tĩnh chuyển động, tiếp tục tuần tra như trước.Từ động chuyển tĩnh, lại từ động chuyển tĩnh, động tác của bọn họ ngoại trừ xuất hiện một giây chậm chạp kia, giữa lúc đó không có bất cứ thứ gì chậm lại nữa!
Bọn họ không phát hiện sự dị thường của mình, càng không phát hiện ra thời không trong thế giới trò chơi đã từng ngưng đọng, từng được đổi mới!
Nếu như không phải trong đầu vẫn còn trí nhớ lúc trước, ngay cả Tô Mục cũng sẽ hoài nghi, tất cả cảm giác trước đó mình cảm nhận được không biết có phải chỉ là cảm giác của mình hay không!
"Ta đây là, thông qua kiểm nghiệm?"
Trừ ký ức về hình ảnh trước đó, Tô Mục không phát hiện mình xuất hiện thay đổi gì, ngay cả các hạng số liệu trên bảng thuộc tính, cũng không có một tia dị thường.
Thậm chí. ..
Tô Mục có loại cảm giác, thế giới này từ trước tới giờ chưa từng rõ ràng như hiện tại! Hắn cũng từ trước tới giờ, chưa từng có cảm giác dung nhập rõ ràng vào thể giới này như hiện tại!
Nếu nhất định phải lấy vị dụ…
Tô Mục trước đó hinh dung như đã đoạt xá một thân thể sống ở thế giới này, còn bây giờ, hắn có thân thể thật sự thuộc về mình!
Hoàn mỹ không một tì vết, không tồn tại bất cứ sự khó chịu nào!
Tin tức trong đầu lóe lên, tâm Tô Mục cũng dần bình tĩnh trở lại.
Hắn còn sống.
Hắn không bị hệ thống xem như bug rồi bị xóa! Cũng không bị hệ thống xem như virus rồi tiêu diệt! Thậm chí, từ đó về sau hắn không cần phải lo lắng hệ thống cập nhật và số liệu đổi mới nữa!
Hắn, Tô Mục, chính là một võ tướng thuộc về thế giới này, một tồn tại chân thật!
"Hô. . ." Thở ra một hơi dài, tâm tình Tô Mục dần trầm ổn.
Đi đến chỗ Lạc Thiên Thiên rời đi trước đó, hắn nhặt lên quyển sách kỹ năng công pháp kia. Lựa chọn học tập, sách kỹ năng đại diện bản công pháp theo đó xuất hiện trên bảng liệt kê công pháp của hắn.
Chỉ có điều.
Lúc này Tô Mục nhưng không có tâm tư xem xét thuộc tính và năng lực công pháp.
Bởi vì ở thời điểm này, một thân ảnh mơ hồ rất nhanh xuất hiện trước mặt hắn, đồng thời xông về phía hắn với tốc độ cực cao!
Là Lạc Thiên Thiên!
Thông qua hệ thống kiểm nghiệm, trong lòng vốn có sự mừng rỡ sống sót sau tai nạn, lúc này lại nhìn thấy Lạc Thiên Thiên vọt tới mình, Tô Mục kìm lòng không được mở hai tay, chờ Lạc Thiên Thiên xông vào lòng mình.
Nhưng mà.
Ngay khi chỉ còn cách Tô Mục một bước chân, Lạc Thiên Thiên đứng lại, im bặt!
Nàng đứng chỗ cách Tô Mục một bước, vừa sợ hãi, lại có chút cẩn trọng: “Tô Mục… Là ngươi sao?”
"Đương nhiên là ta!"
Tô Mục duy trì động tác giang hai tay, nói khẽ: ". . . Ta không bị thương, về sau ta cũng sẽ không bị thương."
"Thật là ngươi!"
Chỉ một câu, Lạc Thiên Thiên đã xác định Tô Mục trước mắt chính là Tô Mục chân thật, mà không phải là Tô Mục giả NPC võ tướng chân chính sau khi đã đổi số liệu mới.
Không chỉ vì cảm giác của nàng, hơn cả thế là bởi, câu nói đó, một NPC chân chính không bao giờ có thể nói được!
"Oa!"
Một đầu đâm vào trong ngực Tô Mục, ôm lấy eo Tô Mục, Lạc Thiên Thiên cũng nhịn không được ủy khuất cùng e ngại trong lòng nữa, oa oa khóc lớn.
"Ta, ta còn tưởng rằng, sẽ không còn được gặp lại ngươi. . ."
"Ta rất sợ hãi. . . Trở lại. . . Nhìn thấy. . . . Là một ngươi giả dối. . ."
Từ trong giọng nói lắp bắp của Lạc Thiên Thiên, Tô Mục cuối cùng đã nghe rõ ý tứ Lạc Thiên Thiên muốn biểu đạt
Hắn có chút dở khóc dở cười.
Lạc Thiên Thiên xem mình như virus trong thế giới trò chơi rồi sao?
Đồng thời cũng có chút đau lòng.
Một cô bé như vậy, tình nghĩa như vậy. . . Nếu như bọn họ ở cùng một thế giới. . . Mình quyết không thể buông tha a. ..
"Được rồi, không sao."
"Về sau sẽ không còn chuyện như vậy."
Nhẹ nhàng vuốt vuốt sau lưng Lạc Thiên Thiên, Tô Mục nhỏ giọng an ủi.
"Khụ khụ!"
Không biết qua bao lâu, khi một tiếng ho khan rất nhỏ truyền từ bên cạnh, Lạc Thiên Thiên như con nai con bị hoảng sợ, ngó ra từ trong ngực Tô Mục.
Lúc này nàng mới ý thức được, Phượng Vũ thành còn có người ngoài ở đây.
Rừng Rậm Mê Hươu out ra trên đất Phượng Vũ thành, khi đăng nhập vào tất nhiên cũng sẽ ở Phượng Vũ thành.
Làm bộ không nhìn thấy khuôn mặt Lạc Thiên Thiên đỏ bừng, Rừng Rậm Mê Hươu nhìn như không thấy, nói: "Thiên Thiên, giao dịch nơi này đã hoàn thành, ta cũng nên trở về. Thời gian chúng ta ở lại không có nhiều.”
Cập nhật hệ thống đã hoàn thành, sau đó sẽ là tuyến nội dung chính chính thức.
Hệ thống có lẽ sẽ cho người chơi một hai ngày thích ứng, nhưng tuyệt sẽ không có quá nhiều thời gian!
"Tô Mục, ngươi về trước đi, ta đưa tiễn dì Thái."
Nói một câu với Tô Mục, Lạc Thiên Thiên kéo tay Rừng Rậm Mê Hươu, hướng ra ngoài Phượng Vũ thành.
Rất nhanh.
Một đoàn người đến cửa thành.
Bước chân Rừng Rậm Mê Hươu ngừng lại, nàng nhìn về phía Lạc Thiên Thiên, muốn nói lại thôi.
"Dì Thái, ngươi có chuyện muốn nói?"
Lạc Thiên Thiên sắc mặt đã khôi phục bình thường, có chút kỳ quái hỏi.
"Võ tướng kia. . . ." Rừng Rậm Mê Hươu sắp xếp lại cách nói của mình, hỏi thăm dò: "Võ tướng kia còn chưa nhận chủ a?"
Võ tướng nhận chủ, xưng hô với người chơi là chúa công.
Nhưng Tô Mục thì sao?
Gọi thẳng tên của Lạc Thiên Thiên!
Hơn thế. . . một màn Lạc Thiên Thiên trốn trong ngực Tô Mục gào khóc kia đã in vào trong đầu Rừng Rậm Mê Hươu, sao cũng rũ không ra.
"Dì Thái, sao lại hỏi như vậy?"
Lạc Thiên Thiên lập tức cảnh giác lên!
Đối với nàng mà nói, Tô Mục chính là sự tồn tại độc nhất vô nhị. Dù người trước mắt này là quen biết cũ của cha mình, chỉ cần nàng dám có ý đồ với Tô Mục, Lạc Thiên Thiên sẽ chết sống đánh nhau với nàng!
…
…
Mặc kệ là ở trong game, hay là trong hiện thực!
"Yên tâm đi, dì Thái sẽ không đánh chủ ý lên võ tướng của ngươi, càng sẽ không tiết lộ tin tức này ra ngoài."
Nhận ra Lạc Thiên Thiên cảnh giác, Rừng Rậm Mê Hươu cười khổ: "Hiện tại đứng trước mặt ngươi là bạn tốt của cha ngươi, trưởng bối của ngươi, không phải hội trưởng công hội ‘Thương Minh’."
"Ta chỉ là muốn biết tình huống hai ngươi. Dù sao, các ngươi. . ."
Khi Rừng Rậm Mê Hươu nói tới chỗ này, gương mặt xinh đẹp của Lạc Thiên Thiên một lần nữa trở nên đỏ bừng.
Nhăn nhó một hồi, Lạc Thiên Thiên mới nhỏ giọng nói: "Tô Mục hắn. . . độ thiện cảm đối với ta, sắp đạt tới 90 điểm rồi. . ."
"Độ thiện cảm?!!"
Âm điệu của Rừng Rậm Mê Hươu lập tức dâng cao!
"Đúng nha!"
Hoàn toàn không có chú ý tới vẻ khiếp sợ của Rừng Rậm Mê Hươu, Lạc Thiên Thiên nhớ lại: "Độ thiện cảm ban đầu của hắn với ta, chỉ có 10 điểm thôi đó… Thật sự rất không dễ dàng. . ."
Hít sâu một hơi, cưỡng ép để cho mình trấn tĩnh lại, Rừng Rậm Mê Hươu ôn nhu nói: "Thiên Thiên, có thể kể cho ta một chút những gì hai ngươi đã trải qua không?"
Lạc Thiên Thiên nghĩ nghĩ, hình như cũng không phải là không thể nói.
Sau đó.
Ngoại trừ những thông tin quan trọng không thể tiết lộ, nàng miêu tẻ quá khứ của mình và Tô Mục nói ra.
Đến phiên Rừng Rậm Mê Hươu bó tay rồi.
"Độ thiện cảm. . . Độ thiện cảm!"
"Nha đầu ngốc, thật thông cảm cho tất cả mọi người đang chơi một trò chơi tranh bá phấn đấu để cướp đoạt tài nguyên. . . Chỉ có ngươi đang chơi một trò chơi công lược thôi a!"
Ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Thiên Thiên còn đang đắm chìm trong hồi ức, Rừng Rậm Mê Hươu kìm lòng không được thở dài trong lòng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận