Tô Bình suy nghĩ một lúc, khẽ gật đầu nói:
- Cũng được.
Đi vào học viện để tuyên truyền cũng là ý kiến hay, đám học viên này có thể vì một con sủng thú mà không để ý đến tiền bạc, không giống những người qua đường bình thường kia, họ chỉ nuôi sủng thú như nuôi chó mèo ở nhà, sẽ không dốc hết sức lực và tiền bạc để bồi dưỡng.
- Thật chứ?
Thấy Tô Bình đồng ý, đôi mắt Tô Yến Dĩnh sáng lên, cô rất là hưng phấn, ở trong mắt cô thì Tô Bình vô cùng thần bí, khẳng định phía sau cậu có một lão sư (thầy) cực kỳ lợi hại, rất có thể là những đại lão đã thoái ẩn từ lâu, có quan hệ với người như vậy tuyệt đối là việc trăm lợi vô hại.
- Vậy ngày mai tôi tới đón anh?
Tô Yến Dĩnh rèn sắt khi còn nóng nói.
Tô Bình khẽ gật đầu:
- Mấy giờ bắt đầu?
- Còn có mấy trận biểu diễn thi đấu nữa, tôi cùng Diệp Hạo đến buổi tối mới ra sân.
Tô Yến Dĩnh lập tức trả lời, đuôi lông mày lộ ra vẻ hơi đắc ý, dù sao cũng tiến vào trận chung kết rồi, mặc dù lúc trước cô từng mong đợi lấy được quán quân, nhưng trải qua một đường vượt mọi cửa ải cô mới phát hiện, nếu như không có Lôi Quang Thử, thành quả tốt nhất mà cô có thể đạt được cũng chỉ là lọt vào top 8, trong học viện có rất nhiều thiên tài giấu tài, bình thường họ sẽ không lộ ra trước mắt mọi người nên cô mới không lưu ý đến.
Nguyên nhân chính là như thế nên cô mới cực kỳ biết ơn Tô Bình, thành công tiến vào trận chung kết khiến cô đạt được chỗ tốt nhiều hơn tưởng tượng!
- Diệp Hạo?
- Chính là quán quân năm nay của học viện chúng tôi, cũng là người đã đánh bại tôi.
Tô Yến Dĩnh cười hì hì nói, không giận chút nào, cô thua tâm phục khẩu phục, dù sao đây chính là Ngân Xà Lôi Long Thú có huyết thống cấp 9, mà cấp 9 đã được coi là cấp bậc mạnh nhất dưới cấp Vương rồi!
Thấy bộ dáng không tim không phổi của cô ta, khóe miệng Tô khẽ nhếch lên.
- Vậy tối ngày mai tôi tới đón anh?
Tô Yến Dĩnh nháy mắt, vẻ mặt chân thành.
Tô Bình hơi suy tư một lúc, nói:
- Buổi chiều đi, khoảng bốn giờ.
- Ông chủ muốn tới sớm?
Đôi mắt Tô Yến Dĩnh sáng lên, có thể tiếp xúc với Tô Bình nhiều hơn, được hiểu rõ về sủng thú hơn, đây là điều cô cầu còn không được.
Tô Bình khẽ gật đầu:
- Đến lúc đó còn muốn làm phiền cô một số chuyện. À phải rồi, phát tờ rơi có vi phạm nội quy trường học của các cô không?
Phát tờ rơi?
Tô Yến Dĩnh kinh ngạc nhìn Tô Bình, chẳng lẽ mục đích anh muốn đi sớm là vì nhân lúc ban ngày còn thấy rõ để đi phát tờ rơi?
- Làm tuyên truyền, tôi thực sự nghiêm túc.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Bình, Tô Yến Dĩnh rốt cuộc vững tin cậu thật lòng muốn tìm cô để tuyên truyền, loại cao thủ thoái ẩn như anh ta mà cũng có lúc thiếu tiền?
- Ông chủ, tôi cảm thấy với thân phận của anh thực sự là không phù hợp với việc phát tờ rơi!
Tô Yến Dĩnh yếu ớt nói.
Tô Bình gật đầu:
- Đúng vậy.
Tô Yến Dĩnh nhẹ nhàng thở ra, tôi đã nói mà, cao thủ vẫn rất cần mặt mũi...
- Tôi không thích hợp, nhưng cô thì có thể.
Tô Bình nhìn cô ta nói:
- Thuận tiện kêu cô bạn thân lần trước cùng cô đến đây luôn, lát nữa tôi đi in tờ rơi, hai người các cô phụ trách đi phát, nhớ kỹ chọn học viên giàu có một chút, những người nghèo thì đừng tìm, tránh bị mất tình cảm.
- Được rồi...
Trước mắt Tô Yến Dĩnh biến thành màu đen, cô cảm giác như bị rơi vào ổ cướp, mình thật sự phải đi phát tờ rơi?
Để một hoa khôi của học viện đi phát tờ rơi giúp anh, anh không cảm thấy đau lòng sao?
- Thế nào?
Tô Bình hỏi, dường như đang trưng cầu ý kiến của cô.
Tô Yến Dĩnh rất muốn nói một câu chẳng ra sao cả, nhưng ngẫm lại Lôi Quang Thử của mình, ngẫm lại đại ân ông chủ này đối với mình...cô đành nhịn!
- Tôi hiểu rồi.
Tô Yến Dĩnh thất thần trả lời.
Tô Bình rất hài lòng gật đầu:
- Vậy giờ cô còn có chuyện gì không, hay là mua chút gì đi?
Tô Yến Dĩnh vô ý thức nhìn lướt qua kệ hàng, khi thấy một món hàng với giá bán 1 triệu 200 ngàn, cả người cô như bị điện giật, tranh thủ thời gian dời ánh mắt đi, âm thầm nuốt nước bọt, lúng túng mà nói:
- Nếu như không mua đồ, tôi có thể gửi sủng thú ở đây cho anh nuôi cùng bồi dưỡng được chứ?
Tô Bình thấy được bộ dáng khiếp đảm của cô ta, có chút kỳ quái, nói:
- Đương nhiên có thể, nhưng bây giờ chỉ bồi dưỡng bình thường mà thôi, chiến lực tăng lên bình thường.
Tô Yến Dĩnh ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
- Bình thường là ý gì?
- Là một lần bồi dưỡng nhiều nhất chỉ lĩnh ngộ một loại kỹ năng, hoặc là chiến lực chỉ hơi tăng lên nửa cấp đến một cấp mà thôi.
Tô Bình tùy ý nói.
Tô Yến Dĩnh yên lặng.
Cái này còn gọi tăng lên bình thường?
Đổi thành một cửa hàng bồi dưỡng khác, có thể tăng chiến lực lên một phần mười đã tính là rất tốt rồi, về phần để cho sủng thú lĩnh ngộ ra kỹ năng mới, việc này còn muốn thu lệ phí ngoài định mức!
Nhưng mà nghĩ đến chiến lực yêu nghiệt của Lôi Quang Thử cùng với tốc độ tăng lên của nó, Tô Yến Dĩnh nhanh chóng hiểu rõ, mạnh trong mắt mình cùng với mạnh trong mắt ông chủ này là không phải một cái khái niệm.
Cái gì gọi là cao nhân, đây mới gọi là cao nhân!
Tầm mắt cao hơn người thường, không thể tính toán theo lẽ thường!
- Tôi hiểu rồi, ông chủ, tôi muốn gửi nuôi hết thảy sủng thú của mình ở đây để và nuôi dưỡng cùng bồi dưỡng.
Tô Yến Dĩnh lập tức nói, khó được cơ hội như vậy nên tranh thủ thời gian bắt lấy, may mắn là hiện tại nơi này làm ăn không tốt, nếu như về sau làm ăn tốt hơn, khi đó cô muốn mời ông chủ này chuyên tâm bồi dưỡng sẽ rất khó.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên cô có hơi hối hận vì đáp ứng Tô Bình đi tuyên truyền rồi.
Cao nhân thoái ẩn như này, chỉ mỗi mình biết mới là tốt nhất, đây chính là một kho bảo tàng!
Nhưng mà cô cũng biết giấy không thể gói được lửa, sớm muộn gì người khác cũng sẽ biết đến cửa hàng này, việc cô muốn làm là tranh thủ thời gian trước khi người khác biết đến gửi thêm mấy lần.
- Ông chủ, chỗ này của anh có làm thẻ thành viên hay không?
Tâm tư Tô Yến Dĩnh chuyển động.
Tô Bình nhíu mày lại, lườm cô ta một cái, cậu đã nhìn ra ý đồ nho nhỏ của đối phương:
- Không có.
Tô Yến Dĩnh có hơi mất mác.
- Phí bồi dưỡng vẫn như trước đó, cấp 1 đến cấp 3 là 10 ngàn, cấp 4 đến cấp 6 là 100 ngàn.
Tô Bình hỏi:
- Cô muốn bồi dưỡng mấy con?
Tô Yến Dĩnh nghe xong, lập tức nghĩ đến ví tiền rỗng tuếch của mình, có chút xấu hổ, dù sao cô cũng chỉ là học sinh, trước đó đã tiêu gần hết tiền rồi, hơn nữa còn thiếu tiền của cô bạn thân Lam Nhạc Nhạc chưa trả, đào đâu ra 100 ngàn nữa đây.
- Chuyện này...
Gương mặt Tô Yến Dĩnh ửng đỏ,
- Hôm nay tôi quên mang tiền, lần sau lại đến đi.
- Không mang tiền?
Tô Bình hoài nghi nhìn cô.
Tô Yến Dĩnh ngượng ngùng cười một tiếng, khoát tay nói:
- Ông chủ, ngày mai gặp lại, bái bai!
Nói xong cô lập tức quay người chạy ra khỏi cửa hàng.
Tô Bình im lặng nhìn bóng lưng cô rời đi, tôi cũng không phải ăn cướp, cô sợ tôi đến thế sao?
Tiếp tục nghỉ ngơi trong cửa hàng một ngày, vẫn không có cuộc làm ăn nào, đến tối thì về nhà.
Mới vừa vào cửa, Tô Bình đã nghe thấy Tô Lăng Nguyệt đang ở trong phòng khách xin tiền mẹ, cẩn thận nghe, cậu lập tức lộ vẻ mặt cổ quái, thế mà cũng đòi mua Lôi Quang Thử?
Cái trào lưu Lôi Quang Thử này vậy mà đã lan đến nhà mình rồi?
Cởi giày ra, Tô Bình tiến vào phòng khách, cô gái kia một giây trước còn nhõng nhẻo lắc lư cánh tay mẹ, một giây sau nháy mắt đã ngồi ngay ngắn, cũng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như mây khói.
Tô Bình mí mắt run run, quay sang mẹ nói mình đói bụng.
Lý Thanh Như lập tức đứng dậy đi phòng bếp bưng cơm canh nóng ra cho cậu ăn.
Tô Bình rửa tay sạch sẽ rồi ngồi vào bàn cơm, nhìn xem Tô Lăng Nguyệt vẫn còn chưa đi, liền nói:
- Nghe nói học viện của em ngày mai có biểu diễn thi đấu?
Tô Lăng Nguyệt liếc mắt nhìn cậu:
- Làm sao anh biết?
- Nghe nói.
Tô Bình tùy ý nói:
- Vậy em có lên sân biểu diễn hay không?
Tô Lăng Nguyệt muốn hỏi là nghe ai nói, nhưng tính cách kiêu ngạo không để cho cô mở miệng hỏi Tô Bình, chỉ thản nhiên nói:
- Đương nhiên, “chị đây” là đại diện của học viện năm nay, ngày mai tự nhiên phải lên biểu diễn.
- Hả? không phải Diệp Hạo mới là quán quân năm nay sao?
Tô Bình nghi ngờ hỏi.
Tô Lăng Nguyệt lập tức giận dữ:
- “Chị đây” là đại diện cho năm nhất không được sao!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận