Ngừng lại một chút, Bạch Kỳ Sơn sắc mặt ngưng trọng nói: “Đại trại chủ Hàn Ly của Hắc Phong trại, đúng là một vị võ tướng chân chính đột phá cực hạn binh chủng. Bằng không thì, hắn cũng không thể nào khống chế được vài chụ tòa sơn trại to nhỏ ở trăm dặm xung quanh.”
“Chỉ là…”
Kết hợp với tin tức hỏi thăm được từ trong miệng tên thủ lĩnh đạo tặc, Bạch Kỳ Sơn phỏng đoán: “Căn cứ vào thông tin lộ ra của vị thủ lĩnh kia, thuộc hạ phỏng đoán, Hàn Ly có lẽ vừa mới vượt qua giới hạn.”
“Theo như phân chia võ tướng chúa công nói, Hàn Ly có lẽ chỉ là võ tượng hạng ba, là loại có thực lực thấp nhất trong các võ tướng.”
Báo cáo tin tức cuối cùng mình thẩm vấn được, Bạch Kỳ Sơn yên lặng lui sang một bên.
Nhất thời.
Bầu không khí trong phủ lãnh chúa trầm hẳn.
Từ khi trọng sinh đến nay, Tô Mục chưa hề tận mắt thấy một vị võ tướng nào.
Nhưng mà, sự tồn tại của cực hạn binh chủng, cùng với tin tức thể hiện lòng tin tuyệt đối từ tên thủ lĩnh kia, Tô Mục cảm giác vô cùng rõ ràng sự chênh lệch của binh chủng đặc thù và võ tướng!
Võ tướng hạng ba, cũng là võ tướng!
Một vị Võ tướng, lại thêm hơn hai mươi nghìn binh lực trong Hắc Phong trại, tựa như một khối đá nặng trịu, đặt trong lòng Tô Mục và Lạc Thiên Thiên.
Nếu Hàn Ly thật sự mang binh đến đột kích.. Phượng Vũ trấn bị phá là điều không phải nghi ngờ!
Có lẽ, Tô Mục có thể chặn được Hàn Ly, nhưng binh chủng đặc thù và binh chủng tinh anh, ai đi chặn?
Chỉ bằng binh lực hiện giờ của Phượng Vũ trấn sao?
Nếu như không có mình, chỉ sợ là một kích thôi… những tên binh chủng đặcthù và binh chủng tinh anh, sẽ phá tan được phòng ngự của Phượng Vũ trấn!
Đến lúc đó, Tô Mục chỉ có thể mang Lạc Thiên Thiên và Bạch Kỳ Sơn chạy trốn, trơ mắt nhìn lãnh địa bọn họ đã bỏ tâm huyết bị phá hủy trong chốc lát!
Đến lúc đó, không chỉ Lạc Thiên Thiên sẽ mất đi nghề lãnh chúa, ngay cả con đường chuyển chức tiếp theo của Tô Mục, cũng sẽ càng thêm khó khăn vô vàn!
…
…
Cộp.
Cộp.
Cộp.
Âm thanh trong trẻo vang lên trong đại sảnh.
Sau một thời gian im lặng dài, Tô Mục vẫn đang suy tư bỗng mở mắt, nhìn về phía Bạch Kỳ Sơn: “Thăng cấp của lãnh địa, bao lâu có thể hoàn thành?”
“Ước chừng hai ngày.”
Bạch Kỳ Sơn nghĩ nghĩ, trả lời: “Trừ bỏ những cơ sở không thiết yếu, có lẽ khoảng 1 ngày rưỡi có thể hoàn thành, đưa Phượng Vũ trấn thành Phượng Vũ thành.”
“Cho ngươi một ngày.”
Tô Mục trầm giọng nói: “Ngày mai vào giờ này, ta muốn nhìn thấy Phượng Vũ thành hoàn toàn thăng cấp, sau đó… lấy độ nhanh nhất xây dựng tường thành!”
Thành trấn cấp 3, chỉ có tường cao 3 mét.
Sau khi tăng cấp thành nhỏ, sẽ là 5 mét tường thành!
Có lẽ, kiểu tường thành như vậy còn chưa ngăn được một vị võ tướng, nhưng tuyệt đối có thể ngăn cản được NPC binh chủng dưới võ tướng! Dù là binh chủng tinh anh hay binh chủng đặc thù!
Có tường thành nhưu vậy, tính an toàn của lãnh địa cũng sẽ được tăng mạnh.
“Một ngày…”
Nhanh chóng tính toán, Bạch Kỳ Sơn cắn răng, gật đầu đáp ứng: “Thuộc hạ cam đoan ngày mai có thể hoàn thành nhiệm vụ! Một ngày hoàn thành thăng cấp lãnh địa, trong vòng 5 ngày, hoàn thành xây dựng tường thành!”
Để lượng công việc hai ngày có thể hoàn thành trong một ngày, Bạch Kỳ Sơn chỉ có thể nghĩ được một cách, chính là để nông phu thành trấn làm việc không ngừng nghỉ.
Cứ như thế, dân tâ sẽ bị hạ.
Nhưng mà, đến lúc này, hắn không quản được nhiều chuyện như vậy. Làm chức vụ trong lãnh địa gần với Tô Mục và Lạc Thiên Thiên, hắn cũng biết lãnh địa gặp phải bao áp lực.
Vượt qua kiếp nạn lần này, Phượng Vũ trấn sẽ là Phượng Vũ thành, sừng sững trên mặt đất;
Không qua được kiếp nạn lần này… ngay cả lãnh địa cũng bị phá hủy, dân tâm không còn tồn tại.
Dân tâm giảm thì giảm đi.
Nếu như thành công vượt qua kiếp nạn lần này, cùng lắm thì hắn lại mệt một chút, nâng cao dân tâm lên!
Dù sao…
Cho đến giờ, đây đều là công việc của mình.
Sau khi hạ quân lệnh, Bạch Kỳ Sơn rời đại sảnh, tiếp tục không ngừng thăng cấp chủ trì lãnh địa.
…
…
Đợi đến khi thân ảnh Bạch Kỳ Sơn biến mất, Lạc Thiên Thiên tràn đầy lo lắng nhìn Tô Mục: “Tô Mục, chúng ta… có thể vượt quan kiếp nạn này sao?”
“Lãnh địa không có việc gì.”
Có hơi nhức đầu vuốt vuốt mi tâm, Tô Mục trầm giọng.
“Ngươi có cách rồi?” Lạc Thiên Thiên ngạc nhiên hỏi.
Đối với Lạc Thiên Thiên, Tô Mục là bầu trời của lãnh địa, Mặc kệ gặp được khó khăn gì, chỉ cần Tô Mục có cách, vậy thì là không khó khắn gì, Nếu như Tô Mục không cách nào giải quyết…
Nàng chuẩn bị thuyết phục Tô Mục, từ bỏ lãnh địa, rời đi cùng mình.
“Cũng coi như có cách.”
Ý nghĩ trong đầu trước đó lại nảy lên lần nữa, Tô Mục trầm giọng: “Ta chuẩn bị… chủ động xuất kích!”
“Tiến đánh Hắc Phong trại?’ Lạc Thiên Thiên king ngạc.
“Ừm.” Chỉnh sửa ý tưởng, Tô Mục chậm rãi nói: “Lãnh địa sẽ phải chịu công kích của Hắc phong trại, đây là tất nhiên. Chỉ là chúng ta không biết cuộc công kích sẽ tới khi nào, cũng không biết lần sau địch nhân có bao nhiêu số lượng, có bao gồm võ tướng hàn Ly hay không!”
“Nhưng dù gì, để chiến trường ngay trên lãnh địa, tổn hao như thế nào cũng sẽ là của chúng ta.”
“Cho nên, ta chuẩn bị chủ động xuất kích!”
“Ta không đồng ý!”
Tô Mục vừa dứt lời, Lạc Thiên Thiên liền đứng dậy.
Trên khuôn mặt vốn đáng yêu xinh đẹp, lại là một sự tức giận tái mặt: “Tô Mục, ngươi phải rõ ràng, ngay từ đầu ta vì vui nên mới xây dựng lãnh địa; nhưng càng về sau, ta là vì ngươi, vì để ngươi chuyển chức mới xây dựng lãnh địa.!”
“Nếu vì bảo vệ lãnh địa mà để ngươi thân hãm vào lòng địch… ta thà rằng không có lãnh địa này!”
Lạc Thiên Thiên bối rối.
So với khi nghe được Phượng Vũ trấn khó mà chống cự binh lực của một võ tướng, nàng càng thêm bối rối.
Hàn ly mang binh đột kích, quả là khó mà ngăn nổi, nàng cùng lắm là mang thoe Tô Mục chạy trốn. Coi như mất đi thân phận lãnh chúa, chờ đến khi trò chơi mở con đường nạp tiền, nàng vẫn có cách để bồi dưỡng Tô Mục.
Nhưng chủ động xuất kích…
Đây là một sơn trại của một vị võ tướng có hơn hai mươi ngàn thổ phỉ cường đạo đó, lớn cơ nào a!
Nếu như chỉ đốii mặt với NPC binh chủng, dù số lượng có nhiều, Lạc Thiên Thiên cũng sẽ không lo lắng.
Nhưng trong quân địch lần này, có một vị võ tướng chân chỉnh!
Thân là ngươi chơi, so với Tô Mục nàng càng hiểu rõ hơn về cách biệt giữa NPC binh chủng và võ tướng! Cho dù là NPC đạt đến binh chủng cực hạn!
Danh tướng, mưu sĩ, danh thần, đây chính là điểm để “Thế giới thứ hai” bán được nhiều bản nhất, trong trò chơi, NPC binh chủng và võ tướng là hai khái niệm khác biệt hoàn toàn.
Cho dù là võ tướng rác rưởi nhất… cũng có thể tùy tiện giết chết bất cứ NPC binh chủng nào!
Cho nên, Lạc Thiên Thiên luống cuống.
Vừa nghĩ tới việc Tô Mục chủ động xuất kích, có khả năng rơi vào tay Hắc Phong trại, thậm chí có khả năng sẽ chết trận, sẽ không còn xuất hiện trước mặt mình, tim Lạc Thiên Thiên giống như vừa bị người hung hăng bóp cho một cái!
Khó chịu muốn khóc!
Loại cảm giác này, chưa từng xuất hiện.
Đến mức mà, hình tượng một em gái đáng yêu và lạc quan bỗng trở nên nổi giận hiếm thấy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận