Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hệ Thống
  3. Ta Dùng Hệ Thống Cua Em Gái (Dịch)
  4. Chương 5: Anh Hùng cứu Mỹ nhân

Ta Dùng Hệ Thống Cua Em Gái (Dịch)

  • 358 lượt xem
  • 2145 chữ
  • 2022-07-05 17:16:44

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

 

Dịch: Hoangforever

Sau khi sử dụng tấm phù đường tình duyên, Chu Lâm nằm trên giường mà tim đập thình thịnh.

“Mình rốt cuộc sẽ gặp được nữ nhân như thế nào đây?”

Trong lòng hắn tràn đầy mong đợi.

Chỉ là hắn nằm ở trên giường chờ đợi hơn mười mấy phút rồi, thế mà vẫn không có một nữ nhân nào xuất hiện. Trong phòng hắn, ngoài trừ tiếng tim đập thình thịch ra, cũng không có bất kỳ âm thanh nào khác.

Thế là, hắn ngồi dậy, “ồ” lên một tiếng tỏ vẻ kinh ngạc,

“Đừng nói là phù đường tình duyên mất hiệu lực rồi nha?”

Chu Lâm có chút lo lắng nói, tâm trạng hắn lúc này giống như bị mèo cào vậy.

Lại thêm mấy phút nữa trôi qua, rốt cuộc hắn không đợi được nữa, mặc quần áo, ra ngoài.

Một cơn gió mát thổi qua làm cho tâm tình Chu Lâm dịu đi một chút. Lúc này hắn mới nhận ra rằng đã gần nửa đêm rồi, trên phố không có lấy một bóng người qua lại.

Hắn đi dọc con phố mà không có mục đích gì, nghĩ về những chuyện đã xảy ra hôm nay mà cảm thấy như là một giấc mơ vậy.

“Nếu là giấc mơ vậy xin giấc mơ này đừng bao giờ tỉnh lại nữa.”

Hắn thì thầm nói.

“Buông ta ra, các ngươi muốn làm gì?”

 “Khà khà…đêm hôm khuya khoắt thế này, cô em nghĩ chúng ta muốn làm gì?”

“Em gái, đi với tụi anh. Tụi anh sẽ làm cho em sung sướng.”

“Cút ngay! Đừng có đụng vào người ta.”

Đúng lúc này, bên tai Chu Lâm vang lên những tiếng nói kỳ quái, xen lẫn trong đó là tiếng nói của một người phụ nữ.

Hắn chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, nhớ ra mục đích của mình, hai con ngươi trừng lớn, hỏi:

“Không thể nào? Anh hùng cứu mỹ nhân? Đây là cái bạn sẽ gặp được một cuộc gặp gỡ định mệnh khó quên mà phù đường tình duyên có nhắc tới sao? Cũng quá là cẩu huyết đi!!”

* Cẩu huyết: Máu chó.

Mặc dù nghĩ như vậy, thế nhưng hắn cũng không có chần chừ mà là vội vàng chạy về phía nơi âm thanh phát ra.

 “Cứu mạng!”

“Hắc hắc, không ngờ tối nay lại có thể gặp được một mỹ nhân cực phẩm như thế này, anh em ta thật có số hưởng mà.”

“Em gái, đã hơn nửa đêm rồi, em có kêu la rát cổ họng cũng không có ai tới cứu em đâu, tốt nhất em nên biết điều, ngoan ngoãn theo bọn anh đi.”

Rất nhanh, tiếng kêu cứu của cô gái trẻ lại vang lên một lần nữa. Âm thanh lần này có phần yếu ớt hơn trước đó, Chu Lâm thầm kêu không tốt, vội vàng tăng tốc độ lên.

Hắn rẽ qua một con phố thì thấy 4-5 tên côn đồ đang lôi kéo một cô gái trẻ cao gầy. Cô gái vung chiếc túi trên tay mình lên chống cự lại, thế nhưng hành động này lại càng khiến cho đám côn đồ hưng phấn hơn, há há” cười lớn lên.

 “Dừng tay!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, lửa giận trong người Chu lâm không ngừng sôi trào lên. Đây thế nhưng mà là nữ nhân định mệnh của hắn đấy. Cái đám côn đồ cắc ké này thế mà dám đùa giỡn với nàng, quả thực muốn chết mà.

Chỉ là hắn còn chưa kịp gầm lên xông qua, đột nhiên bên cạnh truyền tới một tiếng quát lớn. Lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị tiếng quát này ép cho bắn ngược trở về.

Sau đó, hắn nhìn thấy một tên đầu trọc vạm vỡ, mang theo một đám người trực tiếp bao vây đám côn đồ này lại.

Chu Lâm nhìn mà ngạc nhiên vô cùng, không phải là anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tại sao không đúng sách vở gì hết vậy?

Quả thật có anh hùng cứu mỹ nhân, thế nhưng anh hùng cũng không phải là hắn.

Chu Lâm nhìn tên đầu trọc kia một cái, nhìn kiểu gì cũng không thấy hắn có điểm gì giống với anh hùng mà giống với một con gấu vạm vỡ thì đúng hơn.

 “Cái đám chó chết tụi bay thật là to gan lớn mật. Ngay cả nữ nhân của Cuồng Thiếu, tụi bay cũng dám cả gan đụng vào, quả thực muốn chết mà!”

Tên đầu trọc hung dữ, quát mấy tên côn đồ kia.

Đám côn đồ kia thấy tên đầu trọc và đám người của hắn xuất hiện thì bị dọa cho sợ bể mật. Lúc này lại nghe nhắc tới Cuồng Thiếu, sắc mặt trong phút chốc tái đi,  “phốc phốc” một tiếng, toàn bộ quỳ xuống, hoảng sợ van xin:

 “Chúng em không biết đây là nữ nhân của Cuồng Thiếu. Chúng em sẽ cút ngay đây, van xin đại ca bỏ qua cho bọn em.”

 “Đánh! Đánh chúng một trận cho ta, đánh thật mạnh vào!”

Tên đầu trọc vạm vỡ hừ lạnh một tiếng nói.

Đám người dưới quyền nghe thấy như vậy liền cầm gậy gộc lao lên giống như hổ đói vồ mồi, điên cuồng đánh đám côn đồ kia, đánh cho bọn chúng khóc lóc thảm thiết lên, thế nhưng lại không dám phản kháng lại.

Chu Lâm nhìn mà trợn tròn mắt. Đám người này cũng quá hung bạo đi, nhìn mà hắn không khỏi nuốt nước bọt cái “ực”.

Chỉ trong giây lát, mấy tên côn đồ kia chỉ có thể nằm dưới đất kêu rên.

“Phan tiểu thư, cô bỏ đi mà không chào Cuồng Thiếu lấy một tiếng, làm cho Cuồng Thiếu rất là tức giận a!”

“Thôi, theo chúng tôi trở về đi, đừng để Cuồng Thiếu sốt ruột chờ đợi nữa.”

Sau khi đánh xong đám côn đồ kia, tên đầu trọc quay về phía cô gái trẻ cười nói. Chỉ là nụ cười của hắn còn khó coi hơn cả khóc nữa.

“Ngươi quay về nói với Cuồng Thiếu là, đã muộn rồi, ta muốn về nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mau nói sau.”

Cô gái kia xoa đầu, ngẩng đầu lên nói với tên đầu trọc.

“Phan Nhược Tình?”

“Hóa ra là Phan Nhược Tình, hoa khôi của trường cao đẳng sư phạm Dương Bình. Nữ nhân mà phù đường tình duyên định hướng, đừng bảo là nàng nha?”

Đối phương vừa ngẩng đầu lên, Chu Lâm liền nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của đối phương. Khuôn mặt xinh đẹp kia, dáng người nóng bỏng kia, chỉ nhìn thôi không khỏi khiến cho bao người phải mơ màng.

Trường cao đẳng sư phạm Dương Bình có ba đại hoa khôi và Phan Nhược Tình được công nhận là hoa khôi số 1 của trường. Nàng ấy là nữ thần trong tim của tất cả nam sinh trong trường. Chu Lâm từng nhìn thấy nàng từ xa và đã khắc sâu hình ảnh ấy.

Huống hồ, huynh đệ của hắn, Vương Tinh còn là fan cuồng nhiệt của nàng nữa. Trong cặp hắn lúc nào cũng có cất giấu vài tấm ảnh về Phan Nhược Tình, cho nên hắn tuyệt đối không có nhận lầm.

Chỉ là, biểu hiện của Phan Nhược Tình lúc này có chút không đúng, hình như có vẻ không được thoải mái cho lắm.

Sau khi nghe thấy Phan Nhược Tình nói như vậy… sắc mặt của tên đầu trọc liền lạnh xuống,

“Phan tiểu thư, xin đừng làm khó chúng tôi. Cô không muốn chúng tôi phải thô bạo với cô đúng không?”

“Cút ngay!”

Khuôn mặt của Phan Nhược Tình liền trở nên lạnh lùng. Nàng vung túi lên và đập vào đầu tên đầu trọc. Tên đầu trọc ngay lập tức né tránh đi, nhân cơ hội đó, Phan Nhược Tình liền bỏ chạy.

Nhưng đối phương có nhiều người như thế này, nàng làm sao có thể chạy thoát được cơ chứ, rất nhanh đã bị bắt lại.

“Thả ra!”

“Cứu mạng a!”

Phan Nhược Tình vùng vẫy trong tuyệt vọng, hoảng sợ kêu lên.

“Phan tiểu thư, xin lỗi. Mang người đi.”

Tên đầu trọc ra lệnh, rất nhanh liền có hai tên thủ hạ lôi kéo Phan Nhược Tình đi.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Lâm lo lắng vò đầu bứt tai. Những tên này không dễ trêu chọc a, hắn chưa bao giờ trải qua loại chuyện giống như thế này, cho nên có chút luống cuống.

“Con mẹ nó chứ, ta không phải hiện tại có Rút Thưởng Thương Thành sao, thân thể vừa mới được tôi thể xong, sợ cái chim!”

Mắt thấy Phan Nhược Tình sắp bị mang đi, hai con mắt Chu Lâm lóe lên, cắn răng một cái, không còn do dự nữa, nhảy vọt ra.

“Đứng lại!”

Hắn chắn trước mặt đám người kia, quát lớn lên một tiếng,

“Buông cô gái này ra ngay!”

Một khắc này, hắn cảm giác mình chẳng khác gì anh hùng vậy.

Nhưng khi ánh mắt va chạm với ánh mắt hung ác của tên đầu trọc và hơn 10 tên thuộc hạ của hắn kia, trong phút chốc liền cảm thấy hối hận, mới vừa rồi mình thật sự quá vọng động mà!

“Cứu ta!”

Phan Nhược Tình thấy Chu Lâm nhảy ra thì giống như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, liền vội vàng kêu lên.

“Từ đâu chạy ra một tên tiểu tử hôi sữa này vậy? Định học người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Nhân lúc lão tử còn chưa nổi giận, nhanh nhanh cút đi cho lão tử, bằng không nằm viện đừng trách lão tử!”

Tên đầu trọc hung ác quát lên.

Còn những tên thủ hạ của hắn thì cười “ha ha..”, Chu Lâm vừa nhìn đã thấy gầy yếu, bọn chúng căn bản không có đặt hắn ở trong lòng.

“Ta lặp lại lần nữa, thả cô gái kia ra.”

Chu Lâm cố nén sợ hãi, lại một lần nữa quát lên.

Hắn hiện tại đang là miễn cưỡng chống đỡ. Chứ kiểu đối phương mới dọa câu đầu đã làm cho hắn sợ chạy mất dép, vậy thì mất mặt quá.

Chỗ dựa duy nhất của hắn là cơ thể hắn đã được tôi thể đan cải tạo qua. Nhưng những người này cũng không phải dễ trêu chọc a, lại còn có mười mấy người nữa, hắn không biết có thể đối phó được hay không đây.

“Thật tưởng rằng lão tử tâm địa giống như bồ tát sao? Hai đứa bay, lên, bẻ gãy chân tay nó cho ta.”

Tên đầu trọc nổi giận, đằng đằng sát khí gầm lên.

Rất nhanh hai thanh niên cầm gậy gộc bước ra, bọn chúng cười “ha ha…”, trên khuôn mặt hiện ra sự khinh thường và giễu cợt.

“Tiểu tử, lá gan không nhỏ, lại dám cùng đại ca Quang đầu trọc mạnh miệng.”

“Ngươi nếu như chui qua đũng quần chúng ta, sau đó van xin Quang đại ca, ta sẽ lưu lại cho ngươi một cái chân.”

“Ha ha ha …”

Một tên trong đó hài hước nói với Chu Lâm.

“Các ngươi chỉ biết nói nhảm như vậy thôi sao? Có giỏi thì tới đánh lão tử đi.”

Chu Lâm khẩn trương nhìn chằm chằm hai tên này, quát to.

“Con mẹ nó, muốn chết!”

“Đánh hắn!”

Hai người bị Chu Lâm chọc giận, giơ gậy gỗ lên đánh về phía hắn, bộ dạng rất là hung ác.

Đối mặt với hai công kích, thế nhưng Chu Lâm lúc này lại vô cùng bình tĩnh. Ánh mắt hắn lấp lãnh hữu thần, sáng như điện. Khi cây gậy sắp đánh xuống đầu mình, đúng lúc này hắn đột nhiên chuyển động.

Sưu!

Ngay sau đó, hắn đã xuất hiện trước mặt một tên, một quyền đấm ra, đấm về phía nách đối phương. Ngay lập tức khuôn mặt của người này liền hiện ra dáng vẻ đau đớn, kêu thảm một tiếng lui về phía sau, gậy gỗ trong tay cũng rớt xuống, vừa lúc Chu Lâm bắt được.

Bành!

Chu Lâm xoay người, đột nhiên ngồi xổm xuống, cây gỗ trong tay quét qua, đánh thẳng vào bắp chân của tên kia. Ngay sau đó tiếng xương gãy vang lên, tiếp đó thanh niên kia gào thét bay ra ngoài.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng gì thì hai tên côn đồ đã ngã lăn ra đất.

Tên đầu trọc và đám thuộc hạ kia thì trợn tròn mắt lên, không thể tin được.

Phan Nhược Tình cũng ngạc nhiên nhìn Chu Lâm, sau đó là mừng rỡ, rốt cuộc nàng cũng thấy được hi vọng.

Lúc này, trong lòng Chu Lâm giống như dời sông lấp bể vậy. Trái tim đập thình thịch không ngừng. Hắn không ngờ sằng, sau khi cơ thể được tôi thể đan cải tạo xong, hắn lại trở nên mạnh mẽ tới như vậy. Công kích của đối phương ở trong mắt hắn chẳng khác nào đứa nhỏ đang chơi trò chơi vậy.

Trong nháy mắt, hắn liền cảm thấy tự tin vô cùng.

“Quá yếu, các người cùng lên hết đi!”

Chu Lâm nhàn nhạt nhìn đám người tên đầu trọc, rất là trâu bò nói. Nhân số của đối phương mặc dù nhiều, thế nhưng lúc này ở trong mắt hắn chẳng khác nào gà đất chó kiểng vậy.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top