Dịch: Hoangforever

Cô gái Chu Lâm cứu
Trên khuôn mặt Chu Lâm hiện ra dáng vẻ khinh thường. Hắn hiện tại vô cùng tự tin vào bản thân mình.
“Con mẹ nó, tiểu tử này cũng quá kiêu ngạo đi.”
“Lên, mọi người cùng lên cho hắn một trận đi.”
Nghe thấy Chu Lâm tỏ vẻ khinh thường mình như vậy, đám đầu trọc tức thì nổi điên lên, lửa giận phun trào ra. Bọn chúng quen thói lớn lối rồi, còn chưa thấy ai dám nói chuyện như vậy với bọn chúng.
Sau đó, không đợi tên đầu trọc ra lệnh, tất cả đám đàn em cầm gậy gộc xông về phía Chu Lâm, khí thế rất là mạnh mẽ.
Chu Lâm thấy bọn chúng ồ ạt lao lên, trong lòng nhất thời không khỏi rét run lên, rất muốn co giò lên bỏ chạy, thế nhưng cuối cùng vẫn là nhịn lại được.
“Sát!”
Hắn hét lớn lên một tiếng để tiếp thêm can đảm, sau đó cầm gậy gỗ chủ động lao về phía đối phương.
Rất nhanh, song phương va chạm với nhau.
Hô!
Tên thanh niên thứ nhất dữ tợn xông lên. cây gậy gỗ trong tay hung ác đánh về phía đầu của Chu Lâm.
Chu Lâm cũng không có tránh né, mà cầm thanh gậy gỗ trong tay đánh về phía đối phương, nhưng tốc độ của hắn nhanh hơn. Gậy gỗ trong tay đập lên cánh tay đối phương, thanh niên kia kêu thảm lên một tiếng, cây gậy gỗ trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Chu Lâm bước tới, một cước đạp lên người tên này khiến cho tên này ngã lăn ra mặt đất.
Mà lúc này tên côn đồ thứ hai lao tới, cũng cầm gậy gỗ đánh về phía đầu hắn.
Chu Lâm bị bọn chúng kích thích ra hung tính, gậy gỗ nâng lên, chặn lại công kích của tên này, sau đó thuận thế lao lên húc vào ngực hắn. Do lực quá mạnh làm cho tên này ngã chổng vó.
“Đi chết đi.”
Cùng lúc đó, gậy gỗ trong tay hung hăng nện lên ngực hắn, đem tên này đánh cho nằm co cắp dưới mặt đất.
Giao phong ngắn ngủi, Chu Lâm đã loại bỏ được 3 đối thủ. Cộng thêm 2 tên lúc trước nữa là 5 tên đã mất đi lực chiến đấu. Hiện tại đám còn đánh được, cộng thêm với tên đầu trọc nữa là 8 tên.
“Tiểu tử, ngươi thật sự muốn cùng chúng ta làm địch nhân sao? Đã suy nghĩ tới hậu quả chưa?”
Tên đầu trọc thấy 3 tên thuộc hạ của mình bị hạ nhanh chóng, sắc mặt rất là khó coi, hai con mắt dữ tợn lên nhìn chằm chằm Chu Lâm, lên tiếng hăm doạ.
“Nói nhảm nhiều làm gì, muốn đánh tựu đánh, không đánh thì cút!”
Chu Lâm càng ngày càng tự tự, hắn nheo mắt lại nhìn tên đầu trọc, hừ lạnh một phát, nói.
“Con mẹ ngươi! Lão tử thành toàn cho ngươi.”
Khuôn mặt tên đầu trọc vặn vẹo, vung thanh gậy gỗ trong tay lên hướng về phía đầu Chu Lâm đánh tới, lực lượng lớn tới doạ người.
Chu Lâm phản ứng rất nhanh, tay phải nâng thanh gậy gộc lên, chặn lại đòn của đối thủ.
Mặc dù tên đầu trọc có lực lượng rất lớn thế nhưng hắn còn mạnh hơn hắn nhiều, lực lượng còn lớn hơn nữa cho nên hai bên va chạm vào nhau, Chu Lâm liên tục chấn đối thủ liên tiếp lui về phía sau.
Trên đầu trọc thấy vậy, trên khuôn mặt liền hiện ra sự hoảng sợ. Đúng lúc này, một cước đá ra, đá trúng ngay giữa lồng ngực hắn, “Rầm” một tiếng, thân thể to lớn ngã ầm xuống đất, sau đó phun ra một ngụm máu lớn.
Chu Lâm đứng bên cạnh cầm thanh gậy gỗ chỉ thẳng vào cổ họng tên đầu trọc, bộ dạng rất là oai phong. Đám côn đồ kia thấy đại ca mình bị hạ liền kinh ngạc không thôi, cũng không dám vọng động.
“Ai không sợ chết thì lên.”
Chu Lâm liếc mắt lạnh lùng nhìn bọn chúng, trầm giọng nói.
Đám côn đồ kia bị Chu Lâm hù doạ cho sợ, liên tiếp thối lui về phía sau.
Thấy vậy, Chu Lâm đắc ý vô cùng. Ánh mắt cũng không giấu được sự kích động, không ngờ mình có thể trở nên cường đại tới như vậy.
“Đéo đỡ được!”
Lúc quay sang nhìn Phan Nhược Tình định tranh công, đột nhiên phát hiện ra nữ nhân kia nhân lúc hắn và đám đầu trọc ẩu đả với nhau đã thừa cơ chạy trốn, thế là hắn thốt lên một câu.
Chỉ là nàng giống như uống say rượu vậy, bước chạy có chút xiên vẹo.
Đây cũng quá là lợi dụng đi!
“Biến, lần sau thấy lão tử, tốt nhất tránh xa ra một chút!”
Chu Lâm hướng về phía đám tên đầu trọc quát to. Sau đó vội vàng đuổi theo Phan Nhược Tình.
“Tiểu tử, đắc tội Cuồng Thiếu, ngươi chắc chắn phải chết!”
Tên đầu trọc tức giận rống lên, sau đó kịch liệt ho khan. Chu Lâm thấy hắn nói vậy, quay lại đạp cho hắn một cước, một cước này cũng không nhẹ.
Cũng chỉ là bại tướng dưới tay mà thôi, gào to làm cái vẹo gì. Chu Lâm căn bản không để ý tới lời uy hiếp của bọn chúng.
Vừa đuổi kịp Phan Nhược Tình, thì thấy nàng lảo đảo một cái, sau đó chúi người ngã về phía trước. Thấy vậy hắn nhanh tay đỡ lấy nàng, một mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào mũi.
“Phan Nhược Tình, cô sao vậy? Sao lại biến thành bộ dạng này rồi?”
Chu Lâm hỏi.
Phan Nhược Tình hai mắt mơ mơ màng màng, mặt đỏ bừng lên, hiển nhiên say rượu không nhẹ.
Nàng liếc mắt nhìn Chu Lâm một cái, sau đó dừng lực muốn đẩy hắn ra. Nhưng thân thể nàng lúc này giống như diều dứt dây vậy, trực tiếp ngã vào trong vòng tay của Chu Lâm.
Trong nháy mắt, một cỗ hơi nóng ấm áp, ôn nhu, mềm mại truyền tới.
Phan Nhược Tình thân thể rất mềm, ôm vào người vô cùng thích, để cho Chu Lâm thích mãi, không nỡ rời.
“Phan Nhược Tình, tỉnh lại, tỉnh lại đi, cô…. Cô vẫn có thể đi được chứ?”
Nhìn gương mặt xinh đẹp kia, Chu Lâm lắp bắp hỏi.
Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc gần với phụ nữ như vậy.
“Ta… ta không phải là Phan Nhược Tình, buông ta ra…. Để ta đi.”
Không phải Phan Nhược Tình?
Chu Lâm ngẩn người một lúc, sau đó cẩn thận nhìn kỹ lại khuôn mặt xinh đẹp đang ở sát cạnh mình này, hắn cũng có hơi không chắc chắn, dù sao hắn cũng chưa bao giờ tiếp xúc gần với Phan Nhược Tình!
Bất quá, cô gái này mặc một bộ tây phục, nhìn rất là trưởng thành, quả thật so với hoa khôi Phan Nhược Tình kia khác nhau rất xa.
Nhất là đôi bồng đào kia, không ngừng phập phồng lên xuống, Chu Lâm ước chừng nó hẳn là cỡ 36D.
* 36D: tầm 100cm.
Phan Nhược Tình rất đẹp, nhưng ngực của nàng ta cũng không có đồ sộ giống như vậy.
“Nóng, nóng quá đi!”
Đột nhiên, cô gái kia lẩm bẩm nói.
Sau đó bắt đầu uốn éo trong ngực của Chu Lâm, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn, ngón tay ngọc ngà không ngừng lôi kéo, cào cấu lên ngực Chu Lâm.
Chu Lâm là trai tân, làm sao có thể chịu đựng được kích thích lớn tới như vậy được cơ chứ. Một cỗ hừng hực từ dưới đan điền dâng lên, hắn ngay lập tức có phản ứng, dựng thẳng đứng chào cờ lên, làm cho Chu Lâm không khỏi xấu hổ.
* đan điền: vùng dưới rốn.
Nhưng mà động tác của cô gái kia lúc này càng lúc càng táo bạo hơn. Nàng không chỉ lôi kéo xé quần áo của hắn mà còn lôi kéo xé quần áo của mình nữa, nhất thời nhiều chỗ hở lộ ra, để cho Chu Lâm no cả con mắt.
“Không được.”
Toàn thân Chu Lâm bắt đầu nóng lên, nhưng lý trí vẫn còn thầm nhắc nhở mình.
Vốn hắn nghĩ rằng cô gái này có lẽ do uống rượu quá nhiều, nhưng lúc này mới phát hiện ra mọi chuyện cũng không có đơn giản giống như hắn nghĩ. Bởi vì khuôn mặt của đối phương đỏ lên vô cùng khác thường, cả làn da trắng nõn hiển lộ ra ngoài kia nữa.
“Đừng bảo là bị đánh thuốc nha?”
Một suy nghĩ loé lên trong đầu của Chu Lâm, hắn lập tức trừng lớn hai mắt hỏi.
Mà lúc này, nữ nhân kia đã đem chiếc áo mình đang mặc lột xuống, hơn phân nửa đôi bồng đào xuất hiện ra trước mắt Chu Lâm, để cho Chu Lâm ngụm xuống một ngụm nước bọt.
Thật sự quá to, quá trắng!!
Hắn nghiêng đầu nhìn xung quanh, cố tránh né cảnh tượng này, cả con phố vắng tênh, không một bóng người.
Đã hơn nửa đêm rồi, hắn cũng không thể bỏ mặc cô gái này ở trên đường được và hắn cũng không có tiền mang cô ta tới khách sạn.
Thế là, hắn cắn răng một cái, ôm lấy eo người con gái này rồi chạy nhanh về phòng trọ của mình.
Dọc đường đi, cô gái này không ngừng vặn vẹo, thậm chí còn vô thức phát ra tiếng rên rỉ nữa, khiến cho ngọn lửa dâm dục trong người Chu Lâm không ngừng bốc lên.
Lúc quay trở lại phòng, hắn đặt cô gái này lên giường, còn mình thì lao vào phòng tắm, mở vòi nước ra phun xối xả lên đầu.
Dòng nước lạnh như băng chảy dọc qua cơ thể, xoa dịu đi cỗ hừng hực nóng rực ở trong người. Nhưng chỉ ít phút sau, hình ảnh đôi bồng đào khổng lồ kia lại chợt loé lên trong đầu.
Hắn lau khô vệt nước trên người, mặc một chiếc quần cụt ngủn rời khỏi phòng tắm. Khi vừa bước ra, đập vào mắt hắn là một hình ảnh vô cùng nóng bỏng.
Hai con mắt Chu Lâm trừng lớn lên, chiếc khăn trên tay cũng rơi từ trên tay xuống mặt đất, cỗ hừng hực mới được xoa dịu lại bộc phát lại lần nữa.
Chết tiệt!
Cô gái kia thế mà lại đem toàn bộ y phục của mình xé rách hết, chỉ còn lại hai mảnh đồ lót nữa.
Dáng người bốc lửa cứ như vậy hiển lộ hoàn toàn trước mặt Chu Lâm.
Mà quan trọng hơn là, nàng lúc này giống như một con rắn vậy. Xoay người vặn mình đủ kiểu, còn làm ra mấy động tác khiêu gợi nữa chứ, làn da trắng nõn kia, đường cong hoàn mỹ kia, đôi bồng đào khổng lồ kia, hành động khiêu gợi kia không ngừng kích thích đôi mắt Chu Lâm.
Chịu hết nổi rồi!
Hai mắt Chu Lâm cơ hồ như bốc hoả, cả người muốn nổ tung.
Nhưng chút lý trí còn sót lại lại nói với hắn rằng hắn không thể lợi dụng người ta lúc người ta gặp khó khăn được.
Chu Lâm hít sâu vào một hơi, từ phòng vệ sinh lấy ra một chiếc khăn tắm, sau đó đem chiếc khăn tắm này trùm lên người đối phương.
Ngón tay hắn không ngừng lướt trên làn da mịn màng của đối phương, hắn có thể cảm nhận được từng cỗ nhiệt lượng truyền tới ngón tay.
“Thật nóng!”
Chu Lâm thầm cả kinh trong lòng. Thuốc này cũng quá mãnh liệt đi, nếu cứ để nó tiếp tục, không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Chu Lâm bắt đầu lo lắng.
Cô gái kia giống như cảm nhận được sự hiện hữu của hắn, đôi mắt mơ màng liếc nhìn hắn một cái, trong đôi mắt ánh lên sự khát vọng, trên khuôn mặt hiện ra sự bức thiết, khẩn cấp.
“Nóng! Khó chịu quá.”
Cô gái kia lại lẩm bẩm nói.
Nghe thấy âm thanh này, lòng Chu Lâm liền nổi sóng.
Ngay vào lúc hắn đang còn lúng túng, cô gái kia đột nhiên nhào vào ngực hắn. Hai tay ôm đầu hắn, hai chân ôm eo hắn, cả người giống như một con rắn cuốn chặt lấy hắn vậy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận