- Hoang khu số 38?
Tô Bình cũng biết nơi này, toàn cầu có hơn năm trăm hoang khu, mỗi nơi đều có số hiệu riêng, hoang khu số 38 xếp hạng gần phía trước như thế, có thể thấy được hoang khu này được đản sinh ra từ thật sớm.
- Không sai.
Phạm Ngọc Kinh gật đầu:
- Khoang khu số 38 là hoang khu cấp B, trong lịch sử đã từng có mấy lần xuất hiện Vương Thú nhưng đều bị giết chết, bây giờ bên trong hoang khu số 38 cao lắm cũng chỉ có tung tích sủng thú cao cấp.
Tô Bình khẽ gật đầu.
Hoang khu có phân chia đẳng cấp, mỗi người công dân bình thường đều biết.
Tổng cộng chia làm năm đẳng cấp ABCDE, đại biểu cho năm đẳng cấp nguy hiểm khác biệt.
Trong đó hoang khu đẳng cấp ABC, là thuộc về khu vực không ổn định, bởi vì những nơi này thường xuyên xuất hiện vết rách tinh không mới.
Mà hoang khu cấp D cùng cấp E, một nơi là phế khu đã từng bộc phát chiến tranh, bên trong có bức xạ hạt nhân cùng bệnh khuẩn biến dị trải rộng, Tinh Sủng sinh tồn ở bên trong phần lớn nhiễm phải những bệnh này, dễ dàng tạo thành ổ dịch trong phạm vi lớn, cho nên bị cách ly thành hoang khu.
Nơi còn lại là khu vực hoang vu bên trong Lam Tinh, bởi vì không có tài nguyên, điều kiện khó khăn, không có người ở nên dẫn đến hoang phế, vì thế biến thành nơi Tinh Sủng nghỉ ngơi, dần dần hình thành hoang khu.
- Nghe nói bên trong hoang khu cấp B, sủng thú trung cấp và cao cấp hoạt động tấp nập?
Tô Bình hỏi.
Hoang khu cấp B cũng xem như một khu vực tương đối nguy hiểm, chí ít những Chiến Sủng Sư bình thường vừa tốt nghiệp không có tư cách tiến vào, trước tiên phải đến ở hoang khu cấp C, thậm chí là phải rèn luyện ở hoang khu cấp E, biểu hiện tốt thì ba đến năm năm sau mới được điều đến hoang khu cấp B.
Phạm Ngọc Kinh khẽ gật đầu:
- Kỳ thật chủ yếu là sủng thú trung cấp hoạt động tương đối nhiều, sủng thú cao cấp khá hiếm thấy, chí ít chúng tôi xuất hành nhiệm vụ hai ba lần nhưng mới chỉ gặp được một lần, không giống bên trong hoang khu cấp A, nghe nói mỗi lần xuất hành đều sẽ gặp được Tinh Sủng cấp cao, tỉ lệ tử vong cực cao!
Nói đến hoang khu cấp A, trong mắt anh ta lộ vẻ kiêng kị.
Xác suất một phần ba...
Ánh mắt Tô Bình chớp động.
Còn có thể tiếp nhận, chỉ cần đừng đụng đến Vương Thú là tốt rồi.
Rất nhanh, xe việt dã đã chạy qua đường cao tốc đô thị, lúc đi ngang qua trạm thu phí không cần quét thẻ mà trực tiếp thông hành.
Tô Bình hỏi thăm mới biết được, nguyên nhân là bảng số xe của chiếc xe này.
Nó chính là giấy phép giấy thông hành.
Thời điểm đặc thù, thậm chí có thể vượt qua đèn đỏ!
Đối với quyền lực của Khai Hoang Giả, Tô Bình cũng có nghe qua, đã từng có người dân bình thường trêu chọc Khai Hoang Giả, sau đó bị đối phương chết tại chỗ.
Khi tin tức được báo đi, nghe nói Khai Hoang Giả kia cũng nhận trách phạt, bị “cấm đoán”.
Về phần có thật sự bị “Cấm đoán” hay không thì không ai biết rõ, dân chúng bình thường cũng không dám tiếp tục xâm nhập tìm tòi kỹ lưỡng.
Nhưng ít ra cũng nói rõ một điều, Khai Hoang Giả giết người không cần đền mạng!
Nguyên nhân chính là như thế, trong mắt hầu hết những người bình thường thì Khai Hoang Giả là những người không thể trêu chọc.
Xe chạy như bay trên đường cao tốc khoảng một giờ, rốt cuộc Tô Bình cũng đi đến biên cảnh khu căn cứ.
Biên cảnh có khá ít người ở lại, công trình kiến trúc vô cùng thưa thớt, nhưng con đường nơi này lại được xây dựng khá rộng rãi, khá rắn chắc.
Ánh mắt Tô Bình nhìn lên phía trên, nơi đó là một bức tường cao lớn sừng sững.
Đây là bức tường bên cạnh khu căn cứ.
Nhằm để ngăn cản Tinh Sủng bên ngoài xâm nhập vào, nhưng chủ yếu nhất vẫn là ngăn cản Vương Thú xâm nhập!
- Thật cao...
Ngày trước cũng đã nhìn thấy cảnh tượng này trên TV, tuy nhiên lại khác biệt hoàn toàn khi tận mắt nhìn thấy, Tô Bình có chút thán phục, tường cao như vậy ít gì cũng hai ba trăm mét, có thể nói là một công trình cực kỳ hùng vĩ!
Dọc theo đường cao tốc xuống dưới là một con đường nhựa, bên đường đều có cỏ dại hoang dã.
Con đường phía trước là chạy thẳng ra phía ngoại thành, ven đường có đèn đường chiếu rọi.
Khi bọn họ lái xe ra khỏi thành, đối diện cũng thỉnh thoảng có ô tô chạy như bay tới, gặp thoáng qua.
- Là Mạo Hiểm Giả (người mạo hiểm).
Phạm Ngọc Kinh chỉ liếc qua liền nói:
- Đây đều là những người sau khi tốt nghiệp không thi vào chiến đội, là những Chiến Sủng Sư thuộc doanh nghiệp tư nhân.
Tô Bình khẽ gật đầu.
Chiến Sủng Sư có hai con đường, thứ nhất là đi chiến đội khai hoang.
Thứ hai là đến doanh nghiệp tư nhân.
Mặc dù hầu hết các doanh nghiệp tư nhân không thể so sánh cùng Liên Bang nhưng cũng có một số doanh nghiệp có nguồn tài chính mạnh, đãi ngộ cũng không kém so với chiến đội khai hoang, tuy nhiên yêu cầu tương ứng cũng rất cao, thậm chí điều kiện nhận người so với chiến đội khai hoang còn cao hơn.
Rất nhanh, bọn họ đã ra khỏi cửa thành.
Nơi này có quân đội đóng giữ ngày đêm, khi bọn họ đến có mấy chục ánh mắt nghiêm khắc nhìn tới.
- Kiểm tra.
Một người sĩ quan đi tới.
Phạm Ngọc Kinh kéo cửa kính xe xuống, lấy ra một cái huân chương đầu hói màu đen.
Sĩ quan nhìn thấy thái độ trở nên tôn kính, lập tức cúi chào, sau đó cho thông hành, thậm chí còn không nhìn vào trong xe một cái.
Ra khỏi thành khoảng mấy chục mét, có thể thấy được độ dày của bức tường này đáng sợ thế nào.
Bên ngoài khu căn cứ là một mảnh hoang vu.
Ở bên trong khu căn cứ không thể nhìn thấy cảnh tượng hoang vu như thế này được, ngoại trừ những đứa trẻ trong khu ổ chuột.
Ở nơi hoang vu này có mấy con đường thông đến những phương hướng khác nhau.
Cảnh sắc không sạch sẽ như trong thành, nhưng đối với xe việt dã mà nói cũng không phải là chướng ngại, Phạm Ngọc Kinh chọn lựa một con đường, nhanh chóng tiến lên, hơn nửa canh giờ liền tới được chỗ cứ điểm.
Cứ điểm này được dựng bằng đá, bên trong là công trình kiến trúc bình thường.
Đây là căn cứ khai hoang của hoang khu số 38.
Xe Phạm Ngọc Kinh dừng lại bên ngoài trụ sở, cùng hai người Tô Bình, Lý Ưng xuống xe, ở cửa ra vào ra hiệu cho thủ vệ, lấy ra huân chương, sau đó liền thuận lợi thông hành.
Trong căn cứ giống như một phiên chợ.
Vô cùng náo nhiệt.
Mặc dù là ban đêm, nhưng nơi này có đèn đường, có điện.
Ven đường có không ít quầy hàng đơn sơ, phía trên bày ra những đồ vật ly kỳ, những thực vật có bộ dáng cổ quái, cũng có sủng thú con, còn có trứng.
Khi nhìn thấy trứng, Tô Bình liền nghĩ đến quả trứng được linh trì thai nghén.
Cũng không biết có ấp được hay không...
- Khi đội khai hoang chúng tôi có được thu hoạch sẽ bán ở nơi này, cũng có giao dịch khai hoang qua mạng.
Phạm Ngọc Kinh cười nói:
- Mặc dù Khai Hoang là một nghề nghiệp nguy hiểm, nhưng cũng là một nghề kiếm tiền khá dễ dàng, vận khí tốt thì chỉ cần làm nhiệm vụ một lần là có thể kiếm được tiền lương cả đời người bình thường kiếm được.
Tô Bình khẽ gật đầu, lại không có hứng thú.
Muốn nói kiếm tiền, Khai Hoang Giả cũng chỉ là người làm công, chân chính kiếm tiền là những lão đại ngồi ở khu căn cứ hưởng thụ mỹ nữ rượu ngon và thịt béo, không cần dốc sức sinh tử vẫn có thể nhẹ nhõm bóc lột tiền, mồ hôi, nước mắt lẫn máu của Người Khai Hoang, bỏ vào trong túi riêng của mình.
Rất nhanh.
Phạm Ngọc Kinh mang Tô Bình đi tới một căn hộ nhỏ.
- Các bạn, tôi mang một người bạn mới đến đây!
Phạm Ngọc Kinh cười nói.
Trong ngôi nhà nhỏ đi ra hai người, một người có vóc dáng cao lớn, nhìn qua là trung niên hơn bốn mươi tuổi, trên mặt có râu quai nón, bắp thịt toàn thân cuồn cuộn lên, cảm giác vô cùng mạnh mẽ.
Một người khác có dáng người thon thả đáng yêu, lại là một cô gái, người này Tô Bình có quen biết.
- Lại là cô?
Tô Bình kinh ngạc.
- Tại sao không thể là tôi chứ?
Phạm Tiểu Ngư tức giận hai tay chống nạnh nói.
Phạm Ngọc Kinh nhịn không được cười lên, nói:
- Em gái tôi đến để rèn luyện, nó đã là học viên năm ba, sắp tốt nghiệp rồi, lần này là học viện đưa tới rèn luyện.
Nhìn vẻ mặt tự hào của anh ta, Tô Bình không khỏi im lặng, kẻ này thật là gan lớn, em gái mình đến khai hoang mà còn cao hứng bừng bừng như vậy.
- Cô ta đi theo chúng ta sẽ gây cản trở.
Tô Bình thản nhiên nói.
- Anh!
Phạm Tiểu Ngư tức muốn điên.
Cản trở sao?
Từ nhỏ đến lớn cô luôn là bắp đùi để người khác ôm lấy!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận