- Khai hoang?
Tô Bình sững sờ.
Bên trên Lam Tinh này, ngoài khu căn cứ nơi con người sinh sống thì còn lại đều là hoang dã, hoang dã lại phân ra các khu vực khác nhau, toàn cầu tổng cộng có hơn năm trăm hoang khu.
Hoang khu không thích hợp để con người sinh sống.
Hoang khu hình thành có hai nguyên nhân, thứ nhất là con người đã từng bộc phát chiến tranh tạo thành thương tích, khoa học kỹ thuật ô nhiễm xâm hại, khiến cho đất đai không thể ở được.
Nguyên nhân thứ hai chính là khu vực kia xuất hiện khá nhiều vết rách tinh không, thuộc khu vực không ổn định.
Vết rách tinh không chính là nơi có những khe hở không gian vặn vẹo, những khe hở không gian này thông hướng tới từng địa phương thần bí không biết rõ.
Có khi thông tới lục địa kỳ quái trôi lơ lửng trong tinh không, bên trong có ác thú hung hãn.
Có khi lại thông tới tử tinh (tinh cầu chết) chưa được thăm dò trong địa đồ Liên Bang, không có bất kỳ thực vật cùng sinh vật tồn tại.
Còn thông hướng đến hằng tinh mặt trời, đi vào cũng sẽ bị hủy diệt!
Những nơi bí ẩn chưa được biết đến này đại đa số đều tồn tại Tinh Sủng mãnh mẽ, Lam Tinh có khá nhiều Tinh Sủng cũng đều bắt nguồn từ những thế giới không biết rõ bên trong tinh không này.
Vết nứt tinh không lại giống như là một cổng truyền tống, liên thông đến những vùng đất không biết rõ này.
Tại hoang khu có vết rách tinh không nguy hiểm, cơ bản đều sẽ xây dựng cứ điểm để phòng thủ, có quân đội Liên Bang đóng giữ để tránh những sủng thú hung hãn hoang dại còn chưa được thuần phục lẻn đến căn cứ con người cư trú tàn sát bừa bãi.
Khi hoang khu xuất hiện, chính phủ Liên Bang cũng thành lập các bộ phận đặc biệt chuyên càn quét hoang khu, giữ gìn ổn định nơi này.
Người trong bộ phận này gọi chung là Khai Hoang Giả (người khai hoang).
Khai Hoang là một nghề nghiệp cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng có phần thưởng khá lớn.
Khu căn cứ sinh hoạt của Khai Hoang Giả có được rất nhiều phúc lợi, mỗi tháng còn có trợ cấp và ban thưởng phong phú, trong những tình huống đặc biệt đều có được quyền lực ưu đãi.
Đối với người bình thường mà nói, biện pháp tốt nhất để nhận được tiền tài cùng quyền thế địa vị chính là gia nhập chiến đội Khai Hoang, trở thành một Khai Hoang Giả, dù chỉ là một Khai Hoang Giả bình thường thì địa vị cũng cao hơn quân nhân, nếu như lập được công trạng, thân phận kia càng ghê gớm hơn, ngay cả thị trưởng cũng phải khách khí tiếp đãi.
- Không sai.
Phạm Ngọc Kinh thấy Tô Bình còn đang cân nhắc, liền vội vàng nói:
- Ông chủ, với thực lực của cậu, ở chỗ này mở cửa hàng không cảm thấy đại tài không có đất dụng võ sao? Chiến đội khai hoang chúng tôi rất thiếu cao thủ giống như cậu, nếu như cậu có thể tới, hết thảy đãi ngộ đều tùy cậu đưa ra, tôi tin tưởng tiền kiếm được tuyệt đối cao hơn gấp trăm lần so với bây giờ.
Tô Bình lấy lại tinh thần, hờ hững nói:
- Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú.
Đi khai hoang sao?
Nói đùa, có thể nhàn nhã nằm ở nhà kiếm tiền, tại sao phải chạy đến hoang khu nguy hiểm để mạo hiểm chứ?
Phải biết hoang khu là một nơi thế nào, nơi đó không có gì có thể đảm bảo.
Lỡ như xui xẻo gặp phải quái vật cấp Vương Thú, đến lúc đó cái mạng nhỏ không còn.
Phạm Ngọc Kinh sửng sốt.
Không nghĩ tới Tô Bình sẽ cự tuyệt dứt khoát như vậy.
Chẳng lẽ cậu ta không cần tiền?
Cũng phải, với thực lực Tô Bình trước đó phế bỏ cánh tay của mình, muốn kiếm tiền cũng không khó.
Đối với loại cao thủ này mà nói, có lẽ chỉ muốn làm những việc có tính khiêu chiến.
Phạm Ngọc Kinh suy nghĩ một chút, lại nói:
- Gần đây trụ sở hoang khu của thành phố Long Giang chúng ta có chút biến cố, xuất hiện không ít Tinh Sủng cấp cao, tôi cảm thấy đây là cơ hội thật tốt để rèn luyện, cậu có hứng thú không?
“...”
Tô Bình nhìn anh ta giống như nhìn tên ngốc.
Đã xuất hiện biến cố nguy hiểm như vậy, anh còn gọi tôi đi làm gì?
Chẳng lẽ trong đầu anh bị thủng lỗ?
Còn rèn luyện? Luyện cái đầu anh!
- Tôi muốn nói ba chữ.
Tô Bình nói.
- Gì?
Hai mắt Phạm Ngọc Kinh sáng lên, chẳng lẽ cậu ta đồng ý rồi?
Mặt Tô Bình không biểu tình gì nói:
- L-Ă-N.
Phạm Ngọc Kinh ngạc nhiên vô cùng.
- Sao anh lại mắng chửi người chứ?
Phạm Tiểu Ngư bên cạnh kịp phản ứng, tức giận nói.
Tô Bình hờ hững nói:
- Hai người vẫn nên xem hàng đi, nếu như không chuyện gì khác thì có thể đi rồi.
Phạm Ngọc Kinh nhìn Tô Bình không chút dao động, khẽ cười khổ, không nghĩ tới tiền cùng khiêu chiến cũng không thể gợi lên hứng thú trong lòng người này, xem ra chuyến này tới đây thất bại rồi.
Thở dài một cái, anh ta đắng chát nói:
- Kỳ thật, tôi mời ông chủ cũng là hành động bất đắc dĩ, bởi đêm qua trụ sở hoang khu bên ngoài thành phố Long Giang chúng ta xuất hiện một vết rách tinh không.
- Chiến đội của chúng tôi vào bên trong khai hoang thăm dò, nhưng bởi vì hoàn cảnh không quen nên có hai đồng đội ngoài ý muốn bị thương, thật xui xẻo bởi có một sủng thú của chúng tôi lạc vào bên trong, cho nên chúng tôi phải nhanh chóng đi vào một chuyến để tìm lại sủng thú.
- Nhưng hai người đồng đội kia đều bị thương, chúng tôi nhất thời không tìm được chiến lực khác bổ sung vào, cho nên tôi mới nghĩ tới ông chủ, vốn cho rằng cậu sẽ có hứng thú.
Tô Bình nhíu mày, không chút phản ứng.
Chuyện này cũng không có quan hệ gì đến bản thân mình, không cần thiết dính vào.
Đồng tình sao?
Có một chút, nhưng chỉ vẻn vẹn giới hạn ở đồng tình.
Không phải đồng tình với đồng đội của đối phương, mà là đồng tình với sủng thú bị nhét ở bên trong vết rách tinh không kia.
Nghĩ đến cảm giác cô đơn bất lực của nó lúc này, đôi lông mày của Tô Bình nhíu sâu hơn, chiến đội khai hoang này thăm dò là vì tiền, bọn họ không có bản lĩnh mà còn tham lam, nhưng sủng thú thì vô tội.
- Thật có lỗi, tôi bất lực.
Tô Bình mặt lạnh cự tuyệt.
Phạm Ngọc Kinh có chút mất mát, lại không nói gì thêm.
Phạm Tiểu Ngư nhìn Tô Bình một chút, cũng không nói gì, cũng không trách đối phương máu lạnh được, cô biết khai hoang là việc nguy hiểm đến cỡ nào, Tô Bình không nguyện ý cũng bình thường.
"Tinh!"
"Chúc mừng kí chủ phát động nhiệm vụ phụ, tìm kiếm sủng thú lưu lạc."
"Nhiệm vụ được ban thưởng: Một bản bí kỹ Thần Ma Đoán Thể."
"Nhiệm vụ thất bại: Kí chủ giảm xuống 10 điểm."
Trong đầu bỗng nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Tô Bình vô cùng ngạc nhiên.
Sao bỗng nhiên lại phát động nhiệm vụ rồi?
- Hệ thống, không lầm chứ, tôi có thực lực gì mà giúp bọn họ tìm sủng thú lưu lạc, đây không phải là muốn tôi đi tìm đường chết sao?'
Tô Bình không kìm được kêu lên.
Hệ thống lạnh nhạt nói:
"Làm chủ cửa hàng sủng thú, cho dù chuyện gì dính dáng đến sủng thú cũng không thể xem nhẹ, xin kí chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ."
- Mụ nội nó...
Tô Bình muốn chửi lại không được chửi, trong lòng tức đến phát bực.
Cậu chỉ là chiến lực cặn bã 3.5, để cậu đi khai hoang, chuyện này cùng đưa đồ ăn cho dã thú có khác nhau chỗ nào?
Cậu muốn trực tiếp từ bỏ nhiệm vụ.
Nhưng nhìn thấy trừng phạt khi thất bại cậu lại có chút do dự.
Thất bại thì điểm đánh giá sẽ bị giảm xuống.
Cái hệ thống dỡ hơi này cứ một mực nhắm vào điểm của cậu.
Với lại, nhiệm vụ ban thưởng dường như có lai lịch cũng không nhỏ.
Trong lòng đấu tranh tư tưởng hồi lâu, Tô Bình nghiến răng, mới hỏi Phạm Ngọc Kinh:
- Ạnh nói chút về tình huống bên trong vết rách tinh không kia xem, còn nữa, mọi người lạc mất sủng thú gì?
Phạm Ngọc Kinh sững sờ, hai mắt lập tức phát sáng lên, ngạc nhiên nói:
- Ông chủ, cậu nguyện ý gia nhập chiến đội của chúng tôi?
Mặt Tô Bình âm trầm nói:
- Anh trả lời tôi trước rồi nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận