Dịch: Hoangforever
“Cự tuyệt đi!”
Trong khoảnh khắc, vô số Thánh nhân đã vây kín Lục Huyền.
Khóe miệng Lục Huyền khẽ nhếch lên,
“Ta không thể cự tuyệt.”
Sắc mặt của Tông chủ lập tức trở nên vô cùng khó coi,
“Lục Huyền, ngươi chẳng lẽ sợ không thu được đồ đệ, mình sẽ bị trục xuất khỏi Đại Đạo Tông sao?”
Lục Huyền bình thản đáp:
“Không phải.”
Tông chủ nói,
“Ta có thể vì ngươi mà sửa đổi quy định của Đại Đạo Tông. Ta sẽ đặc cách cho ngươi, cho phép dù sau này ngươi có thu được đồ đệ hay không, vẫn có thể giữ vững chức Phong chủ Thanh Huyền Phong! Vậy nên, hiện tại ngươi không cần phải thu Cơ Phù Dao làm đồ đệ nữa!”
Nghe vậy, chúng nhân đều nhìn về phía Lục Huyền.
Lần này hắn chắc chắn phải từ bỏ rồi chứ?
Lục Huyền khẽ mỉm cười, thần sắc ung dung:
“Ta nhất định phải thu Cơ Phù Dao làm đồ đệ!”
Lời này vừa dứt, trong mắt Cơ Phù Dao liền hiện lên thần quang lưu chuyển, ánh mắt nàng khẽ biến đổi nhìn Lục Huyền.
Dưới áp lực của vô số Phong chủ, vậy mà Lục Huyền vẫn không hề nhượng bộ???
Trên người nàng có quá nhiều bí mật, khi tham gia khảo hạch nhập tông, nàng đã dùng bí thuật thượng cổ để phong ấn chúng.
Thiên phú và thực lực mà nàng biểu lộ ra hiện tại đều vừa mức, đều là những gì nàng muốn cho Đại Đạo Tông nhìn thấy!
Nhưng nàng nếu bái nhập môn hạ của các vị Thánh Nhân khác, những bí mật đó rất có thể sẽ bị bại lộ!
Nghĩ đến đây, Cơ Phù Dao liền cúi người hành lễ với Tông chủ và chư vị Phong chủ, sau đó nhìn về phía Lục Huyền:
“Tông chủ, chư vị Phong chủ, ý ta đã quyết! Sư phụ, chúng ta trở về Thanh Huyền Phong thôi.”
Lục Huyền gật đầu:
“Được.”
“Đợi đã!”
Đám người lập tức ngăn Lục Huyền và Cơ Phù Dao lại:
“Lục Phong chủ, hôm nay bất luận thế nào, Phù Dao cũng không thể bái ngươi làm sư phụ!”
Thế nhưng thái độ của Lục Huyền lại càng kiên định hơn:
"Nàng nhất định phải bái ta làm sư phụ!”
Trong khoảnh khắc, Lục Huyền đối đầu trực diện với Tông chủ và chư vị Phong chủ!
Không gian trầm mặc.
Tông chủ nhìn Lục Huyền bằng ánh mắt nghiêm túc, trầm giọng nói:
“Lục Huyền, Phù Dao là thiên tài tuyệt thế nghìn năm khó gặp của bản tông, tương lai sẽ là trụ cột vạn năm cho Đại Đạo Tông, chuyện này không phải trò đùa! Ngươi ngay cả ngoại môn đệ tử còn không bằng, làm sao dạy dỗ được Phù Dao?”
Mọi người đều lộ vẻ đau lòng, đồng loạt gật đầu.
Họ thật sự không hiểu, tại sao Lục Huyền lại khăng khăng thu nhận Cơ Phù Dao làm đệ tử?
Lục Huyền nghiêm mặt nói:
"Tông chủ, ai nói ta dạy không tốt?"
Tông chủ âm thầm lắc đầu.
Giờ đây, Cơ Phù Dao đã sắt đá quyết tâm bái Lục Huyền làm sư phụ, hắn chỉ có thể ra tay từ phía Lục Huyền.
"Lục Huyền, nếu như đã như vậy, ta cũng không làm khó ngươi nữa. Vậy, ta với ngươi lập một cuộc cá cược. Một tháng sau là kỳ tỷ thí nội môn, nếu Phù Dao không giành được hạng nhất, thì từ đó về sau, ngươi không còn được là sư phụ của nàng nữa, và nàng sẽ gia nhập linh phong khác!”
Nghe vậy, Cơ Phù Dao lập tức truyền âm cho Lục Huyền:
“Đừng đồng ý! Những đệ tử chân truyền kia đều đã đạt tới cảnh giới Huyền Hoàng trở lên, còn ta chỉ mới đạt tới Đại Huyền Vương. Trong vòng một tháng, ta không có gì đảm bảo là có thể giành được hạng nhất cả!”
Nhưng Lục Huyền không để tâm, vẻ mặt tự tin, bình thản nói:
“Được! Một tháng sau, ta sẽ để Phù Dao trấn áp toàn bộ thế hệ trẻ của Đại Đạo Tông!”
Lời vừa dứt, mọi người lập tức ngẩn người, khó tin nhìn chằm chằm vào Lục Huyền.
Ngươi lấy đâu ra sự tự tin đó vậy?
Cái cổ trắng nõn của Cơ Phù Dao khẽ nghiêng, thần quang trong mắt nàng cuộn trào, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, khiến gò bồng đảo phập phồng, khuôn mặt ửng hồng.
Tông chủ cùng chư vị trưởng lão suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
"Hay lắm! Sắc bén lắm! Lục phong chủ, ngươi đã tự tin như vậy, vậy để ta tăng thêm chút độ khó, thế nào?”
Lục Huyền mặt không đổi sắc, bộ dáng điềm nhiên như không, giơ hai tay ra, thản nhiên nói:
“Ta không ngại!”
Tông chủ cười bảo:
“Trong vòng một tháng này, Phù Dao chỉ được sử dụng tài nguyên tu luyện của Thanh Huyền phong, không được phép dùng đến bất kỳ tài nguyên nào khác của Đại Đạo Tông!”
“Được thôi.”
Lục Huyền cười nhạt, quay sang nhìn Cơ Phù Dao:
“Đồ nhi, vi sư rất có lòng tin, còn con thì sao?”
“A!”
Cơ Phù Dao gần như sụp đổ, cắn đôi môi mềm mại, ngọc phong phập phồng kịch liệt, tức giận đến mức dậm chân mấy cái trên mặt đất.
Nàng muốn đánh người!
Trong lòng đã bắt đầu hối hận vì bái Lục Huyền làm sư phụ.
Rõ ràng đây là cái bẫy do Tông chủ giăng ra, thế nhưng Lục Huyền, cái tên ngu ngốc này lại nhảy vào!
Trong một tháng này, Tông chủ chắc chắn sẽ ban cho những chân truyền đệ tử kia vô số cơ duyên, đến lúc đó, e rằng nàng càng không phải là đối thủ!
Cơ Phù Dao khổ không thể tả, nước mắt cũng sắp trào ra.
Tông chủ cùng vài vị cao tầng bên cạnh đều không nén được ý cười nơi khóe miệng.
Lục Huyền nhìn về phía nàng, ôn tồn nói:
“Phù Dao, theo vi sư trở về Thanh Huyền Phong thôi.”
Trong mắt Cơ Phù Dao bừng lên lửa giận, dưới chiếc váy dài màu đỏ rực, dáng người đầy đặn gợi cảm, tâm trạng đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ có thể im lặng đi theo sau Lục Huyền rời đi.
Ngay khi bóng lưng Lục Huyền khuất dần, một tên đệ tử áo xám lén thì thầm:
“Buồn cười chết ta mất! Cơ Phù Dao tuy là thiên tài, nhưng ta thấy đầu óc nàng hình như không được tốt cho lắm, lại đi chọn một kẻ phế vật làm sư phụ......"
Lời còn chưa dứt, Cơ Phù Dao đã biến mất tại chỗ, trong chớp mắt xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Ánh mắt lạnh lẽo, nàng chậm rãi cất tiếng:
“Ngươi vừa nói cái gì?”
Lửa giận trong lòng nàng vốn đã đến cực điểm, chẳng có chỗ trút ra, lúc này hoàn toàn bùng nổ!
Ầm!
Trên người Cơ Phù Dao bùng nổ một luồng thần quang chói lọi, lực lượng cuồng bạo lưu chuyển, uy áp kinh khủng như vực sâu biển cả, trực tiếp trút xuống đệ tử áo xám.
Đệ tử áo xám sắc mặt đại biến, thực lực của Cơ Phù Dao hoàn toàn vượt xa hắn, trong nháy mắt hắn trực tiếp bị trấn áp đến quỳ rạp trên đất, toàn thân đầm đìa máu, không thể động đậy.
Chứng kiến cảnh này, Tông chủ và những người khác đều kinh ngạc.
Lục Huyền cũng sững sờ.
Đồ đệ của hắn... hung mãnh đến mức này sao?
Lúc này, một thanh niên áo đen khác giận dữ quát:
“Cơ Phù Dao! Trước bao nhiêu người thế này, ngươi định giết hại đồng môn sao…”
Lời còn chưa dứt, Cơ Phù Dao đã vươn bàn tay ngọc thon dài, một luồng lực lượng đáng sợ ép thẳng lên đỉnh đầu hắn.
Đôi mắt đẹp của Cơ Phù Dao khẽ nhíu lại, nàng lạnh lùng nói:
“Ngươi lắm lời thật! Ngươi cũng quỳ xuống đi!”
Phịch!
Thanh niên áo đen lập tức bị trấn áp, quỳ rạp xuống đất, căn bản không có chút sức lực phản kháng!
---
Chú thích:
*Ngọc phong: là một cách nói ẩn dụ thường thấy trong tiểu thuyết tiên hiệp, huyền huyễn Trung Quốc để chỉ bộ ngực của nữ nhân, đặc biệt là khi miêu tả vẻ đẹp hoặc biểu cảm cơ thể khi tức giận, thẹn thùng, hay kích động.
"Ngọc": biểu trưng cho sự quý giá, tinh khiết, mỹ lệ.
"Phong" (峰): nghĩa là “đỉnh núi” – trong ngữ cảnh này ám chỉ bầu ngực nhô cao như núi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận