Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Đô thị
  3. Ta Có Một Căn Phòng Khủng Bố (Dịch)
  4. Chương 32: Hình như có ma thật!

Ta Có Một Căn Phòng Khủng Bố (Dịch)

  • 453 lượt xem
  • 1482 chữ
  • 2021-08-27 11:54:13

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

 

Một mình Hầu Tử trốn ở tầng hai, từng giây từng phút chú ý động tĩnh chung quanh.

Hắn đứng sát góc tường, đồng thời có thể quan sát được cầu thang từ lầu hai lên lầu ba. Mặc kệ sát thủ có đến từ hướng nào thì hắn cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất trốn thoát.

Đèn bên trong bối cảnh hình như càng lúc càng tối. Hành lang đen kịt, nhạc nền quỷ dị càng khiến lòng người hốt hoảng.

Hầu Tử hung hăng véo vào tay mình một phát, sau đó hít thật sâu. Là một sinh viên ngành y, hắn hiểu rất rõ, đau đớn và dưỡng khí đầy đủ có thể giúp người ta nhanh chóng tỉnh táo lại.

“Thời điểm quái vật xuất hiện có vấn đề, Lão Triệu phát hiện trong đám xuất hiện người thứ tám, đúng lúc hỗn loạn thì quái vật đột nhiên xông đến, chuyện này hẳn không phải trùng hợp.” Trong đầu hắn nhớ lại tất cả những chuyện vừa xảy ra: “Sau khi Lão Triệu phát hiện dư ra thêm một người, cả đám cuống cả lên, đúng lúc này, nếu như Phong ca lấy di động ra kịp, soi rõ mặt từng người, thì nhất định có thể tìm ra người thứ tám. Lúc đó, cả đám đã bỏ lỡ cơ hội đầu tiên. Sau khi quái vật lao đến, nếu như mọi người đứng nguyên tại chỗ, không bị nó dọa, thì cũng sẽ không tách nhau ra. Lúc này, cơ hội thứ hai đã mất.”

Hầu Tử khẽ thở dài: “Quái vật lao đến, mọi người tuy sợ nhưng chưa đến mức bỏ chạy, tất cả là vì người đầu tiên chạy trốn. Hành động của hắn đã làm rối loạn suy nghĩ của mọi người, nếu như mình đoán không làm thì người chạy trốn đầu tiên chắc chắn là người dư ra kia. Vừa rồi mình nghe tiếng Tiểu Tuệ thét lên, cô ấy là người thứ hai bỏ chạy, cự ly gần với người kia nhất, từ đó có thể thấy suy đoán của mình hẳn không sai.”

Hắn cười khổ, đoán đúng là một chuyện, có sợ hay không lại là chuyện khác. Một mình trốn ở một nơi âm u khủng bố như vậy, cảm giác sau ót lúc nào cũng lạnh lẽo: “Quái vật cùng với người thứ tám phối hợp lẫn nhau, lợi dụng tâm lý sợ hãi bỏ trốn kéo theo tâm lý bầy đàn để làm nỗi sợ lan tràn, từ đó tách mọi người ta, rồi công kích từng người một. Chỉ để dọa người, có cần thiết phải nâng cao sách lược đến vậy không?”

Hầu Tử rất thông minh, thế nhưng lá gan hắn cũng rất nhỏ. Ngày thường, ở trong trường, hắn chưa bao giờ dám vào phòng thí nghiệm một mình: “Mình phải báo cho bọn Phong ca gấp, sau đó cùng hội hợp với bọn họ.”

Lấy điện thoại ra, ánh sáng mà hình lạnh lẽo soi rõ khoảng không sau lưng, khiến Hầu Tử giật bắn người: “Sao con búp bê này lại ở đây? Không phải mình đã ném nó trên hành lang tầng ba sao?”

Hầu Tử sợ quái vật chú ý, không dám mở đèn pin. Hắn tăng ánh sáng màn mình, chiếu thẳng vào tường, ở đó có một con búp bê bị rách nằm trên mặt đất.

“Vừa rồi, lúc chạy tán loạn, có ai đã không cẩn thận đá nó xuống lầu sao?” Càng nghĩ, Hầu Tử càng cảm thấy chỉ có thể giải thích như vậy. Trong búp bê vải chỉ có nhét giấy, không có bất kỳ linh kiện máy móc nào, chắc chắn là không thể nào điều khiển từ xa được: “Nhìn rất đáng sợ”

Con búp bê này ngoại trừ có hơi cũ nát thì cũng không thấy có gì đáng sợ, nhưng càng nhìn lại càng có cảm giác kỳ quái, cứ như là nó có sinh mệnh.

Hầu Tử cũng không rõ lắm. Hắn chăm chú nhìn con búp bê nằm trên đất, cảm thấy nó không giống búp bê, mà giống một cô bé tội nghiệp mang theo vài phần tủi thân hơn.

Nhất định là ảo giác, mình phải cách thứ này xa một chút. Chơi nhà ma, có thể khiến tâm lý xảy ra vấn đề.”

Hầu Tử gọi điện cho Phong ca, hành lang tầng ba vang lên tiếng chuông điện thoại.

“Hắn ở tầng ba? Có phải là cũng giống như Lão Triệu, không cẩn thận làm rớt di động?”

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong Tòa nhà kinh dị, không hiểu sao càng tăng thêm cảm giác... Khủng bố.

Hầu Tử không tắt điện thoại, hắn cất di động vào túi, lặng lẽ đi lên lầu ba, trốn ở đầu hành lang, nhìn vào bên trong, muốn tìm xem điện thoại của Phong ca ném ở đâu.

“Điện thoại của Lão Triệu và Phong Ca đều không ở trên người bọn họ, vậy thì chỉ có thể gọi cho những người khác thử xem” Hầu Tử đứng một mình ở bậc thang lên lầu ba, nhìn hành lang trống rỗng, cửa phòng hai bên bị gió thổi, cứ khép rồi lại mở, dọa cho hắn nhãn cả hai chân.

Hắn gấp gáp trượt màn hình, tìm kiếm số điện thoại của những người khác, nhưng ngay lúc đó, điện thoại của hắn đột nhiên rung lên, tiếng chuông báo vang lên.

“Móa! Chuyện gì vậy chứ?” Cúi đầu nhìn lại, có người gọi cho hắn: “Thi Linh? Cô ấy tìm mình làm gì? Chẳng lẽ hiện tại cô ấy cũng đang ở một mình?”

Trước mặt phụ nữ, Hầu Tử luôn biểu hiện mình không hề sợ hãi, đây cũng là bệnh chung của đại đa số thanh niên: “Thi Linh, cậu đi cùng mọi người à? Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi đi tìm cậu.”

“Tôi bị nhốt ở một căn phòng trên tầng ba, số phòng cụ thể thì tôi không nhớ rõ. Mọi người mau đến đây, cái phòng này... Lạ lắm!” Thị Linh là một cô gái rất điềm đạm, nho nhã, thế nhưng lúc này, giọng cô nghe có vẻ rất gấp, cứ như sắp khóc lên, không biết là cô ấy đã gặp phải chuyện gì.

“Từ từ nói, sao cậu lại bị nhốt trong phòng? Phòng ở hai bên hành lang đều không thể khóa được mà?” Hầu Tử vừa nói vừa đi vào hành lang, muốn dựa vào âm thanh để xác định vị trí của Thi Linh.

“Tôi cũng không biết, sau khi trốn vào đây, đóng cửa lại thì không mở ra được nữa! Hơn nữa, căn phòng này khác với những căn phòng còn lại, giữa phòng có đặt hai con búp bê ngồi song song!”

“Ngồi?” Vừa nhấc chân lên, tóc gáy Hầu Tử đã “trồng cây chuối” cả lũ, hắn chắc chắn bên trong Tòa nhà kinh dị này có nhiều tà môn.

“Mọi người nhanh đến đây!” Giọng của Thi Linh càng lúc càng cao hơn, gần như là sắp không khống chế được.

“Tới ngay! Trước hết, cậu tránh xa mấy con... Búp bê kia một chút. Làm theo lời Hạc Sơn, đừng đụng vào bất kỳ vật gì trong phòng. Tôi nghi ngờ là con búp bê..” Nói đến đây, bỗng nhiên Hầu Tử im bặt. Hắn kinh ngạc

nhìn về phía trước, cách hắn khoảng nửa mét, có một con búp bê vải đang nằm đó.

Hắn cố gắng kiềm chế xúc động muốn ném điện thoại đi, di chuyển đến bên cạnh con búp bê.

“Tóc dài, vẻ mặt thống khổ, tự trách, thoạt nhìn không giống với con búp bê lúc này, có cảm giác thành thục hơn rất nhiều.” 

Sau khi nói xong, Hầu Tử trợn mắt: “Gặp quỷ rồi, sao mình lại đi phân tích nhiều thứ trên người một con búp bê như vậy? Là do mình sợ quá nên sinh ra ảo giác? Hay là bởi vì con búp bê này làm y như thật?

Cảm giác rất giống người sống, cũng có cảm xúc riêng của mình.”

“Bây giờ không phải là lúc nghĩ chuyện này, chỉ cần con búp bê trước mắt không giống như con lúc này là được, ít nhất chứng minh được là nó sẽ không... Tự mình di động. Chuyện còn không đến mức bết bát nhất, hiện tại, việc cấp bách nhất mà mình cần làm là cứu Thị Linh” Lắc lắc đầu, Hầu Tử tự an ủi bản thân: “Mình chỉ đang tự hù dọa mình mà thôi, nếu như con rối lúc nãy đuổi theo, thì nó sao lại xuất hiện trước mặt mình? Hẳn là phải ở sau lưng mình mới đúng. Xem ra đây là chiêu cho của ông chủ Tòa nhà kinh dị, căn bản không có gì phải sợ.”

Nói xong, hắn chột dạ liếc nhìn ra sau lưng một cái: “Mình đã nói mà, căn bản không cần phải...”

Ánh mắt Hầu Tử dừng lại ở một điểm, cách hắn một mét, nửa câu nói sau của hắn không cách nào ra khỏi miệng được, bởi vì ở đó có một con búp bê đang nằm trên đất.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top