“Thiên Thiên, ngươi đây là?”
Tô Mục ngây ngẩn cả người.
“Võ tướng đại nhân tương lai nhà ta muốn lên chiến trường, lãnh chúa này cũng không thể lười biếng nha~”
Lạc Thiên Thiên hứng phấn nói: “Tô Mục ngươi nhìn đi, trang bị trên người tâ đều đổi lại, tiền chúng ta đã dùng hết, mà ta lại có khả năng sống lại! Coi như ta tử trận ở Hắc Phong trại, chúng ta cũng không tổn thất cái gì cả.”
“Nếu như tình hình chiến đấu thuận lợi, ta sẽ ngoan ngoan trốn đi, không làm phiền ngươi.”
“Ngộ nhỡ tình hình chiếu đấu xấu đi…”
“Ta lãnh chúa trong mắt mấy tên thổ phỉ và cường đạo kia, còn bao nhiêu trọng lượng?”
Nói phương pháp của mình đâu ra đấy, Lạc Thiên Thiên chân thành: “Đây là cách ta nghĩ ra được, cách duy nhất có thể giúp đỡ cho ngươi. Không cho phép từ chối, ngươi nếu dám từ chối, ta liền hạ lệnh cho mấy binh chủng tinh anh này cố thủ ở lãnh địa, một người cũng không cho xuất chinh!”
Giọng nói trong trẻo truyền vào tai, trong lòng Tô Mục như tuôn ra một dòng nước ấm.
Lạc Thiên Thiên không nói tỉ mỉ.
Hắn lại nghe hiểu ý tứ của nàng.
Lạc Thiên Thiên nghĩ, nếu mình thật sự thua, thời điểm quan trọng nàng sẽ đứng ra, hấp dẫn hỏa lực cho hắn, tạo cơ hộ cho hắn chạy thoát!
Đúng.
Người chơi chết có thể hồi sinh.
Chuẩn bị của Lạc Thiên Thiên càng đưa tỉ lệ tử vong xuống mức thấp nhất.
Nhưng đây chính là một trò chơi vô cùng chân thực!
Trực diện với ngàn vạn quân địch, thấy đao kiếm tới người! Loại sợ hãi và thống khổ này, không phải ai cũng có thể đối mặt!
Tô Mục không thuyết phục nữa.
Hắn thấy được sự kiên quyết trên mặt Lạc Thiên Thiên.
Cho dù bây giờ mình đuổi nàng xuống ngựa, nàng cũng sẽ lén đi theo, thời điểm mấu chốt, xông ra thực hiện lời hứa của mình.
“Được, cùng nhau.”
Im lặng khắc ghi phần tình nghĩa này ở trong lòng, Tô Mục lần nữa nắm tay Lạc Thiên Thiên thật chặt.
Một trận này…
Nhất định phải đột phá binh chủng cực hạn!
Cho dù là sống lại trong trò chơi, trở thành mộ NPC… Tô Mục hắn cũng không thể quen thói trốn sau nữ nhân, để người ta thay mình chết đi!
“Toàn quân chuẩn bị…”
“Xuất phát!”
…
…
Khoảng nửa ngày sau.
Tô Mục mang theo Lạc Thiên Thiên cùng binh chủng tinh dưới trướng, đến dưới chân của một ngọn núi.
Phía trên ngọn núi này, chính là vị trí của Hắc Phong trại!
Có tên thủ lĩnh đạo tặc kia cung cấp tin tức, Tô Mục và Lạc Thiên Thiên không chỉ biết được vị trí Hắc Phong trại, mà còn hiểu rõ cạm bẫy bố trí ở ngoài sơn trại.
Lần theo lỗ thủng Bạch Kỳ Sơn tính toán ra, Tô Mục mang theo Lạc Thiên Thiên và người dưới trướng, hữu kinh vô hiểm tới gần cửa vào của Hắc Phong trại.
Giống với Hắc Sơn trại.
Tổng bộ Hắc Phong trại chỉ có duy nhất một đường lên núi.
Đường núi rộng hơn ba mét, hai bên tất cả đều là vách núi cao chót vót, khiến cho Hắc Phong trại so với Hắc Sơn trại càng thê dễ thủ khó công! Lại thêm cửa thành nặng nề cao mấy thước ở cuối đường… chỉ sợ quân đội hơn vạn có đột kích, cũng đừng mong tùy tiện đánh vào sơn trại này!
May thay.
Lúc này là buổi chiều.
Không ít thổ phỉ và cường đạo hoặc là đi vào thành, hoặc là đi ra, cánh cửa thành nặng nề đang trong trạng thái mở.
“Các ngươi chờ ở chỗ này.”
“Nghe mệnh lệnh của ta rồi bắt đầu công kích.”
Ở một chỗ bí mất cách cửa thành gần nhất, Tô Mục nhỏ giọng dặn dò vài câu.
Nơi này cách cửa thành khoảng chừng hơn hai trăm mét, nếu như chỉ mình hắn, địch nhân chưa kịp phản ứng, hắn đã có thể xông vào trong thành. Nhưng thêm Lạc Thiên Thiên và bốn mươi binh chủng tinh anh… thì không dễ như vậy.
Có thể…
Bọn họ vừa mới hiện thân, lập tức sẽ bị cũng tiễn thủ trên tiễn tháp phát hiện ra, ngay sau đó cửa thành sẽ đóng lại!
Một thành nhỏ Hắc Phong trại như thế này mà đóng lại cửa thành, Tô Mục muốn phá vỡ vào trong đó, là điều cực kỳ phiền phức!
Căn dặn bọn người Lạc Thiên Thiên xong, Tô Mục lấy ra Thiết Thai cung sau lưng, một lần duy nhất lấy ra hai mũi tên, đặt lên Thiết Thai cung.
Hai tòa tiễn tháp, hai cung tiễn thủ.
Hắn nhất định phải giết chết chúng trong cùng một thời điểm, mới có thể chắc chắn khi một cung tiễn thủ chết, không bị ai khác phát hiện.
Dù có kỹ năng Đại sư vũ khí tồn tại, việc này với Tô Mục cũng là một khảo nghiệm không dễ dàng.
Hít sâu một hơi, tỉnh táo lại.
Tô Mục trong lòng tính toán tầm mắt và phương hướng di động của hai cung tiễn thủ.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Cuối cùng, khi tầm mắt của hai cung tiễn thủ dịch ra, vừa lúc đi đến giữa tiến tháp, Tô Mục xuất thủ!
Vút!
Vút!
Nương theo hai âm thanh nhỏ vang lên, hai đầu mũi tên trong nháy mắt xuyên qua khoảng cách hơn hai trăm mét, cùng lúc đâm trúng vào trán và yết hầu của hai cung tiễn thủ!
Lặng yên không tiếng động, hai cung tiễn thủ lập tức đổ gục trên tiễn tháp.
Dưới tình huống không phát ra gần như bất cứ âm thanh nào, Tô Mục nhất cung song tiễn, hoàn thành song sát!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận