“Tạ không thịt!”
Trần Thư đến trước quán bán thịt heo, lúc này Tạ Tố Nam đang nhàm chán vung vẩy dao phay.
“Ngươi đã đến rồi ư?” Tạ Tố Nam khẽ ngẩng đầu, từ trong túi tạp dề móc ra một chiếc kính râm, trông vô cùng thần bí.
“Ngươi đã mang tiền đến chưa?” Ánh mắt hắn nhìn về phía Trần Thư.
Trần Thư khẽ rùng mình, phảng phất bị ánh mắt đó lây nhiễm, bèn trầm giọng nói: “Tự nhiên là đã mang đến rồi. Hàng của ta đâu?”
“Ở chỗ này đây!”
Tạ Tố Nam từ trong túi móc ra vài tấm hình, úp mặt xuống, đặt lên quầy bán thịt heo.
“Ta muốn xem hàng trước đã!” Trần Thư lạnh lùng nói.
*Bốp!*
Hạ Băng lập tức hung hăng giật lấy những tấm ảnh, nói: “Ban ngày ban mặt mà hai người còn đóng vai hắc bang giao dịch cái gì chứ?”
“……”
Cả hai đều không giả bộ được nữa. Trần Thư liền đứng một bên xem ảnh.
Nhân vật trong ảnh chính là Vương Bát ca. Mặc dù đeo khẩu trang, nhưng mờ ảo vẫn có thể nhận ra dáng người thô kệch của hắn.
Lúc này, hắn đang đứng trước cổng một quầy bán quà vặt, trong tay xách hai túi đồ lớn.
Một tấm ảnh khác là bóng lưng hắn khi rời đi, còn tấm cuối cùng thì là ảnh một nhà xưởng bỏ hoang.
“Có thể khẳng định, tên này đang ở ngay bên trong đó!”
Tạ Tố Nam thu lại cặp kính râm dính đầy mỡ heo, không ngừng lau chùi bằng tạp dề.
Hắn cẩn thận từng li từng tí đút kính vào túi, rồi tiếp tục nói: “Ta cần phải nhắc nhở ngươi một chút, bên trong có Ngự Thú sư! Không chỉ một đâu!”
Trần Thư nhíu mày, sờ cằm. Chuyện này có chút khó giải quyết đây…
Mặc dù có Ngự Thú sư, nhưng cao nhất cũng chỉ là cấp chín, tuyệt đối không thể là cấp Hắc Thiết.
Hắc Thiết Ngự Thú sư nào lại đi bán thuốc giả chứ? Đây tuyệt đối là một sai lầm nghiêm trọng!
“Hạ Băng, chúng ta đi thôi!”
Trần Thư cầm ảnh lên, khẽ gật đầu.
Đúng lúc đó, một thanh dao phay sáng loáng bỗng nhiên xuất hiện!
Mùi thịt heo nồng nặc xộc vào mũi khiến Trần Thư váng cả đầu, hắn không nhịn được quát: “Ban ngày ban mặt, ngươi muốn đập chết người sao!”
“Bớt nói nhảm! Ta biết ngay tiểu tử ngươi không thành thật mà! Muốn đen ăn đen sao?”
Tạ Tố Nam tay phải hất lên, định múa một đường dao hoa đẹp mắt,
Ngờ đâu tay hắn dính mỡ heo nên trượt cái, dao liền bay đi mất.
“Ta tào!”
Trần Thư gần như theo bản năng nhảy lùi lại, suýt soát tránh được lưỡi dao phay, mồ hôi lạnh đổ ra ướt đẫm.
“Nhĩ Đặc Yêu thật chặt ah?”
“Ách… Sai lầm… Sai lầm…”
Tạ Tố Nam mặt mũi xấu hổ, không ngờ lại xảy ra chuyện, may mắn không làm ai bị thương.
Trần Thư lạnh lùng hừ một tiếng: “Một sai lầm là xong sao? Thiếu chút nữa là ta mệnh tang hoàng tuyền rồi, ngươi phải bồi thường tổn thất tinh thần cho ta chứ!”
“Đại ca, dao phay là bay xuống đất chứ, sao có thể xuất hiện nguy cơ tính mạng được?”
“Ngươi còn biết là bay xuống dưới ư? Trần gia ta chín đời đơn truyền, nếu ta có mệnh hệ gì, tổ tiên Trần gia ban đêm đều phải đi tìm ngươi đó.”
“……” Tạ Tố Nam không còn gì để nói, sớm biết đã chẳng làm màu làm gì.
“Được rồi, đưa ta bốn vạn là được!”
“Ngươi cứ đàng hoàng bán thịt heo cho ta, ngày nào cũng bày ra cái trò làm màu này làm gì hả?”
Trần Thư lấy điện thoại ra, chuyển tiền rồi cùng Hạ Băng rời đi.
Nếu Hạ Băng không chịu trả tiền, hắn vốn định dùng Đại Lực dược tề để thế mạng, dù sao giờ loại thuốc đó cũng khó bán.
“Sư phó, đến chỗ này!”
Trần Thư lấy ảnh ra, nói với tài xế taxi.
“Đây chẳng phải nhà xưởng bỏ hoang ở thành tây sao? Hai người các ngươi giữa ban ngày ban mặt qua đó làm gì?”
Tài xế cầm lấy ảnh, mắt hơi híp lại liền biết vị trí nhà xưởng.
“Hai ta không có việc gì đi dạo linh tinh thôi!” Trần Thư nhếch miệng cười một tiếng.
“……” Tài xế lắc đầu, chở hai người họ về phía thành tây.
Sau một tiếng,
“Đường phía trước khó đi, ta chỉ có thể chở hai vị đến đây thôi.”
Trần Thư và Hạ Băng gật đầu, đi vào khu thành tây vắng vẻ. Xung quanh cỏ dại cao đến cả mét, trông vô cùng hoang vu.
Nam Giang thị những năm gần đây đều đang phát triển các khu thành thị khác, nên thành tây có vẻ lạc hậu hơn một tẹo.
“Đi thôi!”
Hai người tìm được một con đường mòn, rồi tiến về phía trước. Dựa theo lời tài xế chỉ điểm, vị trí nhà xưởng bỏ hoang nằm ngay không xa.
“Quả nhiên là ở đây!”
Trần Thư lập tức nhìn thấy nhà máy ở phía trước, y hệt như trong ảnh.
Tạ Tố Nam cũng giỏi thật đấy! Nơi hoang vắng thế này mà hắn cũng điều tra ra được.
“Ừm? Có người sao?”
Trần Thư đột nhiên nghe thấy động tĩnh, bèn cùng Hạ Băng ẩn nấp trong bụi cỏ rậm rạp.
Chỉ thấy một người đeo khẩu trang dày cộp, mặc kín mít dù đang giữa mùa hè, trong tay còn cầm một bọc đồ lớn.
“Vương Bát ca?”
Trần Thư mắt hơi híp lại, lập tức nhận ra.
Hạ Băng dò hỏi: “Trần Thư, tính sao đây?”
Nghĩ đến sắp bắt được tội phạm, nàng vốn có lòng chính nghĩa nên cũng có chút kích động, cảm giác cứ như đang đóng phim vậy.
“Ngươi cứ lặng lẽ chờ đó, lúc này phải để chuyên gia ra tay!”
Trần Thư ném ba lô xuống, từ trong đó móc ra một cái…… túi phân đạm.
“Ừm? Cái túi này sao trông quen mắt vậy?” Hạ Băng khẽ “ồ” một tiếng.
Trần Thư không để ý đến nàng, cầm túi rồi lặng lẽ bước đi.
Không chỉ bước chân mạnh mẽ mà còn không hề gây ra chút tiếng động nào.
Trong đầu Hạ Băng lập tức nhớ lại một câu: Ngươi thấy chưa? Thế này mới gọi là chuyên nghiệp đó!
Vương Bát ca tạm dừng lại. Mặc kín mít thế này giữa mùa hè, hắn thực sự nóng không chịu nổi.
“Mẹ kiếp, sớm biết ta đã không tham phần tiền này!”
Trên mặt hắn lộ vẻ hối hận. Hắn vốn tưởng chỉ là chút lừa gạt vặt vãnh, nào ngờ đối phương vừa ra tay đã là hàng ngàn vạn, khiến hắn cũng phải bối rối.
“Ai…” Hắn thở dài, chuẩn bị đi tiếp.
“Ơ? Trời sao tự nhiên âm u thế nhỉ?” Thần sắc Lão Vương sững sờ, nhưng ngay sau đó một mảng tối tăm bao phủ lấy hắn.
“Cỏ! Bị đánh lén!”
Lực phản ứng của Lão vương quả nhiên không phải để trưng cho đẹp. Hắn đang định vùng vẫy tự cứu,
Nhưng giây sau đã trực tiếp bị đánh ngất xỉu.
Trần Thư kéo hắn vào bụi cỏ, không kịp chờ đợi cởi y phục của mình. Cảnh tượng này đúng là có chút khó coi…
“A! Trần Thư, ngươi không cần biến thái đến thế chứ?!”
Hạ Băng lập tức lấy tay bịt mắt, nhưng vẫn lén lút nhìn Trần Thư qua kẽ tay.
“Ta biến thái sao?”
Trần Thư sững sờ, giây sau đã phản ứng lại.
“Cái đệt, tư tưởng của ngươi có vấn đề đấy, hắn là nam mà!”
Thì ra Hạ Băng lại suy nghĩ lung tung. Dù Trần Thư ta không phải người tốt gì, nhưng ít ra cũng không phải biến thái nha.
Ai ngờ Hạ Băng nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng vậy, vấn đề là hắn là nam mà!”
“Thôi bỏ đi!” Trần Thư khóe miệng giật giật, nói: “Tỷ tỷ, ta chỉ muốn ngụy trang thành hắn, rồi trà trộn vào xem tình hình thôi. Ngươi đang nghĩ gì vậy chứ?!”
“A… A…”
Hạ Băng tuy khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kỳ lạ.
Dù sao Trần Thư vốn hơi bất thường, bất cứ chuyện gì hắn làm đều có khả năng xảy ra mà.
Trần Thư đã không muốn giải thích thêm, nhanh chóng ngụy trang xong xuôi, đeo lên một chiếc khẩu trang mới rồi tiến về phía nhà xưởng.
“Chờ ám hiệu của ta!”
“Ám hiệu là gì vậy!” Hạ Băng vội vàng truy vấn.
“A Lợi Đường Á.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận