Dịch: Hoangforever
“Ta sẽ không bị giày vò tới chết đó chứ?”
Chu Lâm không ngừng lăn lộn ở trên giường, khuôn mặt vặn vẹo lên vì đau đớn. Lúc này hắn có chút hối hận vì đã lỡ nuốt mất viên thuốc kia.
Càng làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ chính là, trên người hắn không ngừng tứa ra thứ nước màu đen. Tấm ván giường phía dưới đã bị thứ nước này nhuộm thành màu đen từ lâu rồi.
Hơn nữa, hắn còn không có cách nào xác định được biến hoá này rốt cuộc là tốt hay là xấu.
Cũng không biết trải qua bao lâu, tưởng chừng dài gần như một thế kỷ, đúng lúc này cơn đau mới dần dần dịu đi. Thứ nước màu đen cũng không còn chảy ra nữa.
“Công hiệu của thuốc đã hết rồi sao?”
Thấy vậy, Chu Lâm lúc này mới thở phào ra nhẹ nhõm.
Khi cơn đau hoàn toàn biến mất, lúc này Chu Lâm cảm thấy cả người khoai khoái, cả cơ thể tràn ngập lực lượng.
Thế là hắn nằm từ dưới giường cong người búng ngược dậy một phát, ai mà ngờ được hắn thế mà làm được. Phải nói là thân thủ mạnh mẽ vô cùng.
Trên khuôn mặt hắn hiện ra sự ngạc nhiên và mừng rỡ. Hắn giơ nắm tay lên, đấm vào không trung một cái, ‘vụt vụt”, cơ hồ có tiếng gió truyền ra. Tốc độ vung quyền của hắn phải nói là nhanh tới nỗi hắn còn không tin được đó là mình vung quyền.
“Cơ thể mình thật sự đã bị tôi luyện qua một lần.”
Sau khi xác nhận, hắn nhận thấy rằng sức mạnh, tốc độ và phản ứng của hắn đều được tăng lên rất nhiều.
Tiếp đó, hắn cảm thấy cả người ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Thứ nước màu đen kia rõ ràng là chất thải từ trong cơ thể hắn thải ra. Nó dinh dính, nhớp nháp vào người hắn, làm cho hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Bành Bành Bành!”
Đang định vào phòng tắm để tắm, đột nhiên từ nơi cửa một trận tiếng gõ cửa dồn dập giống như tiếng trống trận vang lên. Cánh cửa rung lên bần bật.
“Tiểu Lâm tử, nhanh mở cửa!”
* Tiểu lâm tử: cách người lớn gọi một thằng nhóc.
Một giọng nói thô bạo của một người phụ nữ truyền tới làm cho Chu Lâm giật bắn mình lên. Đối với âm thanh này, hắn cũng không có xa lạ gì, còn ai khác ngoài bà chủ cực phẩm kia ra nữa.
Chắc chắn là lại tới thúc dục đóng tiền thuê nhà rồi!
Chu Lâm thầm nói ở trong lòng.
Căn phòng hắn thuê gần trường cao đẳng sư phạm này mặc dù nhỏ và rách nát thế nhưng mỗi tháng vẫn phải đóng 400 tệ.
Gia cảnh của hắn không được tốt cho lắm. Ngày ngày phải nai lưng ra dạy kèm thêm người ta ở nhà mới có thêm thu nhập. Có hôm dạy muộn quá, về muộn cổng trường đóng mất, phải lang thang ngoài đường. Cho nên, để cho thuận tiện, hắn đã thuê căn phòng này.
Nhưng hiện tại đang là thời kỳ gần tốt nghiệp, việc dạy kèm tại nhà lúc này có chút khó khăn, đương nhiên hắn không có thu nhập rồi.
Vì lý do này mà hắn thiếu tiền thuê nhà tháng trước. Tháng này thật vất vả lắm mới tích cóp được một ít tiền, thế nhưng toàn bộ số tiền đó đã được hắn lấy ra mua chiếc điện thoại di động mất rồi. Hiện tại, ngay tới việc ăn cơn còn là cả một vấn đề chứ đừng nói chi tới có tiền để đóng tiền thuê nhà.
Bà chủ nhà tầm 30 tuổi, thân hình như quả đào chín mọng, vừa đi vừa lắc lư, rất ưa thích làm dáng. Chu Lâm thường hay nhìn thẳng vào bả.
Nghe nói chồng của bả kiếm được rất nhiều tiền nhờ vào các hợp đồng ký kết được với các công trường. Cho nên bả rất là khinh thường loại người nghèo khổ giống như Chu Lâm. Chính vì lý do này mà bả đối với Chu Lâm rất là chanh chua. Cũng vì một tháng không có nộp tiền nhà mà thiếu chút nữa bà đã đuổi hắn ra khỏi căn phòng trọ này.
Vì vậy, hiện tại hắn không dám ra mở cửa, chỉ có thể giả bộ như mắt đui tai điếc, không nghe thấy.
“Lão nương biết ngươi đang ở trong nhà, tiểu tử thối, ngươi ở trong đó tính giở trò quỷ gì vậy? Còn không nhanh ra mở cửa!”
Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn hơn, nghe mà da đầu Chu Lâm tê dại đi. Hắn không ngờ được mùi hôi thối trên người mình lại lan tràn ra tới tận bên ngoài kia.
“Giả chết đúng không? Nghĩ rằng không ra mở cửa, lão nương không làm gì được ngươi đúng không?”
Bà chủ mắng to một tiếng, sau đó âm thanh đập cửa ngừng lại.
Chu Lâm còn chưa kịp thả lỏng một hơi thì nghe thấy tiếng leng keng của chùm chìa khoá vang lên. Sau khi trải qua cải tạo sau, thính giác của hắn lúc này đã được tăng cường lên phạm vi lớn.
Hắn thầm kêu lên một tiếng không tốt. Quên mất bà chủ còn có chìa khoá dự phòng nữa. Chính vì lý do này nên hắn không thể làm gì khác hơn là ra mở cửa phòng.
Cửa phòng mở ra, bà chủ nhà định lên tiếng mắng cho Chu Lâm một trận thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, xém tí nữa khiến bả ói ngay tại trận. Thế là bà vội vàng lấy tay bưng bít mũi miệng lại.
“Ngươi đang làm cái quái gì vậy? Đã bao lâu rồi chưa tắm rửa? Thối chết lão nương rồi!”
“Quỷ nghèo đúng là quỷ nghèo mà, một chút sạch sẽ cũng không có.”
“Lão nương nói cho người biết, người còn làm như vậy nữa, vậy thì nhanh nhanh cút xéo dùm ta. Còn nữa, đưa hai tháng tiền nhà đây.”
Khuôn mặt Chu Lâm hiện ra sự bất đắc dĩ, cố gắng nở ra nụ cười thân thiện nhất, nói với bà chủ nhà:
“Hoa tỷ, gần đây tài chính của ta có chút eo hẹp, tỷ có thể thong thả cho ta dăm ba ngày được không? Tỷ yên tâm đi, tới lúc đó ta sẽ trả cho tỷ cả gốc lẫn lãi, không thiếu một xu.”
Cũng do tháng trước hắn không có nộp tiền thuê nhà, cho nên bà chủ này đã bá đạo cộng thêm lợi tức, 400 tệ tiền thuê nhà biến thành 500 tệ, quả thực lòng dạ hiểm ác vô cùng, có điều, Chu Lâm hiện tại không thể không cầu nàng.
Lần này, hắn dứt khoát nhận trả thêm lợi tức.
“Ngươi nghĩ…..”
Bà chủ nhà nào sẽ bỏ qua chứ, há mồm định chửi cho Chu Lâm một trận, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt của Chu Lâm. Cả người liền ngây ra.
Hai con mắt nàng hạ thấp xuống một chút thì thấy được cơ thể trần chụi của Chu Lâm. Đôi mắt nàng mở to ra vì kinh ngạc, trong lòng không khỏi run lên, gương mặt có chút đỏ bừng, quên mất luôn cả chuyện định mắng Chu Lâm.
Chu Lâm đã sống ở đây mấy tháng rồi thế mà lúc này nàng mới nhận ra Chu Lâm lớn lên không chỉ rất có mị lực mà còn dáng người rất nóng bỏng nữa. Nhất là nụ cười kia, vừa nhìn nàng đã lập tức say mê.
“Ba ngày, tỷ cho ta thêm 3 ngày, ta hứa ta sẽ trả tỷ 1.000 tệ.”
Chu Lâm khúm núm cầu xin Hoa tỷ.
Thế nhưng hắn nào đâu có biết được rằng, cơ thể hắn sau khi trải qua tôi thể, toàn thân hắn lúc này từ trên xuống dưới tràn đầy mị lực đối với người khác.
Hắn lớn lên vốn không xấu, lúc này khuôn mặt góc cạnh càng thêm rõ ràng, kết hợp với thân cao một thước bảy, tràn đầy cương khí, nhất là khi hắn cười, ánh mắt không lớn nhưng lại rất có thần thái, đối với Hoa tỷ mà nói có mị lực cực mạnh.
Hơn nữa điểm trí mạng nhất chính là thân thể hắn sau khi được cải tạo gần như đạt tới hoàn mỹ. Thoạt nhìn không có cơ bắp thế nhưng lại cảm giác cực kỳ cường tráng. Dưới làn da màu đồng kia ẩn ẩn một sức mạnh to lớn, trực muốn tuôn trào ra, không ngừng toả ra mị lực phái nam, đánh thẳng vào con tim của Hoa tỷ.
“Không sao, không sao, tiền thuê nhà không cần vội. Tỷ thấy cậu ngày nào cũng phải làm việc vất vả, ăn không được ngon, người gầy quá.”
Bà chủ nhà vừa cười vừa nhẹ nhàng nói. Sau đó đưa tay ra định sờ lên làn da của Chu Lâm.
“Hoa tỷ, ngươi đây là…”
Hắn có chút không hiểu tình huống hiện giờ.
Hoa tỷ sửng sốt, cười trừ thu tay lại. Nàng chỉ vào quần của Chu Lâm, hai hàng mi nhíu lại nói,
“Cậu đã có một khoảng thời gian vất vả rồi. Cậu nhìn lại cậu xem, làm gì mà tới nỗi quần mặc cũng ngắn ngủi tới như vậy. Đi, theo tỷ, tỷ lấy cho cậu cái quần của chồng tỷ cho cậu mặc.”
“Ai nha, quên mất, đầu óc ta lúc này mụ mị mất rồi. Chiều cao của cậu có sự chênh lệch rất lớn so với chồng tỷ. Cậu có lẽ không mặc vừa quần của anh ấy đâu. Thế này đi, tiền thuê nhà chưa cần vội, trước cứ mua quần mới cái đã.”
Chu Lâm không thể tin được nhìn nàng, không thể tượng tượng ra được những lời này lại được phát ra từ chiếc miệng cay nghiệt kia nàng.
“Lâm tử à, cha mẹ cậu cũng không có ở bên cạnh cậu. Sau này, cậu muốn ăn đồ ngon, cậu cứ nói với tỷ, tỷ sẽ nấu cho cậu.”
“Vóc dáng này của cậu tuyệt quá. Vừa rồi chắc chắn là cậu đang bận tập thể dục đúng không. Cho nên người đầy mồ hôi đúng không? Thôi, tỷ không quấy rầy cậu nữa, nhanh đi tắm rửa đi.”
Sau đó nàng che mặt lại, hiện ra bộ mặt thẹn thùng, uốn éo cái mông rời đi.
“Hoa tỷ hôm nay thoạt nhìn xinh đẹp hơn hẳn??”
Chu Lâm nhìn chằm chằm bóng lưng của Hoa tỷ, không khỏi khen thầm một câu. Trên khuôn mặt thì hiện đầy dấu chấm hỏi, không sao giải thích được.
Từ lúc nào bà chủ xấu tính lại trở nên hào phóng tới như vậy? Kiểu giống như mặt trời ló dạng từ đằng Tây vậy.
Hắn cúi xuống và thấy chiếc quần hắn mới mua đã ngắn đi một nửa.
“Đéo đỡ được.”
Hắn vội vàng quay vào trong phòng, tìm một chiếc gương để xem, càng nhìn càng thấy ưng ý. Trong gương hắn đẹp trai hẳn ra, chiều cao lúc này cũng tăng lên tới 180cm.
Cuối cùng hắn cũng biết được lý do vì sao Hoa tỷ lại thay đổi tới chóng mặt như vậy.
“Thì ra mình có mị lực lớn tới như vậy.”
“Tôi thể đan này cũng quá trâu bò rồi. Hơn nữa mới cũng chỉ là tiểu tôi thể đan, nếu như là trung tôi thể đan, đại tôi thể đan vậy chẳng phải lên tới tận mây xanh sao?”
Chu Lâm hưng phấn gào to.
Đây là lần đầu tiên hắn khen ngợi hết lời đối với App Rút thưởng thương thành.
Tiếp đó, hắn vội vàng chạy vào nhà tắm, xả mạnh những thứ bẩn thỉu dính trên người kia, dinh dính khó chịu quá đi mất!!
Khi hắn nhìn cơ thể mình một lần nữa ở trong gương, ngay tới cả hắn còn cảm thấy ghen tị nữa là.
“Với cái ứng dụng Rút Thưởng Thương Thành này, cuộc sống sau này của mình chắc chắn sẽ không còn bình thường nữa!”
Một cỗ tự tin mạnh mẽ không gì sánh được đột nhiên từ trong cơ thể hắn trỗi dậy. Ánh mắt hắn loé lên, trong lòng tràn đầy hi vọng vào tương lai.
“Lấy ra phù đường tình duyên.”
Giờ khắc này, hắn không còn do dự nữa. Cho dù hiện tại hắn có nghèo đi chăng nữa thì cũng không còn sợ bị nữ nhân coi thường nữa.
Tào Tiểu Man đã trở thành quá khứ, không còn làm lòng hắn dậy sóng nữa.
Hơn nữa hắn rất có lòng tin đối với tấm phù đường tình duyên này, hắn nhất định sẽ gặp được một nữ nhân so với Tào Tiểu Man còn thêm xinh đẹp hơn, ưu tú hơn nàng gấp 10 lần nữa.
Tiếp đó, hắn sử dụng phù đường tình duyên.
Tấm phù màu đỏ hoá thành một đạo ánh sáng trắng yếu ớt, ở trên người hắn một lúc rồi loé lên và biến mất.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận