- Cậu Tô không cần phải lo lắng, em gái tôi sẽ không đồng hành cùng chúng ta, con bé có tư lịch còn thấp nên chỉ có thể ở phía ngoài hoang khu rèn luyện, với lại có chiến đội bảo hộ, cũng không có gì nguy hiểm.
Phạm Ngọc Kinh khẽ cười nói.
Tô Bình giật mình, lập tức hiếu kỳ hỏi:
- Không phải những học viên bình thường trong học viện chỉ có thể đi hoang khu cấp C rèn luyện sao?
Phạm Ngọc Kinh vui vẻ nói:
- Em gái tôi có thành tích cũng không tệ, trong học tập cũng có kết quả khá tốt nên được đề cử trực tiếp đến hoang khu cấp B, bên học viện cũng cảm thấy có chiến đội khai hoang chúng tôi hộ tống nên để con bé thăm dò ở rìa ngoài hoang khu.
- Thì ra là thế!
Tô Bình hiểu được.
Đây chính là ưu thế và phúc lợi của học viện danh tiếng ở Thương Thành, so với học viện mà em gái cậu học thì mạnh hơn nhiều.
Mặc dù đều là những ngôi trường nổi tiếng, nhưng một trường có danh tiếng ở Thương Thành, nổi danh toàn bộ căn cứ Long Giang, một trường tuy nổi tiếng ở Hạ Thành như danh tiếng chỉ giới hạn trong Hạ Thành cùng khu dân nghèo mà thôi.
- Hừ!
Phạm Tiểu Ngư tỏ vẻ kiêu ngạo, nói:
- Anh đừng nhìn tôi là học sinh mà khinh thường, tôi đã là Chiến Sủng Sư cấp 4 thượng vị, với lại tôi có hai con sủng thú cấp 5, chỉ cần không gặp phải Tinh Sủng cấp 6 thì trong mọi tình huống tôi đều có thể an toàn thoát thân!
- Vậy cũng không tệ!
Tô Bình gật đầu.
Thực lực như thế đối với sinh viên trong học viện đã xem như hàng đầu, xem như cùng cấp bậc với chủ nhân Lôi Quang Thử, hơn nữa cô bé Phạm Tiểu Ngư này mạnh hơn một chút, tiến thêm một bước chính là Chiến Sủng Sư cấp 5 rồi.
Phạm Tiểu Ngư nhíu mày, nhìn thấy Tô Bình phản ứng bình thản đến vậy, trong lòng có hơi khó chịu.
Tuy nhiên, nghĩ đến thực lực của Tô Bình, cô lập tức có cảm giác thất bại, mặc dù cô đã rất ưu tú, nhưng đối phương là cấp bậc quái vật.
Đáng ghét!
Phạm Tiểu Ngư thầm mắng trong lòng.
- Tiểu Phạm, đây chính là bạn mới cậu mang tới đây sao?
Một người đàn ông cao lớn để râu quai nón nhìn Tô Bình cùng Phạm Tiểu Ngư cãi nhau, chờ bọn hắn không nói nữa mới lên tiếng hỏi.
Phạm Ngọc Kinh vội vàng nói:
- Đội trưởng, đây chính là thiên tài mà tôi đã đề cập với anh, cậu Tô, vị này là đội trưởng của chúng tôi, Chiến Sủng Sư cấp cao Phiền Cương Liệt.
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, cậu Tô còn quá trẻ, được hai mươi chưa?
Phiền Cương Liệt có giọng nói thô kệch lớn tiếng, nhưng lại rất hiền lành.
Tô Bình nói:
- Tôi mới mười tám.
- Mười tám?
Phạm Ngọc Kinh cùng Phạm Tiểu Ngư bên cạnh đều sửng sốt.
Mười tám mà mạnh mẽ đến vậy rồi?
Phạm Tiểu Ngư càng kinh hoảng hơn, năm nay cô cũng mười tám, nói như vậy cô với Tô Bình là cùng lứa, nhưng không ngờ thực lực lại chênh lệch lớn đến thế.
Phiền Cương Liệt cùng Lý Ưng cũng có hơi kinh ngạc, vốn cho rằng Tô Bình còn nhỏ nhưng không ngờ lại nhỏ hơn so với bọn họ nghĩ quá nhiều, có thể gọi một tiếng cậu em rồi.
Bọn họ lại để cậu em nhỏ như vậy cùng đi thăm dò vết rách tinh không sao?
Nhìn phản ứng của bọn họ Tô Bình khẽ nhíu mày, cậu chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, cũng không muốn đi chứng minh cái gì.
- Chuyện này...
Phiền Cương Liệt nhìn Phạm Ngọc Kinh, trong mắt mang theo một tia hỏi thăm cùng nghi hoặc.
Lúc trước anh ta có nghe Phạm Ngọc Kinh nói chuyện về Tô Bình, nhưng bây giờ bản thân nhìn thấy, lại có chút không thể tin được.
Mười tám tuổi mà có thể đánh bại Phạm Ngọc Kinh, đây chẳng phải là hạt giống cao cấp chỉ có những thế lực lớn kia mới có thể bồi dưỡng ra đây sao, người như vậy làm sao lại cùng bọn họ đi khai hoang chứ?
Phạm Ngọc Kinh lấy lại tinh thần, nhìn thấy đội trưởng cùng Lý Ưng nhìn mình, tự nhiên biết hàm nghĩa trong đó, nói thật, tận đáy lòng bản thân anh ta cũng có chút do dự, chẳng lẽ lúc trước không phải Tô Bình ra tay, mà một người khác âm thầm ra tay?
Nếu nói như vậy, mời Tô Bình đến đây quả thật là một trò cười.
Nhìn thấy Phạm Ngọc Kinh tiến thoái lưỡng nan (tiến hay lùi cũng khó khắn), Phiền Cương Liệt không trực tiếp lên tiếng chất vấn, cách làm như vậy không tốt, không phải là người khôn khéo làm.
Anh ta nói:
- Cậu Tô, lần này đi vết rách tinh không vô cùng nguy hiểm, cậu muốn gia nhập vào trong chiến đội của chúng tôi thì trước tiên phải ghi danh thân phận, mặt khác, để cho tiện lúc chiến đấu phối hợp lẫn nhau, hi vọng cậu có thể triệu hồi ra sủng thú của mình, để cho chúng tôi làm quen một chút.
Chỉ cần thông qua kiểm tra sủng thú, đây chính là một lời giải rõ ràng nhất đối với thực lực của Tô Bình.
Đương nhiên Tô Bình nhìn ra suy nghĩ của Phiền Cương Liệt, biết đây là biểu đạt uyển chuyển, cậu thầm nghĩ thật là phiền phức, nhưng đành phải phối hợp, Tô Bình nói:
- Có thể, nhưng tôi muốn nói rõ một chút, tôi không gia nhập vào chiến đội của các anh, tôi chỉ tới giúp, giúp các anh tìm sủng thú bị lạc về, sau đó tôi sẽ rời đi, tôi không định làm Khai Hoang Giả.
Nếu không phải là nhiệm vụ hệ thống giao cho, cậu thật không muốn đến khai hoang.
Ngồi ở trong cửa hàng kiếm tiền không phải thơm hơn sao? Tại sao phải chạy đến tiền tuyến trêu chọc tử thần chứ?
Phiền Cương Liệt sững sờ, nhưng rất nhanh liền hiểu được, nếu như Tô Bình thật sự có thực lực mà nói, với thiên tư vốn có của cậu ta đương nhiên là khinh thường Khai Hoang Giả.
- Không có vấn đề.
Anh ta đồng ý nói:
- Có điều, Liên Bang cũng có quy củ, người ra vào vết rách tinh không nhất định phải là Khai Hoang Giả, trước tiên cậu cứ đăng ký và gia nhập vào đội Khai Hoang biên chế tạm thời, mặc dù đãi ngộ biên chế tạm thời, nhưng những thứ cơ bản cần có đều có.
- Biên chế tạm thời?
Tô Bình nhíu mày.
- Không sai, đợi lát nữa đăng ký bên trong hiệp ước có ghi, cậu có thể nhìn xem.
Ánh mắt Phiền Cương Liệt lộ ra mấy phần nghiêm túc, nói:
- Hiện tại, trước hết mời cậu Tô đây cho chúng ta xem sủng thú một chút.
Tô Bình nhìn lướt qua vẻ mặt ngưng trọng của mấy người, hiển nhiên họ quan tâm thực lực của cậu có đạt tiêu chuẩn hay không, để tránh Phạm Ngọc Kinh một chuyến tay không, bọn họ cũng rất mong đợi.
- Được.
Cậu khẽ động ý niệm, bí văn không gian sủng thú hiển lên.
Bóng dáng tiểu Khô Lâu ở bên trong rơi ra ngoài, lạch cạch một tiếng, ngã trên mặt đất tan nát.
“...”.
Hiện trường có chút yên tĩnh.
Nhưng rất nhanh, khung xương nhanh chóng gây dựng lại, tiểu Khô Lâu sờ lên đầu, cúi đầu kiểm tra cốt đao cắm bên xương hông một chút, sau khi xác nhận vẫn còn hoàn hảo, nó mới chạy chậm đến bên chân Tô Bình, nhìn trái nhìn phải, điều tra tình hình của địch.
“...”
Vẫn khá yên tĩnh.
Tiểu Khô Lâu hết nhìn đông lại nhìn tây, khoé miệng của mấy người có chút run rẩy.
Qua một hồi lâu, Phạm Tiểu Ngư lên tiếng đầu tiên, cô nhỏ giọng hỏi:
- Đây chính là sủng thú của cậu sao?
- Không phải thì là chứ gì?
“...”
Phạm Tiểu Ngư bị chọc tức suýt nữa la lên.
Chỉ là một tiểu Khô Lâu mà thôi, cậu ta kiêu ngạo cái gì!
Phạm Ngọc Kinh hơi nhíu mày, nếu Tô Bình có vấn đề, chuyện này là sai lầm lớn nhất của anh.
- Tô...ông chủ Tô, đây là sủng thú của cậu sao?
Anh kiên trì hỏi.
Tô Bình gật đầu:
- Trước mắt chỉ có một con này.
Phạm Ngọc Kinh cảm giác như mình bị tát một bạt tai thật mạnh.
- Không phải cậu mở cửa hàng sủng thú sao, sao chỉ có một con chứ?
Phạm Tiểu Ngư không thể nào hiểu được mà nhìn cậu.
- Chẳng lẽ mở nhà hàng tiệc cưới thì ngày nào cũng phả kết hôn?
Theo thói quen Tô Bình phản bác một câu, nhưng biết đối phương không phải có ý này, cậu quay người nhìn qua mảnh đất trống bên cạnh, ý niệm truyền lại cho tiểu Khô Lâu:
"Đao Thuật Trung Cấp."
Tiểu Khô Lâu tiếp nhận ý niệm, nhanh chóng rút đao.
Có lẽ không quá để ý đến vật nhỏ này, ngoại trừ Phiền Cương Liệt, mấy người còn lại đều không thấy rõ tiểu Khô Lâu rút đao thế nào.
Cho dù là Phiền Cương Liệt cũng chỉ nhìn thấy một tàn ảnh (bóng mờ), chờ khi lấy lại tinh thần, liền thấy tiểu Khô Lâu đã cầm đao.
Tư thế này, giây phút này lại khiến cho người ta rung động không thôi!
- Chém!
Bành!
Cốt đao đột nhiên chém xuống, tiếng động vang lên thật lớn, một đường đao khí màu đen sẫm được phóng xuất ra ngoài, mặt đất chợt vỡ ra một khe rãnh thật sâu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận