Dịch: Hoangforever
Không chỉ vì lời nói của đối phương, mà còn vì cách giao tiếp hiện tại – cứ như trong game vậy.
Muốn truyền thông tin cho ai, gửi tới ai, hoàn toàn do ý chí bản thân quyết định.
Người vừa nói chắc chắn là cố tình để mấy người xng quanh hắn đều nghe thấy, tuyệt đối không phải tin nhắn riêng.
“Đúng thế! Mày đừng có mà mơ. Đám thịt tròn đó là loại mỹ vị chỉ có cấp bậc lão đại mới được đụng vào. Tụi tao một ngày còn chỉ được nếm thử có một lần thôi.”
Một tên khác chen lời.
“Không đúng! Con trùng cầu lớn đó chẳng phải do phụ nữ biến thành sao? Sao lại gọi là mỹ vị?”
Đống Quốc hỏi.
“Mày giả ngây à? Đến đây bao lâu rồi mà cái gì cũng không biết?”
“Nói cho mày biết nhé! Cơ thể của trùng cầu có thể tiết ra một loại dịch thể cực kỳ ngọt ngào, còn ngon hơn cả thứ nước xanh trồi lên từ lòng đất.”
"Hơn nữa còn đầy đủ dinh dưỡng, hắc hắc, đúng là đại bổ mà!"
Lũ biến thái!
Đống Quốc chưa từng có ý định làm mấy trò bệnh hoạn như bọn chúng. Hắn nhiều nhất chỉ muốn tìm hiểu bí ẩn bên trong.
Một khi đã tin tưởng sản phẩm này có thể cứu rỗi và cải tạo nhân loại, hắn sẽ không nhìn thế giới này bằng cặp mắt thấp kém đến ngu xuẩn kia nữa!
Hắn tin rằng —trong đó ắt có điều kỳ lạ.
“Nhóc con! Thấy mày có vẻ ngoan ngoãn, cho mày một cơ hội gia nhập tụi tao, thế nào?”
“...Gia nhập?”
Trong đầu Đống Quốc lập tức xuất hiện một dự cảm đen tối — chỉ cần hắn đồng ý, thì chẳng mấy chốc sẽ mất mạng.
“Đúng! Gia nhập tụi tao, biết đâu ngày mai mày có thể được nếm thử ‘ngọc dịch’!”
“Chỉ nhìn vẻ ngoài đã mê người thế kia, bên trong không biết còn hấp dẫn cỡ nào!”
Đủ đê tiện, đủ cầm thú!
Mấy tên này kiếp trước không biết là cái dạng gì, mới mấy ngày mà đã sa đọa đến mức này.
Nói đến kiếp trước, mấy ngày nay hắn cũng suy nghĩ rất nhiều.
Mặc dù cái tâm trí siêu thiên tài này của hắn được đánh thức nhờ quá trình tự thôi miên lâu dài, nhưng hắn từng nghi ngờ liệu bản thân hắn, có thật sự thay đổi lớn đến như vậy không?
Và hắn từng nghi ngờ.
Nhưng càng về sau, hắn lại càng tin rằng — đây chính là “trái tim tự nhiên” hoàn mỹ đích thực của mình!
Đến cả bản thân cũng không phân biệt được mình có phải do thôi miên mà thành thiên tài hay không, thì chẳng phải từ đầu hắn vốn đã là thiên tài tuyệt thế rồi sao?
“Ê nhóc, mày nghĩ đủ chưa? Tao ngủ trưa xong rồi đấy.”
“Tao muốn hỏi một câu!”
Đống Quốc hỏi.
“Có gì thì nói lẹ lẹ đi đi!”
“Ai là người đến thế giới này đầu tiên, tụi mày biết không?”
“Đầu tiên? Người đến sớm nhất thì không biết. Nhưng vùng này thì có — chính là lão đại phía Bắc!”
“Phía Bắc?”
“Nói cho mày biết, khu vực này đã chia thành năm phần, nghĩa là có năm lão đại, mỗi người chiếm một vùng.”
“Ờ... Vậy lão đại của tụi mày thì sao?”
“Lão đại tụi tao ở giữa!”
“Ở giữa?”
“Đúng vậy, giờ mày thấy sợ chưa? Không có người bảo vệ, mới xuất hiện thôi là mày đã bị lột sạch thịt rồi!”
“Lột...?”
“Dù không có răng, cũng hút cho mày khô máu!”
“Hút kiểu gì...?”
“Ê, nhóc con, mày muốn chết à?”
“Không dám! Đại ca đừng giận! Em chỉ là tò mò thôi!”
“Dù mày có chọc ai đi nữa, cũng không có kết cục tốt. Không giết mày, thì cũng hành hạ mày suốt đêm!”
Nói cũng đúng.
Nếu bị đám này vật xuống, vài tên đè chặt lại, không cho hắn trở mình, không cho hắn hút được chất lỏng từ đất, hắn có khi sẽ chết đói thật!
Những ngày qua, Đống Quốc đã biết rõ — phần lớn những con tuyến trùng không lại gần được Cầu trùng, cơ bản đều sống nhờ vào những giọt sương hiếm hoi trên mặt đất và chất lỏng màu xanh lá cây rỉ ra từ lòng đất.
Nghĩ tới đây, Đống Quốc không khỏi nghi hoặc — bản thân hỏi bao nhiêu câu hỏi ngốc nghếch như vậy, mà đối phương vẫn nhẫn nại trả lời?
Là do họ thật sự ngu? Hay não bộ bị thui chột sau khi chuyển sinh?
Hay là hắn đã thông minh tới mức khiến họ vô thức không đối phó nổi?
Hay là họ nhận ra hắn đang chơi khăm họ, nên giả vờ phối hợp?
Hoặc... là lương tri còn sót lại khiến họ muốn âm thầm bảo vệ những kẻ mới như hắn?
Cảm thấy mấy người đối diện lại chìm vào trạng thái ngủ, Đống Quốc càng ngày càng có thể xác định một số chuyện.
Nếu mọi chuyện đúng như hắn suy đoán, thì vấn đề có chút nghiêm trọng rồi.
Để xác định mấy người kia thật sự đã ngủ rồi, Đống Quốc đột nhiên tăng cường lực di chuyển về phía trước.
Vừa làm, hắn đã cảm nhận được một tia khó chịu mơ hồ len lỏi trong cơ thể.
Nói ra thì, hắn thật sự rất khâm phục kẻ được gọi là “kẻ điên” kia — người luôn ẩn mình, trầm lặng, chưa từng để lộ danh tiếng - Đó chính là vị tổ trưởng nhóm nghiên cứu khoa học đã được tuyển chọn.
Nghe nói, kế hoạch cứu thế lần này chính là thành quả mà ông ta đã dốc cạn tâm huyết cả đời, từng bước một gây dựng nên.
Điều khiến hắn khâm phục nhất là: lũ người bọn họ — những “sản phẩm thí nghiệm” đời đầu sau khi chuyển sinh — quả nhiên không hổ danh là sinh vật cấp thấp đến tột cùng.
Muốn sống sót thì cần năng lượng và oxy.
Muốn bổ sung năng lượng thì phải ăn.
Nhưng ăn lại tiêu tốn năng lượng và oxy.
Khi hô hấp để lấy thêm oxy thì không thể cử động.
Mà hễ cơ thể cử động thì sẽ tiêu hao một lượng lớn năng lượng và oxy.
Mà tiêu hao quá nhiều năng lượng và oxy thì sẽ dẫn đến thiếu oxy rồi hôn mê.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy nực cười — thứ duy nhất có thể xem là may mắn, chính là việc giao tiếp giữa con người với nhau, lại chỉ cần tiêu tốn một lượng nhỏ tinh thần lực.
Những kẻ từng than “sống mệt mỏi” thực chất là đang sống trong sung sướng mà chẳng hề hay biết.
Xác nhận tất cả đã chìm vào giấc ngủ, Đống Quốc lập tức thoát khỏi sự giám sát của đám người kia, cố gắng hết sức lao nhanh về một hướng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận