Cả đám chạy thật nhanh đến nơi phát ra tín hiệu cầu cứu, chỉ chốc lát đã tới sườn dốc của cánh rừng phía trước. Họ nghe được từ bên trong vang lên từng đợt thú rống kinh khủng và những tiếng rít chói tai quỷ dị, thỉnh thoảng còn có âm thanh mặt đất rung động như là đang xảy ra đại chiến.
Nhanh!
Phiền Cương Liệt nhanh nhẹn dẫn đầu phóng vào bên trong khu rừng.
Trong rừng rậm, đâu đâu cũng là những cây cổ thụ quái lạ bị khí tức tử vong lượn lờ quanh, trên mặt đất đâu đâu cũng có thi cốt ngổn ngang...
Vốn Lâm Mạc Không định đi chậm một chút để lẻn ra đàng sau tìm cơ hội trả đũa Tô Bình. Nhưng anh ta chợt phát hiện Tô Bình lại là người đi chậm nhất, chả mấy chốc sẽ tụt lại tít phía sau. Anh ta thầm mắng một tiếng “thằng đê tiện” rồi đành phải tăng nhanh tốc độ.
Phạm Ngọc Kinh thấy Tô Bình đi chậm như vậy thì khó hiểu, không biết cậu ta đang suy nghĩ gì? Cậu đành phải đi chậm lại phòng ngừa Tô Bình bị mất dấu đội ngũ. Thế là cả đội bị kéo giãn ra như một sợi dây dài.
Sau khi Tô Bình cùng Phạm Ngọc Kinh tiến vào rừng rậm, họ nhìn thấy từng mảng lớn đại thụ bị đổ gãy tan nát, hẳn là vết tích chiến đấu.
Bọn họ chạy dọc theo đống cây bị phá hủy đến tít sâu trong rừng, rất nhanh đã hội hợp với bọn người Phiền Cương Liệt và Lâm Mạc Không. Họ đang dìu lấy hai người khác, hình như là một nam một nữ. Mấy con sủng thú của họ đang vây quanh ở vòng ngoài, mà đằng trước cũng có một đám sủng thú lao vào chiến đấu...
Đây là...Thú Ma Hài cấp 8?
Khi nhìn thấy Thị Huyết Ma Lang nhào tới giao chiến với một thân hình to lớn kia, Phạm Ngọc Kinh trừng to mắt, vẻ mặt kinh hãi.
Con Thú Ma Hài này cao đến bảy tám mét, giống như một ngọn núi hài cốt nằm rạp trên mặt đất. Toàn thân nó được cấu tạo từ những mảnh xương dữ tợn. Từ bên trong đống xương cốt không ngừng có những thanh cốt mâu hoặc là những cánh tay xương đâm ra. Phương thức công kích này vừa quỷ dị vừa biến hóa, rất khó lòng phòng bị.
Thú Ma Hài?
Nhìn thấy con quái vật to lớn kia, Tô Bình ngẩn ra, cậu quan sát tỉ mỉ toàn thân xương cốt của nó, ánh mắt lộ ra một tia khác thường, tựa như...tựa như một tay đầu bếp đang tuyển chọn những nguyên liệu mà anh ta ưa thích nhất để nấu ăn...
Cùng lúc đó, từ ý thức tiểu Khô Lâu truyền đến từng đợt cảm xúc hưng phấn và thúc giục, có vẻ như nó rất là nôn nóng.
Tô Bình lấy lại tinh thần, trấn an nó rồi nhanh chóng hội họp với đám người Phiền Cương Liệt.
Là Thú Ma Hài cấp 8 đã trưởng thành!
Sắc mặt Phiền Cương Liệt rất khó coi, thậm chí trong lòng đã sinh ra hối hận vì sao mình lại chạy đến đây. Anh ta quay qua nói với hai người bên cạnh:
Hai vị, hai người còn sủng thú nào có thể tác chiến thì triệu hoán ra hết đi, chỉ dựa vào Thị Huyết Ma Lang của tôi thì không phải là đối thủ của nó.
Hai người một nam một nữ này đều có vết thương chồng chất, hiển nhiên là đã trải qua một trận chiến đấu kịch liệt. Cậu thanh niên cười khổ:
Sủng thú của tôi chỉ còn lại mỗi con Thú Địa Thuẫn này...
- Thánh Diễm Điểu của tôi còn có thể tái chiến.
Cô gái khẽ cắn môi, ánh mắt bất khuất. Đứng cạnh cô là một phi điểu (chim) toàn thân lông vũ màu vàng kim, đây rõ ràng thú sủng cấp 8 có huyết thống cấp cao Thánh Diễm Điểu. Nhưng giờ phút này lông vũ toàn thân Thánh Diễm Điểu lộn xộn, thánh diễm (lửa) ảm đạm. Chỗ xương sườn của nó có một vết thương do bị xé rách ra, trông mà giật mình, thỉnh thoảng từ bên trong có máu tươi màu vàng kim chảy ra ngoài.
Phiền Cương Liệt nhìn chằm chằm con Thánh Diễm Điểu, cho dù là trong đám sủng thú cấp 8 thì Thánh Diễm Điểu cũng thuộc về loại rất mạnh, sao lại có thể đến nông nỗi này chứ?
Có lẽ nhận ra được sự nghi hoặc của Phiền Cương Liệt và Lâm Mạc Không, cậu thanh niên kia do dự một hồi nhưng vẫn nói rõ tình hình thực tế:
- Con Thú Ma Hài này không phải cấp 8 bình thường, thực lực của nó đã tiếp cận cấp 8 thượng vị.
- Cái gì?
Phiền Cương Liệt và Lâm Mạc Không bị dọa đến tròng mắt co lại.
Lý Ưng với Phạm Ngọc Kinh ở bên cạnh cũng bị dọa đến mất hình tượng, hai người bọn họ đối đầu với thú sủng cấp 7 đã là quá sức, huống chi là quái vật cấp 8 thượng vị, chả khác nào là dâng thức ăn lên cho nó...
Trong đội chỉ còn lại hai người thôi sao?
Phiền Cương Liệt bình tĩnh hỏi thăm.
Cậu thanh niên cười khổ:
Trước đó trên đường chúng tôi đụng phải một con Cốt Long cấp 8 nên bị tách ra khỏi đội. Nếu như toàn đội đều ở đây thì khác rồi, dù chưa chắc là có thể giết chết thứ này nhưng cũng không tệ đến mức muốn thoát cũng không được.
...
Bọn người Phiền Cương Liệt không biết nói gì hơn, hai người này thật quá xui xẻo đi? Trong cùng một ngày đụng phải hai con yêu thú cấp 8...
Này mọi người...
Cậu thanh niên hơi do dự, nhưng vẫn hít một hơi thật sâu vào, nghiêm nghị nói với cả nhóm:
Nếu không thì mấy người các anh cho thú sủng của mình đoạn hậu đi (chặn ở phía sau)? Tiếp tục liều mạng với thứ này nữa thì chỉ sợ tất cả chúng ta đều sẽ bị lưu lại.
Nhìn biểu lộ không vui của đám người Phiền Cương Liệt, cậu thanh niên vội nói:
Đợi sau khi thoát thân, tổn thất của mọi người sẽ do chúng tôi đền bù tương ứng, hơn nữa còn có hậu tạ. Diệp Trần Sơn tôi nói được làm được.
Diệp Trần Sơn?
Phiền Cương Liệt vừa muốn nổi giận, nghe được cái tên này thì giật nảy mình.
Cậu là Diệp Trần Sơn?
Đám người Lý Ưng đều rất ngạc nhiên, bọn họ đã vô cùng quen thuộc với cái tên này.
- Kim Huân Khai Hoang Giả - Diệp Trần Sơn?
Lâm Mạc Không ngơ ngác, sắc mặt hơi biến hóa, hỏi lại.
Không sai.
Diệp Trần Sơn thò tay vào ngực lấy một cái Kim Long huân chương cho mọi người nhìn qua một cái rồi thu lại, nói:
Hi vọng mọi người suy tính một chút, thời gian không đợi người. Nếu không đi ngay thì tôi e là chút nữa tất cả mọi người muốn đi cũng không được.
Phiền Cương Liệt biến sắc, anh ta nhìn về phía Thị Huyết Ma Lang đang vật lộn với Thú Ma Hài, vết thương trên thân nó càng lúc càng nhiều. Mặc dù Thị Huyết Ma Lang là sủng thú cấp 7 có tính công kích mạnh, nhưng đối mặt với Thú Ma Hài thì chẳng đủ nhét kẽ răng. Vì con Thú Ma Hài này giống như một con nhím vậy, không có chỗ để cắn. Nó chỉ có thể nhờ vào sự nhanh nhạy né trái tránh phải, miễn cưỡng cầm chân Thú Ma Hài.
Đành vậy!
Anh ta cắn răng, cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Nếu như có thể được đền bù một con Thị Huyết Ma Lang tương tự thì cũng xem như bù đắp tổn thất của anh, mấu chốt là Diệp Trần Sơn thiếu anh một phần ân tình.
Diệp Trần Sơn thở ra nhẹ nhõm, vừa muốn mở miệng bỗng nhiên sắc mặt chợt biến. Lúc này có vô số hài cốt leo ra khỏi mặt đất, vây kín hết đường lui của bọn họ.
Đây là thuật “Triệu Hoán Vong Linh”!
Sắc mặt cả đám trở nên khó coi...
Ngay thời điểm bọn họ chuẩn bị hiệu lệnh cho sủng thú đột phá, đột nhiên những bộ hài cốt vừa được triệu hoán ra đồng loạt vòng qua bọn họ, sau đó lao về phía Thú Ma Hài ở đằng trước.
Một màn này để mọi người kinh ngạc không thôi, ai cũng trợn tròn mắt nhìn.
Đội trưởng, con sủng thú này làm bạn với anh lâu như thế, cứ vậy mà bỏ thì quá đáng tiếc.
Tô Bình cười nhạt nói.
Phiền Cương Liệt ngây ngốc nhìn Tô Bình, tức khắc nghĩ đến cái gì nên ánh mắt chuyển sang tiểu Khô Lâu bên cạnh đấy. Anh ta phát hiện lúc này toàn thân tiểu Khô Lâu toát ra năng lượng hắc ám nồng nặc, bao trùm toàn thân xương cốt của nó. Thoạt nhìn giống như một tồn tại thần bí được bao phủ trong màn đen.
Phiền Cương Liệt chấn kinh, đây là kỹ năng Vong Linh cao cấp, hơn nữa nhìn quy mô như thế thì hiển nhiên đã cực kỳ thành thạo, so với “Triệu Hoán Vong Linh” thường thấy thì đáng sợ hơn nhiều...
Tô Bình không nói gì, cậu đang dùng ý niệm chỉ huy Tiểu Khô Lâu điều khiển đám hài cốt khô lâu xung quanh.
Đây là một năng lực của nó: “Nô Dịch Vong Linh”, chỉ cần chung quanh có hài cốt thì nó có thể trực tiếp nô dịch chúng. Năng lực mạnh yếu thì quyết định bởi số lượng hài cốt quanh đấy. Mà xung quanh Thú Ma Hài tự nhiên là có rất nhiều xương cốt. Thậm chí, nếu như tinh thần lực của tiểu Khô Lâu đủ mạnh, ngay cả con Thú Ma Hài này cũng có thể trực tiếp nô dịch...
Bởi vì, Thú Ma Hài cũng là một sinh vật Vong Linh.
Nhưng rất hiển nhiên, bây giờ tiểu Khô Lâu chỉ có cấp ba, mặc dù tinh thần lực hơn xa những sinh vật cấp 3 hung hãn khác, nhưng trực tiếp nô dịch sinh vật cấp 8 vẫn là điều bất khả thi, tối đa nó chỉ có thể nô dịch cấp 6.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận