"..." Lão đầu lập tức nghẹn lời.
Trần Thư sải bước rời đi, chỉ để lại bóng lưng tiêu sái.
"Có chút ý tứ..." Lão đầu lắc đầu, rồi tiếp tục ngủ.
***
Trần Thư thuận đường ghé qua một cửa hàng dược liệu, mua đủ số nguyên liệu còn lại. Tiểu kim khố vốn có lập tức trống rỗng, có thể nói là về lại tay trắng.
Hắn quay về tiểu khu, chuẩn bị phối chế dược tề cho xong.
"A? Sao lại náo nhiệt thế này?"
Chỉ thấy trước cổng tiểu khu có hơn mười người vây quanh. Bản năng hóng chuyện lập tức thu hút Trần Thư, khiến hắn tiến lại gần.
"Xin hỏi một chút, vì sao trong túi của ta lại thiếu một ngàn khối tiền? Ngoài ra, điện thoại của ta sao lại hỏng?"
Một cô gái trang điểm tinh xảo, nhưng thần sắc khắc nghiệt đang chất vấn.
Đối diện với nàng, là một tiểu nữ hài hai mắt ửng đỏ, rưng rưng chực khóc, lúng túng không biết nói gì.
Đám đông vây xem ầm ĩ nghị luận, nhưng không ai dám tiến lên.
Trần Thư đẩy đám người ra, đi đến trước mặt bé gái.
"Nữu Nữu, chuyện gì xảy ra vậy?"
Trần Thư bế tiểu nữ hài lên. Đối phương là con gái của hàng xóm dưới lầu hắn, tự nhiên hắn biết rõ.
"Trần Thư ca ca..."
Khuôn mặt bầu bĩnh của tiểu nữ hài lập tức trở nên vô cùng ủy khuất, như tìm được chỗ dựa, nàng bắt đầu khóc rống lên.
"Ngươi là người nhà của nó sao?" Cô gái đối diện nhướng mày, không kiên nhẫn nói.
"Nữu Nữu kể cho ca ca nghe xem, chuyện gì đã xảy ra?"
Trần Thư căn bản không thèm để ý đến đối phương, hắn chỉ nhẹ giọng hỏi.
Nữu Nữu lúc này mới ngừng thút thít, kể hết đầu đuôi câu chuyện.
Nàng chơi đùa trước cổng tiểu khu, nhặt được một cái túi nhỏ, nhưng không biết là ai đánh rơi. Nàng liền ở nguyên chỗ đợi hai giờ, cuối cùng người mất đã đến.
Vốn Nữu Nữu rất vui vì đã làm được một chuyện tốt, lại không ngờ người bị mất đồ lại cắn ngược nàng một câu.
Không những không cảm tạ, ngược lại cứ khăng khăng Nữu Nữu đã lấy mất tiền trong túi xách, thậm chí còn làm hỏng điện thoại của nàng.
"Trần Thư ca ca, có phải ta đã làm sai không?" Tiểu nữ hài hai mắt đầy ủy khuất.
Trong suy nghĩ của trẻ nhỏ, thì không thể nào hiểu được vì sao làm việc tốt lại có kết quả như vậy.
Cái gì? Còn có chuyện này sao?
Trần Thư siết chặt hai nắm đấm, chỉ muốn xông tới đánh cho kẻ kia một trận.
Đúng lúc này, cô gái kia đã vô cùng thiếu kiên nhẫn, nàng lên tiếng nói: "Chuyện này ngươi tính xử lý thế nào đây? Thời gian của ta có hạn đó!"
Trần Thư đang tức giận, trước mắt hắn lập tức xuất hiện các lựa chọn.
【 Lựa chọn một: Đền bù tổn thất tiền bạc cho đối phương. Hoàn thành ban thưởng: Nhận được danh hiệu 'Oan đại đầu trong truyền thuyết', khi đeo sẽ có hiệu quả: Tăng tỷ lệ gặp chuyện xui xẻo. 】
【 Lựa chọn hai: Trực tiếp phớt lờ đối phương, ôm Nữu Nữu rời đi. Hoàn thành ban thưởng: Trung phẩm Hàn Băng dược tề. 】
【 Lựa chọn ba: Dùng lý lẽ để biện luận, khi cần thiết sẽ dùng thủ đoạn đặc biệt, buộc đối phương phải xin lỗi. Hoàn thành ban thưởng: Đại lượng Ngự Thú lực. 】
Cái này còn phải chọn sao?
Trần Thư ôm Nữu Nữu, cười lạnh hỏi: "Ngươi nghĩ nên xử lý thế nào?"
Vẻ mặt vốn không kiên nhẫn của cô gái kia xuất hiện một tia tham lam, nàng nói: "Số tiền đã mất phải trả lại ta, điện thoại và túi xách đều phải đổi cái mới cho ta."
Trần Thư nhếch miệng cười một tiếng: "Ha ha, ngươi nghĩ thì hay đấy, nhưng lại xấu xa."
"Ngươi có ý gì?! Ngươi nói xem có đền hay không? Nếu không được, ta sẽ báo công an xử lý." Thần sắc cô gái lạnh lẽo, nàng lôi điện thoại di động ra, dọa sẽ báo cảnh sát.
Trần Thư khinh thường nhìn đối phương, nói: "Chính ngươi vừa nói, trong túi của ngươi có một ngàn khối tiền và một cái điện thoại tốt. Vậy mà trong túi xách này lại chẳng có gì cả, đương nhiên nó không phải túi của ngươi rồi, ta đền cái gì đây?"
Nghe xong lời này, đám đông vây xem nhao nhao cảm thấy có lý!
Nói xong, Trần Thư đột nhiên vươn tay phải, trực tiếp giật lấy cái túi.
Túi của ngươi ư? Ta cứ cầm đó!
Cô gái kia làm sao phòng bị được Trần Thư đột ngột tấn công.
Mắt thấy túi bị đoạt, cơn giận trong lòng nàng bốc lên dần dần, nàng hét chói tai: "Nói nhảm, túi không phải của ta, lẽ nào là của ngươi?"
Trần Thư lung lay cái túi trong tay, nói: "Ngươi chứng minh như thế nào? Hiện tại tất cả đồ vật trong túi đều không khớp."
"Bên trong có thẻ căn cước của ta, ta tên Hách Mĩ Lệ, ngươi có thể lấy ra mà xem!"
Trần Thư lấy ra một tấm thẻ căn cước, đối chiếu một chút.
"Đại tỷ, ngươi nghiêm túc đấy chứ? Ngươi chắc chắn đây không phải thẻ căn cước của mẹ ngươi chứ?"
Ảnh chụp trên thẻ và bản thân nàng ta hoàn toàn là hai người khác nhau mà!
Mặt Hách Mĩ Lệ đỏ bừng, nàng biết đối phương đang giễu cợt mình.
"Chính ngươi nhìn tên đi!"
"Tên có thể chứng minh điều gì chứ? Ngươi có thể gọi Hách Mĩ Lệ, y cũng có thể gọi Hách Mĩ Lệ, ta cũng có thể... Khụ khụ, đương nhiên, ta sẽ không dùng tên này."
Trần Thư vẫn thản nhiên, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì.
"Vậy thế này đi, ta hỏi ngươi một vấn đề nữa, trả lời đúng thì ta sẽ thừa nhận túi là của ngươi."
"Vấn đề gì?"
Trần Thư lấy thẻ căn cước của nàng ta ra, hai tay che lại, chia đôi và giơ ra, nói: "Mặt trên hay mặt dưới là mặt chính diện?"
"..." Hách Mĩ Lệ tức đến nghiến răng nghiến lợi, đây là vấn đề gì chứ? Có cái quái gì liên quan đến việc chứng minh thân phận của ta chứ?
"Không trả lời sao? Vậy cũng hết cách."
Trần Thư nhún vai, chuẩn bị cầm túi rời đi.
"Chờ một chút!" Hách Mĩ Lệ cắn răng, nàng đoán bừa một câu trả lời: "Phía trên là mặt chính diện!"
Trần Thư gật đầu, đảo tay một cái, sau đó liền lộ ra mặt trái của thẻ căn cước.
"Ngươi chơi khăm ta phải không?!" Hách Mĩ Lệ trừng mắt nhìn, lập tức thấy mình bị trêu đùa.
Kiểu này thì đáp án thế nào chẳng phải do ngươi định đoạt sao?
Ai ngờ Trần Thư hết sức nghiêm túc gật đầu nhẹ: "Thông minh đấy, thế mà ngươi cũng nhìn ra rồi!"
Những người còn lại lập tức cười ra tiếng. Nói về việc chọc tức người khác đến điên, Trần Thư quả là người giàu kinh nghiệm.
Phóng nhãn Nam Giang thị, hắn xưng thứ hai, ai dám xưng thứ nhất?
Hách Mĩ Lệ: "Ngươi một người đàn ông lớn, lại đi bắt nạt một tiểu cô nương như ta, có ý nghĩa gì sao?"
"Này cô nương, thế là đủ rồi! Ta chỉ là một học sinh thôi mà." Trần Thư khoát tay áo, ra vẻ không dám nhận: "Ta thấy ngươi làm khó người khác, nào có mềm yếu như vậy chứ."
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Hách Mĩ Lệ có chút nhượng bộ, không nghĩ tới Trần Thư lại khó đối phó đến thế.
Trần Thư vẻ mặt ung dung thoải mái nói: "Rất đơn giản, trước tiên hãy xin lỗi, sau đó mới nói chuyện khác!"
Hách Mĩ Lệ cúi đầu, nàng rơi vào trầm mặc. Sau một lúc lâu, nàng thấp giọng nói: "Đúng... Thật xin lỗi..."
"Nữu Nữu chưa đeo kính, nên nghe không rõ đâu."
"Ngươi?!" Hách Mĩ Lệ chỉ cảm thấy tức giận đến không chịu nổi, nàng hít một hơi thật sâu, nói: "Thật xin lỗi!"
"Cái này còn tạm được." Trần Thư nhìn Nữu Nữu trong lòng, hỏi: "Nàng đã tha thứ cho cô nương này chưa?"
"Ta... Ta tha thứ."
Nữu Nữu dù sao cũng là trẻ con, tâm tư thiện lương, không muốn làm khó đối phương quá mức.
"Nhận được ban thưởng: Đại lượng Ngự Thú lực!"
Trần Thư gật đầu, nói: "Ngươi nghe không rõ sao? Nữu Nữu chưa tha thứ cho ngươi đâu. Túi này ta cứ thế mang đi đây."
Dứt lời, hắn trực tiếp ôm Nữu Nữu đi thẳng vào tiểu khu.
"???" Hách Mĩ Lệ ngực nàng ta chỉ cảm thấy tức giận xông thẳng lên não, khiến nàng ta vô cùng khó chịu!
"Ngươi có phải điếc rồi không hả? Người ta đã tha thứ cho ta rồi mà!"
Hách Mĩ Lệ chỉ vào Trần Thư, tay nàng ta cũng run lên, xem ra nàng ta thực sự đã tức giận đến cực điểm.
"Ngươi không có cách nào chứng minh cái túi là của ngươi, tự mình đi báo cảnh sát đi! Để cảnh sát đến chứng minh cho ngươi!"
Trần Thư căn bản không thèm để ý, hắn cầm túi rồi mang Nữu Nữu rời đi.
"Đồ đáng chết vạn lần!!" Hách Mĩ Lệ không ngừng thở hổn hển, thân thể nàng ta còn khẽ co giật, như phát bệnh vậy.
Đám đông xung quanh chỉ trỏ, cách làm của Trần Thư khiến bọn họ cảm thấy vô cùng hả hê.
Quả đúng là câu nói: "Ác nhân tự có ác nhân trị!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận