Tô Bình ngồi vào ghế trước xe taxi, để hai cô học sinh ngồi ở đằng sau, sau đó xe chuyển hướng đến học viện Phượng Sơn.
Tài xế vừa lái xe vừa quan sát ba người, nhìn sơ qua tuổi tác của ba người liền biết đều là học sinh, trên đường đi cũng có nói đôi ba câu, lại ngóng về Chiến Sủng Sư, bởi vì là anh ta là người bình thường cho nên càng thêm hiếu kỳ thế giới Chiến Sủng Sư.
Tô Bình nói rất ít, sợ sẽ ảnh hưởng lái xe.
Nửa tiếng sau, bọn họ đã tới trước cổng học viện, đường trường rất rộng, ven đường đâu đâu cũng thấy những chiếc xe hàng hiệu đậu lại, từ trong xe bước ra đều là nam thanh nữ tú, tất cả đều là học viên của học viện Phượng Sơn.
Có thể thi được vào một trường học Tinh Sủng danh giáo, ngoại trừ phải đạt được thành tích tốt ra thì còn cần có kinh phí phong phú, thấp nhất cũng phải là gia đình khá giả, nếu không tốt nhất đừng vào nơi này, bởi vì ở đây học phí mắc hơn người bình thường gấp mười lần, riêng việc mua sủng thú và bồi dưỡng sủng thú, gia đình bình thường khó mà chu cấp nổi.
Xe lách sang bên rồi dừng lại, Tô Bình trực tiếp đẩy cửa xuống xe, phía sau Lam Nhạc Nhạc đưa tiền gửi xe, Tô Bình lướt mắt nhìn cổng học viện khí thế, cảm thấy tương đối hài lòng, sau đó cậu dẫn đầu bước vào.
Tô Yến Dĩnh và Lam Nhạc Nhạc vội vàng đuổi theo Tô Bình, Tô Yến Dĩnh nhìn thấy Tô Bình quen thuộc như vậy, kinh ngạc nói:
- Anh từng tới học viện chúng tôi sao?
- Không.
Tô Bình không quay đầu lại nói.
Tô Yến Dĩnh ngẩn người, chưa từng tới, mà sao nhìn bộ dạng của anh ta giống như về nhà vậy?
Phải biết, người bình thường vừa tới học viện Phượng Sơn các cô, sau khi nhìn thấy cổng học viện rực rỡ, ai nấy cũng cảm giác như Phượng Hoàng đang vươn cánh bay lên, con Phượng Hoàng này được khắc hoạ dựa theo Vương Thú “Tử Linh Thần Phượng”, tượng khắc từ thạch điêu, sinh động như thật, giống như Vương Thú quân lâm thiên hạ khí phách bức người.
Lúc trước cô vừa thi vào học viện Phượng Sơn, khi đó cô cũng như bao học sinh khác bị bức tượng điêu khắc Phượng Hoàng ở cổng làm cho rung động một thời gian, sau đó nhìn lâu dần mới quen, đây cũng là thắng cảnh đầu tiên ở học viện các cô, cũng là điều mà đám học sinh kiêu ngạo.
- Người này...
Tô Yến Dĩnh lẩm bẩm một câu, nhanh chóng đi theo bước chân Tô Bình.
Bởi vì hôm nay là ngày trổ tài thi đấu, cho nên không ít học viên ăn mặc duyên dáng sang trọng bước vào, còn dẫn theo người nhà, anh chị em tới.
- A, đây không phải là Tô Yến Dĩnh sao?
Bỗng nhiên, có một nữ sinh nhìn thấy Tô Yến Dĩnh đi sau lưng Tô Bình, lập tức kinh hô đưa tay che miệng, vẻ mặt tràn đầy khó tin và hớn hở.
Nghe được ba chữ “Tô Yến Dĩnh”, các học viên xung quanh cũng lập tức quay đầu lại nhìn, khi thấy rõ khuôn mặt Tô Yến Dĩnh, lập tức từng tiếng kinh hô vang lên, đám người rất nhanh xúm lại.
Dù là thường ngày Tô Yến Dĩnh cũng coi là danh nhân trong học viện, không chỉ là hoa khôi của trường, cô còn là nữ sinh có chiến lực xếp trong top 10, vừa xinh đẹp lại có thực lực, nam sinh nào mà không muốn chinh phục cô?
Hoặc là...đã bị cô chinh phục?
Hơn nữa, trong giải thi đấu năm nay, Tô Yến Dĩnh dựa vào Lôi Quang Thử lọt vào trận chung kết, càng khiến cho sự nổi tiếng của cô được nâng cao hơn, cho dù người giành giải quán quân là Diệp Hạo cũng không ảnh hưởng gì đến Tô Yến Dĩnh mấy.
Bởi vì cô nhận được giải á quân là dựa vào Lôi Quang Thử.
Một con Lôi Quang Thử cấp thấp lại có thể tranh đấu cùng sủng thú cấp 6, cho nên tất cả mọi người đều ấn tượng khó quên về cô.
- Đây chính là Tô Yến Dĩnh?
- Nghe nói là á quân ba năm.
- Ngoại hình không tệ nha.
Phía xa, một số học viên và phụ huynh nhìn thấy Tô Yến Dĩnh được các học viên vây quanh, có chút ghen tỵ và đỏ mặt, nếu con của mình cũng giống vậy thì thật là nở mày nở mặt biết bao?
Lúc này Lam Nhạc Nhạc hoá thân thành người bảo vệ, ngăn cách tất cả những người xông đến muốn xin ký tên và hỏi thăm Lôi Quang Thử, cô quay người nói với Tô Yến Dĩnh:
- Mọi người đi trước, đừng lo cho tôi, gặp ở chỗ cũ.
Giọng điệu này giống như dũng sĩ đi ra mặt trận.
Nhìn đám người cuồng nhiệt xông tới, Tô Bình nắm chặt Tô Yến Dĩnh nhanh chóng tiến vào học viện, thuận theo một con đường nhỏ chạy tới, đằng sau có mấy nam sinh lách vào được liền đuổi theo.
Nhưng đuổi theo không bao lâu liền từ bỏ rồi, dù sao đuổi theo như vậy cũng rất mất thể diện.
Chạy được nửa chừng, bỗng nhiên Tô Bình dừng lại, vỗ đầu một cái:
- Không phải chúng ta đến đây tuyên truyền sao?
Tô Yến Dĩnh không kịp suy nghĩ nói:
- Đúng rồi.
- Vậy chúng ta chạy làm gì?
- Ách, cũng phải nha?
Tô Yến Dĩnh và Tô Bình mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhưng bây giờ xoay người lại thì có chút kỳ quái.
- Được rồi, trước mắt cứ để số 2 tuyên truyền cho đám người kia, một đám tạp ngư thôi không cần cũng được, cô hiểu rõ học viện này hơn tôi, tìm những người có tiền đấy.
Tô Bình ngẫm nghĩ nói.
Tô Yến Dĩnh ngẩn người, trong lòng yên lặng thương tiếc thay cho Lam Nhạc Nhạc, dù sao cô bạn thân của mình cũng là một hoa khôi của trường, là thiên kim phú gia (con nhà có tiền), vậy mà giờ bị Tô Bình đặt tên là người tuyên truyền số 2… À khoan đã, cô ấy là người thứ hai, như vậy ai là số 1?
Bỗng nhiên Tô Yến Dĩnh sửng sốt, chờ cô định thần lại thì Tô Bình đã đi xa.
Cô há to miệng, cuối cùng cười khổ một tiếng, lập tức đuổi theo.
Cũng không lâu lắm, ba người đã tụ họp ở trong một đình mát, diện tích học viện Phượng Sơn cực kỳ lớn, cây xanh thành rừng, chẳng những có đình mát nghỉ ngơi, còn có một ao cá vàng để thưởng thức.
- A, bên kia không phải là đám người Hàn Tương Thành sao?
Lam Nhạc Nhạc chợt thấy trên con đường đá cuội phía xa có đám người đi tới.
Đôi mắt Tô Yến Dĩnh sáng lên, cô nói với Tô Bình:
- Bọn họ đều là người nằm trong bảng chiến lực.
- Bảng chiến lực?
Tô Bình sững sờ,
- Vậy là rất có tiền đúng không? Mau mau, đừng để bọn họ đi mất.
Tô Yến Dĩnh nghe Tô Bình thúc giục, có chút đỏ mặt, cô chưa từng chủ động bắt chuyện với ai, đều là người khác tới bắt chuyện với cô, ở học viện làm người phát tờ rơi thật sự là quá ngượng ngùng.
Tô Bình nhìn ra cô e ngại, tức giận nói:
- Phát tờ rơi cũng là công việc chính đáng, cô xem thường công việc này chứ gì?
Tô Yến Dĩnh vội vàng nói:
- Không có.
- Vậy còn không đi.
Tô Yến Dĩnh cắn môi, đành phải giống như Lam Nhạc Nhạc bước tới.
- Tô Yến Dĩnh?
Đi đầu đám người là Hàn Tương Thành, cậu ta nhìn thấy Tô Yến Dĩnh và Lam Nhạc Nhạc đi tới, có chút giật mình, lại nhìn vẻ mặt đỏ chót của cô, trong lòng có chút rung động, cô ấy đến đây làm gì?
- À thì, mong cậu xem cái này một chút.
Tô Yến Dĩnh đỏ mặt, lấy một tờ đơn ra đưa cho Hàn Tương Thành.
Hàn Tương Thành cảm thấy kỳ quái, nhìn xem tờ rời một lúc, chợt kinh ngạc,:
- Đây, đây là cái gì?
- Đây là cửa hàng bồi dưỡng Lôi Quang Thử cho tôi.
Tô Yến Dĩnh đỏ mặt nói:
- Nơi này chính là nơi bồi dưỡng Lôi Quang Thử, nếu, nếu cậu có hứng thú, có thể đến xem.
Hả?
Hàn Tương Thành chấn động, nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Hình như kịch bản không đúng rồi!
Không phải mỹ nhân như hoa như ngọc tới tỏ tình với mình sao?
Tô Yến Dĩnh mặc kệ cậu ta nghĩ gì, nhanh chóng đưa tờ rơi cho ba người một lượt, nói một câu thân thiện nhất, sau đó lật đật xoay người chạy đi.
Lam Nhạc Nhạc đúng lúc cũng xử lý xong, thấy Tô Yến Dĩnh đi rồi nên cũng chạy theo.
- Phát xong rồi.
Tô Yến Dĩnh chạy vội nên có hơi thở dốc, tim đập nhanh.
Phía xa Tô Bình nhìn thấy đối phương nhận tờ rơi, hết sức hài lòng:
- Không tệ không tệ, đi thôi, hai cô cứ tiếp tục cố gắng phát huy.
Tô Yến Dĩnh và Lam Nhạc Nhạc liếc mắt nhau, mặc dù biết đúng là cửa hàng Tô Bình bồi dưỡng sủng thú rất tốt, nhưng vì sao các cô lại có cảm giác mình đang lừa bọn họ đi vào hang sói?
Tổ ba người đi dạo bốn phía trong học viện, lâu lắm mới ngắm được mục tiêu mới, bỗng nhiên Tô Yến Dĩnh lóe lên một ý, cô cùng đi chung với Lam Nhạc Nhạc, không lâu lắm liền quay trở về, mà xấp tờ rơi thật dày trong tay các cô đã không thấy nữa.
Tô Bình nói:
- Tờ rơi đâu?
- Đưa cho bọn họ rồi, để bọn họ giúp chúng ta đi phát.
Tô Yến Dĩnh cười hì hì nói, trong mắt lộ vẻ giảo hoạt.
Tô Bình yên lặng.
Không phải người ta thường nói ngực to không có não sao?
- Vậy cô có nói cho bọn họ phải ưu tiên tìm người có tiền chưa?
Tô Bình hỏi.
- Nói rồi.
Tô Yến Dĩnh nói hết chắc chắn nói, nhưng ánh mắt không dám nhìn thẳng Tô Bình, có chút chột dạ, nếu là Tô Bình tự nói thì đó là điều hiển nhiên, nhưng sao cô có thể mở miệng đây? Cho nên đương nhiên là không nói rồi.
Chẳng qua, cô cảm thấy cho dù không nói, chỉ cần những tờ đơn phát tán ra rồi, cửa hàng của Tô Bình đảm bảo vẫn sẽ đông khách lên, sẽ có không ít người truyền miệng nhau, mọi người đều sẽ biết, đến lúc đó muốn vào cửa hàng cũng phải đứng xếp hàng mới được.
Tô Bình nhìn vẻ mặt của cô liền biết cô không có nói, nhưng cũng không truy cứu, chỉ cần tuyên truyền là được, tầm mấy chục người cũng đủ để cậu bận hồi lâu.
- Ông chủ, chúng ta đi xem so tài trước đi, mặc dù còn chưa tới lượt chúng tôi, nhưng biểu diễn thi đấu cũng rất đặc sắc, không nên bỏ lỡ nha.
Tô Yến Dĩnh lập tức chuyển đề tài nói.
Tô Bình gật gật đầu, nghĩ thầm thời gian này, đoán chừng cũng sắp đến lượt Tô Lăng Nguyệt lên thi đấu rồi.
- Năm nhất cùng năm ba các cô ba cùng thi đấu chung một sân đấu sao?
Tô Bình hỏi.
- Đúng rồi.
Tô Yến Dĩnh lè lưỡi cười một tiếng.
- Dù sao sân thi đấu cũng rất lớn.
- Vậy thì đi thôi.
Tô Bình nói.
Cùng đồng hành với hai cô nữ sinh, ba người cùng nhau hướng về đấu trường của học viện.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận