Lục Minh hiểu rõ.
Thẻ gốc tia chớp tối đa có thể dung hợp bảy tấm.
Nhưng nó có thể dung hợp bảy tấm không có nghĩa là nó nhất định phải dung hợp cả bảy tấm, ví dụ...
Hiện tại.
Lục Minh phát hiện, không ngờ hắn lại không hiểu những đường vân dung hợp trong thẻ gốc.
Đường vân trên thẻ bài dung hợp bảy tấm Ngang tàng va chạm phức tạp lạ thường. Có khoảng ba trăm đường vân chi chít xuất hiện trên mặt trái thẻ bài. Dù là độ phức tạp trên đường nét hay độ chính xác đều đạt đến một tầm cao mới, chỉ cần thất bại ở một nét cũng đủ dẫn tới việc đường vân vỡ tan.
Hệ số độ khó rất cao, đã vượt xa tiêu chuẩn của chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao rồi.
Lần đầu chế tạo, Lục Minh đã thất bại.
Quá khó khăn.
Ba trăm đường vân chi chít, có thể nhìn thấy năng lượng mờ ảo nổi trên mặt trái thẻ bài nho nhỏ. Hắn hoàn toàn không thể vẽ thành công với bút pháp thô sơ của mình.
"Vội quá rồi."
Lục Minh toát mồ hôi hột.
Vừa rồi sướng quá nên hắn đã quên mất đường vân ở mặt trái.
Có điều...
"Không có kỹ thuật cao cấp."
"Đều là cơ bản."
Lục Minh xác nhận lại một lần nữa.
Ba trăm đường vân đều là cơ bản.
Nhưng bởi vì nó mềm mại hơn, chính xác hơn nên tỷ lệ sai số sẽ thấp hơn. Bất kỳ nét bút sai nào cũng có thể dẫn đến thất bại khiến hệ số độ khó nâng cao.
"Đây là cơ hội tốt."
Lục Minh nói.
Hắn chưa bao giờ nghe thẻ cơ bản có những ba trăm đường vân.
Bởi vì khi những đường vân thông thường vượt hơn một trăm năm mươi hoặc nhiều hơn thì sẽ phải dùng đến kỹ thuật chế tạo thẻ như đường vân giao nhau, nếu không sẽ không thể vẽ được!
Nhưng tấm thẻ gốc này?
Đi thẳng một mạch đến cuối!
Ba trăm đường vân đều là đường vân cơ bản!
Không có bất kỳ điểm giao nhau nào!
Đây mới là chỗ kinh khủng nhất.
Trong tình trạng không giao nhau, sao ba trăm đường vân này lại có thể chen đủ trên một tấm thẻ cỏn con nhỉ?
Chính xác hơn!
Xuất sắc hơn!
Điểm này.
Cho dù là giáo trình cấp cao nhất của trường học cũng không có thẻ bài tương tự. Theo một ý nghĩa nào đó, đường vân cơ bản trên tấm thẻ này là thứ xuất sắc nhất.
Ưu tú nhất!
Trong lòng Lục Minh rực lửa.
Tuy không có cơ hội tiếp cận giáo dục hệ thống, nhưng bây giờ hắn đã may mắn có thể tiếp xúc với đường vân tốt nhất.
"Học!"
Ánh mắt của Lục Minh kiên định.
Những thứ này đều là điều cơ bản trong cơ bản.
Ba trăm đường vân!
Lục Minh bắt đầu học từng đường vân, độ tinh tế và độ cong của mỗi đường vân không giống nhau, yêu cầu kiểm soát đối với năng lượng cũng hoàn toàn khác nhau.
Xoẹt!
Xoẹt!
Từng nét bút hạ xuống.
Lục Minh hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Một lần...
Ba lần...
Mười lần...
...
Ba ngày.
Ngoại trừ ngủ, hầu như Lục Minh đều dành thời gian để học.
Nét bút hiện giờ của hắn đã tinh tế hơn.
Từ đường nét thô ráp ban đầu đến đường nét tinh tế, cuối cùng, những đường vân mà Lục Minh vẽ ra đều rất dứt khoát và ngay ngắn, không thể nhìn ra chút hỗn độn nào.
Một nét.
Một vạch.
Giống như nước chảy mây trôi.
Lại một ngày.
Lục Minh thức dậy từ sáng sớm, hôm qua hắn chế tạo thẻ đến rất khuya.
80% rồi!
Lục Minh rất bình tĩnh.
Hắn đã học được hơn 80% đường vân trên tấm thẻ phức tạp mà tinh vi này rồi, chỉ cần học nốt 20% đường vân còn lại thì hắn có thể chế tạo tấm thẻ bài này rồi!
Một tấm thẻ bài một sao thần bí và mạnh mẽ!
Một tấm thẻ bài vượt xa năng lượng của bản thân!
Ừ...
Có cần cảm ơn mèo mun không nhỉ?
Lục Minh cảm thấy bản thân nên duy trì sự tôn trọng đối với sinh vật mạnh kia.
Vì vậy.
Ý niệm của hắn chuyển động, tiến vào Thức Hải, hắn lập tức nhìn thấy một sinh vật thân dài màu đen đang nằm dài trên đệm, miệng đang mài thứ gì đó.
Trông cái kia...
Giống như...
Lục Minh đưa mắt nhìn lại, đôi mắt lập tức trừng lớn.
Chuyện gì vậy!
Đây không phải là thẻ gốc của mình sao?
Con mèo mun này dám lấy thẻ gốc của hắn ra để mài răng ư?!!
"…"
Mèo mun vừa phát hiện Lục Minh xuất hiện, cơ thể nó lập tức cứng đờ.
Sau đó nó lắc lắc đầu như không có chuyện gì xảy ra, chán ghét ném thẻ gốc sang một bên, liếm láp bộ lông sáng bóng của mình, duỗi người rồi lười biếng ngủ thiếp đi.
Lục Minh: "??"
Nó coi hắn là người mù chắc?
Giả vờ cái gì chứ?
Hắn đưa tay ra, giây phút thẻ gốc xuất hiện trong tay, vết nứt trên bề mặt của nó dường như càng sâu thêm.
Thảo nào thẻ gốc tia chớp lần trước rõ ràng vẫn bình thường bỗng nhiên thay đổi lạ kỳ! Bảo sao hắn cảm thấy vết nứt trên thẻ gốc ngày càng đáng sợ hơn!
"Anh mèo?"
Lục Minh hít thở sâu.
Mèo mun: "…"
Nó dường như đã ngủ.
"Hừm."
Lục Minh cũng rất đau buồn: "Tôi nói một câu này trước nhé, anh muốn mài răng tôi không để bụng đâu, nhưng nếu thẻ gốc của tôi mà hỏng… thì chúng ta sẽ tiêu đời đó."
"Meo meo!"
Bóng đen lướt qua trước mắt.
Thẻ gốc trong tay Lục Minh đã biến mất.
Cách cách!
Cách cách!
Nó lại lấy thẻ đi để gặm.
Nó hiển nhiên đã nghe thấy lời của Lục Minh, thế nên ý nghĩa của tiếng kêu meo vừa rồi chắc là: Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không hư...
Đại khái, có lẽ, đúng nhỉ?!
Hắn chỉ có thể hiểu như vậy.
Nếu không hư thì hắn cũng chẳng thèm quản.
Dù sao phần lớn thời gian thẻ gốc đều nằm trong Thức Hải, đều ở bên cạnh nó. Chẳng lẽ hắn thật sự phải để mắt đến chỗ này suốt hai mươi tư giờ ư?
Huống hồ...
Lúc mài răng, hình như mèo mun đã trút một sức mạnh đặc biệt vào đó, cho nên mới có thẻ gốc tia chớp!
Lục Minh như có điều suy nghĩ.
Hy vọng...
Sẽ không có biến cố gì nữa.
Thấy mèo mun say mê mài răng, hắn đành rời khỏi Thức Hải.
Trở về hiện thực.
Lục Minh mở cửa hàng.
Ngày hôm nay, hắn có một số chuyện khác phải làm.
...
Bên ngoài cửa hàng.
Vẫn là dòng người qua lại.
Lục Minh mở phần ghi chép trên cuốn sổ ra - hắn đang đợi cái tên đầu tiên ở trên đó, đó chính là người kiên trì lâu nhất trong hoạt động Fruit Ninja.
Trong bảy ngày, người kiên trì lâu nhất sẽ nhận được phần thường mười nghìn tệ.
Đây là điều đã nói ngay từ đầu.
Cho nên, Lục Minh vẫn luôn để lại mười nghìn này.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ đó là sắc trời dần tối, ánh đèn cũng đã sáng dần lên, vậy mà vẫn không nhìn thấy người đó xuất hiện.
"Chủ động từ bỏ ư?"
Lục Minh có hơi bất ngờ.
Mười nghìn tệ không phải con số nhỏ với người bình thường.
Mà đúng lúc này.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một bóng người đội mũ lưỡi trai xuất hiện, giọng khàn khàn nói: "Xin chào, tôi đến lấy phần thưởng của Fruit Ninja."
"Được."
Lục Minh cười nói: "Tôi chờ anh lâu lắm rồi, xin hãy đọc lại số điện thoại anh để lại."
Bóng người kia nói ra dãy số.
Sau khi xác nhận, Lục Minh nói: "Mời ký tên của anh."
Bóng người kia tiến lên trước, cúi đầu ký tên.
Có gì đó không đúng.
Lục Minh nheo mắt nhìn chăm chú.
Người này...
Từ khi anh ta đến đây, hắn dường như hoàn toàn không nhìn thấy rõ mặt của anh ta! Anh ta đội khư khư một chiếc mũ lưỡi trai, cộng thêm cúi thấp đầu, nhưng như vậy cũng đâu đến nỗi khiến hắn không nhìn thấy rõ anh ta!
Nhưng...
Như có một cảm giác mông lung đang ngăn cản chính mình.
Huống hồ.
Nửa đêm mà anh ta vừa cúi đầu, vừa đội nón.
Đây lại là kẻ kỳ quái gì không biết?
Thật không nên mà, chẳng qua chỉ đến nhận phần thưởng của Fruit Ninja thôi, đâu phải đến đồn công an mà cần bí ẩn như vậy chứ? Hơn nữa, khi đó hắn nhớ rõ người anh em này đã kiên trì khoảng ba trăm giây, tốc độ phản ứng nhanh kinh người, chắc phải là người tu luyện có tốc độ phản ứng rất nhanh mới đúng.
Nhưng cơ thể này…
Dường như có gì đó không đúng?
Ừ...
Lục Minh càng nghĩ càng thấy không đúng.
Mà giờ khắc này.
Bóng người kia đã khiêm tốn ký tên xong, cầm xấp tiền mặt chuẩn bị rời đi.
Bộp.
Một cánh tay của Lục Minh đè lên xấp tiền.
"Hử?"
Giọng nói khàn khàn mà lạnh lùng của bóng người vang lên.
"Xin lỗi."
Lục Minh cười tủm tỉm nhìn anh ta: "Xin chờ chút."
"Làm gì vậy?"
Bóng người có hơi hoảng hốt: "Tôi không có thời gian đâu."
"Ha ha."
Lục Minh cười nói: "Để tránh trường hợp nhận thưởng nhầm, chúng tôi cần xác định thân phận của anh. Tôi sẽ lập tức liên hệ với số điện thoại này của anh, anh chờ chút nhé."
"Phiền phức!"
Bóng người sốt ruột: "Có mỗi mười nghìn tệ, có cần làm quá lên vậy không, ông đây không cần nữa."
Nói xong.
Anh ta lập tức xoay người đi ra ngoài.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận