“Phương Tư tỷ, Trần Bì hiện tại thật sự quá kiêu ngạo, ngay cả ta cũng không thể nào chịu nổi!”
Trương Đại Lực lặng lẽ đi đến sau lưng Phương Tư, nịnh hót nói.
Trần Thư lúc này mới chậm rãi đứng thẳng dậy, chỉ vào Trương Đại Lực: “Ngươi tên phản đồ này!”
Tuyệt đối là tên gián điệp mật báo, nếu không Phương Tư làm sao có thể dễ dàng tìm được bọn hắn như vậy.
“Tốt lắm! Tỷ mời các ngươi ăn cơm!”
Phương Tư cười cười, mặc dù đánh Trần Thư, nhưng không dùng sức, tất nhiên là có chừng mực.
Nếu không theo thể chất đã được cường hóa của nàng, Trần Thư căn bản cũng không thể chịu nổi.
Ba người vừa cãi nhau ầm ĩ vừa cười đùa, thì một chiếc xe con màu đen chạy đến.
Mặc dù chỉ là xe đi lại thông thường, nhưng những người xung quanh đều mang theo ánh mắt ao ước cùng kính trọng.
Bởi vì biển số xe của chiếc xe con kia lại hiển thị là ‘Học phủ Hoa Hạ 3 số 32’.
Chỉ riêng bốn chữ lớn Học phủ Hoa Hạ cũng đủ để đặt chân tại Kinh Đô, có giá trị hơn nhiều so với đại học Hoa Thanh ở thế giới cũ của Trần Thư.
Ai bảo Ngự Thú sư trở thành mấu chốt để Lam Tinh tồn tại chứ?
Ba người ngồi lên xe con, rời khỏi nhà ga huyên náo.
Suốt dọc đường, Trần Thư thường xuyên có thể nhìn thấy ánh mắt sùng kính của những người xung quanh, phải biết rằng, nơi này chính là Kinh Đô, là nơi cường giả, phú hào và quan viên ẩn hiện.
Hắn hiện tại đã có thể cảm nhận được sức ảnh hưởng của Học phủ Hoa Hạ.
Phương Tư đang lái xe, nàng mở miệng hỏi: “Trần Bì, nghe nói ngươi đã trở thành Ngự Thú sư, còn vào ban đặc huấn Nhị Giang Nam sao?”
Trần Thư thở dài: “Không có cách nào khác, thiên phú cũng không thể giấu được…”
“Ăn nói khoác lác! Có bản lĩnh thì thi đậu Học phủ Hoa Hạ đi!”
Phương Tư nhếch môi, vẻ mặt khinh thường: “Trước mặt ta mà ngươi dám nói thiên phú ư, có gì hay ho chứ?”
“Học phủ Hoa Hạ ta nhất định sẽ thi!”
Trần Thư mở miệng nói: “Thân phận này tại Kinh Đô còn có địa vị như thế, trở lại Nam Giang thị chẳng phải là ngang ngược khắp nơi sao?”
“Ta nói Đại Lực, ngươi suốt dọc đường cứ cười ngây ngô, ngớ ngẩn rồi sao?”
“Ta đang nghĩ, ta mà đến Kinh Đô học đại học, có Phương Tư tỷ bảo bọc thì chẳng phải muốn làm gì thì làm sao?”
Trương Đại Lực tưởng tượng cảnh tượng tươi đẹp ở đại học, nhịn không được ‘hắc hắc’ mà cười.
“Nam nhi phải tự cường! Đồ vô dụng, không có tiền đồ!”
Trần Thư mắng một tiếng, lập tức nịnh hót nói: “Phương Tư tỷ, ta sang năm sẽ đến Học phủ Hoa Hạ, tất cả đều dựa vào ngài…”
“……”
Khóe miệng Phương Tư giật giật, hai ngươi đúng là chẳng thay đổi chút nào.
“A, điện thoại của ta sao lại hết điện rồi.”
Trần Thư đang định báo bình an cho người nhà, nào ngờ lại đúng lúc hết điện.
“Chết tiệt, sạc dự phòng sao cũng hết điện rồi.”
Trần Thư vẻ mặt hoài nghi: “Chẳng lẽ mình quên sạc đầy sao?”
“Ách… Là ta dùng…” Trương Đại Lực vừa cười vừa nói.
Trần Thư nói: “Không đúng, ta thấy điện thoại của ngươi cũng hết điện mà.”
Trương Đại Lực giải thích: “Cái đó, ta đã dùng sạc dự phòng của ngươi nhưng lại mạo danh là của ta.”
“Ừm?” Trần Thư trừng mắt: “Ngươi lại dám dùng sạc dự phòng của ta để mạo danh là sạc dự phòng của ngươi ư?”
“Ngươi có dám làm chuyện gì vô lý hơn nữa không!!”
Trần Thư hai tay bóp lấy cổ Trương Đại Lực, lắc tới lắc lui.
Trương Đại Lực lập tức kêu thảm như heo bị làm thịt.
Nghe âm thanh đùa giỡn của hai người, Phương Tư lắc đầu, khóe miệng mang theo nụ cười.
Sau hai giờ,
Ba người đi tới trước một quán ăn, trên đó đề ‘Quán Ăn Tỷ Tiêu’.
“Phương Tư tỷ, thế mà lại dẫn bọn ta đến quán ăn lề đường sao? Không có nơi nào đẳng cấp hơn chút nữa ư!”
“Có cái ăn là tốt lắm rồi, tỷ phải nuôi hai con thú cưng háu ăn, ngươi tưởng dễ dàng lắm sao?”
Phương Tư nhếch môi, dừng xe ở ven đường.
“Tiểu Tư đến rồi à?”
Bà chủ quán ăn lập tức nhận ra Phương Tư, hiển nhiên nàng là khách quen ở đây.
“Tỷ Tiêu, mang hết các món trong thực đơn ra đi.”
Phương Tư hào phóng vẫy tay, ba người ngồi xuống một bàn bên ngoài quán.
Nhìn đám đông chen chúc và ánh đèn neon lấp lánh, trong lòng hai người đều có cảm khái sâu sắc.
So với Kinh Đô, Nam Giang thị đích xác chỉ là một địa phương nhỏ không đáng nhắc tới.
Nhìn cá nướng, nghêu xào, tôm hùm… trên bàn.
Ba người đều xoa xoa tay, chính thức nhập tiệc, bất kể động tác hay thần sắc đều không có gì khác biệt.
“Phương Tư tỷ, ta rút lại lời nói trước kia, món ăn ở đây quá cao cấp!”
Trương Đại Lực miệng đầy mỡ, ăn quên cả trời đất.
“Kia là đương nhiên, tỷ còn có thể lừa các ngươi sao?”
Phương Tư đồng dạng ăn như gió cuốn, hoàn toàn không có chút phong thái nhã nhặn nào.
Trần Thư đột nhiên hỏi: “Phương Tư tỷ, ngươi không phải nhận nhiệm vụ Không Gian Dị Vực sao?”
Phương Tư liếm môi, nói: “Vừa trở về hai ngày, ta đã giết một con sinh vật lãnh chúa Hắc Thiết Tam tinh rồi.”
“Hắc Thiết Tam tinh?” Trần Thư trừng mắt.
Sao lại nói nhẹ nhàng như vậy, làm sao cảm giác giống như giết một con gà vậy?
Con sinh vật lãnh chúa Băng Dã Thỏ kia mà chỉ là lãnh chúa Hắc Thiết Nhất Tinh, đã khiến Chu Thực Ngự Thú Đoàn suýt nữa đã bị diệt toàn quân.
Vậy sinh vật lãnh chúa Hắc Thiết Tam tinh lại nên cường đại đến mức nào?
Hắc Thiết trở lên, đẳng cấp phân loại chỉ có Nhất Tinh, Nhị Tinh và Tam Tinh, một khi đột phá chính là Bạch Ngân Nhất Tinh.
Trương Đại Lực hỏi: “Đúng rồi Phương Tư tỷ, nói cho chúng ta biết tình hình Kinh Đô đi nha?”
Dù sao bọn hắn về sau đều muốn đến Kinh Đô, tìm hiểu trước một chút tất nhiên là tốt.
Phương Tư gật đầu, nàng tại Kinh Đô đợi hai năm, đối với tình huống cơ bản đều đã hiểu rõ, nhất là về phương diện Ngự Thú sư.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng nghe Phương Tư kể về những kinh nghiệm nhiệt huyết của nàng.
Ngay lúc ba người đang đùa giỡn, cười nói,
Một âm thanh chói tai đột nhiên vang lên.
“Đây chẳng phải đại danh lừng lẫy Phương Tư sao? Đây là lần đầu ta thấy ngươi cùng nam nhân ăn cơm đó nha, hơn nữa còn là hai người, thật hiếm lạ, hiếm lạ…”
Cách đó không xa, có sáu người kề vai sát cánh đi tới.
Tên nam sinh tướng mạo tuấn lãng đứng giữa, trong mắt có men say.
Lời này vừa nói ra, năm người còn lại mặc dù vẻ mặt mê say, nhưng thân thể theo bản năng đều chấn động, sắc mặt toàn bộ biến đổi, ngay cả vội vàng che miệng người kia lại.
“Phương Tư tỷ, hiểu lầm… Hiểu lầm… Lão đại của chúng ta uống nhiều rồi…”
“Sợ nàng làm gì chứ? Các thành viên Ngự Thú Đoàn của nàng một ai cũng không ở đây!”
Nam tử vẻ mặt cười nhạo, gạt tay đang che miệng hắn ra, hoàn toàn tỏ vẻ không thèm để ý.
Phương Tư dừng động tác nuốt, dùng khăn giấy lau miệng, ôn hòa cười một tiếng nói: “Không có việc gì, các ngươi cứ đi đi.”
Nam tử vẻ mặt cuồng vọng, kêu gào: “Ta cứ nói mà, lượng nàng cũng chẳng dám làm gì!”
Nhìn sáu người từ từ đi xa, Phương Tư nhìn Trần Thư, khẽ nhíu mày.
Trần Thư gật đầu, lặng lẽ từ trong ba lô lấy ra cái túi phân u-rê…
Đây chính là ăn ý!
Phương Tư thong dong nhận lấy túi phân u-rê, hai chân đột nhiên đạp mạnh một cái, tốc độ cực kỳ mau lẹ, cơ hồ lặng yên không tiếng động mà đến sau lưng sáu người.
Trình độ chuyên nghiệp của nàng so với Trần Thư cũng không hề thua kém là bao.
Tên nam tử ở giữa vẫn còn đang nói khoác, thì một trận bóng tối bao trùm lấy hắn.
Túi phân u-rê đầy tội ác trực tiếp trùm lên đầu hắn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận