Mà giờ khắc này.
Trong lúc độ hot của Fruit Ninja đang bùng nổ, nhân vật chính Lục Minh lại vô cùng khiêm tốn.
Trời dần tối.
Lục Minh vẫn đang rất nghiêm túc chế tạo thẻ bài.
Hắn rất rõ một điều, bán thẻ, chẳng qua chỉ là để trả nợ. Kiếm tiền, chẳng qua chỉ để tu luyện. Trên thế giới này, chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình.
Hắn cũng có xem bình luận trên mạng.
Thật ra những người đó nói không sai, sau khi ra khỏi những cơ sở đào tạo, rất nhiều người đều chỉ là những kẻ làm công bán sức lao động, làm những công việc lặp đi lặp lại.
Kiếp trước như vậy, đời này cũng thế.
Thiên tài sáng tạo lập trình, và đám cu li ngày ngày viết những dòng code lặp đi lặp lại vốn không phải cùng một thế giới.
Trong mắt những chuyên gia chế tạo thẻ bài đó, Lục Minh rõ ràng chính là người thuộc về tầng lớp viết code thấp nhất đó, mỗi ngày chỉ biết làm những công việc lặp đi lặp lại, đến tư duy của bản thân cũng không có.
Nhưng Lục Minh vốn không quan tâm đánh giá của bọn họ.
Con đường của hắn vừa mới bắt đầu.
Sớm muộn sẽ có một ngày, hắn sẽ cho bọn người kia biết, đâu mới là chuyên gia chế tạo thẻ bài thật sự!
Còn hiện tại thì...
Đương nhiên nâng cao thực lực một cách khiêm tốn là quan trọng nhất.
Hắn vốn dĩ chỉ có bốn mươi tám điểm năng lượng, bởi vì khoảng thời gian này điên cuồng chế tạo ba trăm tấm thẻ bài nên đã tăng thêm mười hai điểm năng lượng, vọt đến sáu mươi điểm!
Chỉ là.
Năng lượng này vẫn quá ít.
Miễn cưỡng đủ để chế tạo thẻ bài tấn công cấp thấp nhất.
“Mình vẫn còn quá yếu.”
Lục Minh hiểu thực lực của chính mình.
Chế tạo thẻ!
Tu luyện!
Đây là phương thức thăng cấp cơ bản nhất.
Nâng cao thực lực của chuyên gia chế tạo thẻ bài, có hai mặt.
Một mặt là tăng năng lượng, đây là cơ sở, dù sao năng lượng lớn mới có thể tạo ra những thẻ bài mạnh. Còn mặt khác chính là kỹ thuật chế tạo thẻ bài!
Chỉ có nắm được kỹ thuật chế tạo mạnh mẽ mới có thể chế tạo những thẻ bài mạnh.
Vấn đề nâng cao năng lượng cần rất nhiều tài nguyên, không gấp được nên thứ Lục Minh càng quan tâm hơn là kỹ thuật.
Kỹ thuật chế tạo mạnh mẽ có thể khiến đường vân càng đơn giản, càng chuẩn mực, càng gọn gàng, có thể hoàn thành một số việc mà một số đường vân đơn nhất không thể làm được.
Ví dụ…
Hai đường vân giao nhau.
Lúc hai đường vân giao nhau, xử lý thế nào?
Nếu vẽ tiếp, năng lượng của hai đường vân sẽ xung đột và hỗn loạn, việc chế tạo thẻ bài sẽ thất bại, do vậy, đây là kỹ thuật bắt buộc phải nắm chắc!
Ngoài ra, cấp cao hơn là ba đường vân giao nhau, bốn đường vân giao nhau…
Muốn trở thành chuyên gia chế tạo thẻ bài chân chính, những thứ hắn cần học vẫn rất nhiều.
Còn kỹ thuật mà Lục Minh nắm giữ, bằng không.
“Phải học tập chăm chỉ.”
Lục Minh hít sâu một hơi.
Trên thị trường và hiệp hội chuyên gia chế tạo thẻ bài đương nhiên đều có bán kỹ thuật chế tạo thẻ bài, thậm chí còn có bộ học thẻ bài hoàn chỉnh, nhưng giá cả thì…
Còn học viện đào tạo nghề kia của hắn càng không thể trông cậy được.
“Sau phải kiếm thẻ tấn công nghiên cứu đường vân trước mới được.”
Lục Minh quyết định ngày mai thử xem.
Đêm khuya.
Khách đi qua càng ngày càng nhiều.
Lục Minh nhìn đồng hồ, chuẩn bị đóng cửa.
Có điều.
Lúc hắn mới đi ra đến cửa, đột nhiên thấy dưới tán cây có một bóng người đang trốn ngoài phạm vi camera giám sát, hắn lập tức cảnh giác.
“Ai đó?!”
Lục Minh quát khẽ.
"Là tôi."
Người kia lộ ra một góc mặt.
"Là anh à?"
Lục Minh nhận ra anh ta.
Sơn Trúc, một tên côn đồ ở gần đây thường hoạt động ở ngoại ô, lúc trước khi Lục Minh ra ngoài thì gặp phải anh ta, bị thu phí bảo kê mấy lần, không ngờ rằng anh ta lại dám đến đây.
Đây là trung tâm thành phố!
"Anh không sợ tôi báo cảnh sát sao?"
Lục Minh rất bình tĩnh.
"Đừng."
Sơn Trúc lo lắng nói: "Tôi không đến gặp anh để thu phí bảo kê đâu."
"Vậy anh tới làm gì?"
Lục Minh cười giễu.
"Tôi đến để bán đồ."
Sơn Trúc lén lút ở ngoài cửa, nhìn trái rồi nhìn phải, phát hiện không ai chú ý mới lén lút đưa đồ trên tay đến trước mặt Lục Minh.
"Đây là..."
Lục Minh vừa nhìn đã hoang mang.
Thứ mà Sơn Trúc lấy ra lại chính là hai mảnh thẻ bài!
Mảnh thẻ bài tất nhiên là một phần của thẻ bài!
Rất nhiều thẻ bài bị phá hủy, hư hỏng, trở thành mảnh vỡ bởi vì nhiều nguyên nhân như chiến đấu và thí nghiệm.
Mặc dù mảnh thẻ bài không hoàn chỉnh, nhưng vẫn mơ hồ thấy được đường vân, vì thế rất nhiều chuyên gia chế tạo thẻ bài sẽ nghiên cứu những đường vân đó để học hỏi và nâng cao trình độ của bản thân!
Tất nhiên quan trọng hơn là, sau khi những thẻ bài thông thường bị vỡ, hiệu quả mã hóa cũng sẽ hư, thế nên có thể học được một vài kỹ thuật chế tạo thẻ bài trong đó!
Cho nên mảnh vỡ thẻ bài chính là con đường mà rất nhiều nhà chế tạo thẻ bài bình dân lựa chọn để nghiên cứu và học tập.
Còn hai mảnh trong tay anh ta...
Mặc dù chỉ còn khoảng mười phần trăm, chỉ còn lại một góc, nhưng cảm nhận của thẻ bài nói cho họ biết rằng đây không phải là thẻ bài thông thường.
Đặc biệt chính là những ký hiệu có thể nhìn thấy ở đằng sau thẻ bài - 16 cấm.
Cái mợ gì vậy!
Đây chính là thẻ vàng trong truyền thuyết!
"Anh lấy thứ này ở đâu?"
Lục Minh thấp giọng nói.
Rất khó để có thể nhìn thấy thẻ vàng thuần túy như thế này!
Thật sự Lục Minh không hứng thú với chuyện này lắm, nhưng rất nhiều kỹ thuật sử dụng trên thẻ vàng vượt trội hơn hẳn thẻ bài thông thường, đặc biệt là kỹ thuật mã hóa.
Đây mới chính là thứ Lục Minh cảm thấy thú vị.
Có lẽ.
Trong này có thứ mình muốn.
"Tất nhiên là nhặt được rồi."
"Vài ngày trước, bên ngoài có một cuộc đại chiến, rất nhiều người chết, tất nhiên có không ít thẻ bài bị vỡ vụn, nhưng tôi biết nên nhặt cái nào không nên nhặt cái nào."
"Tôi không dám nhặt những thẻ bài vừa mạnh vừa đáng giá."
"Chỉ có thể nhặt những mảnh vỡ thẻ bài cấm này mà thôi, ha ha... dù cho bị phát hiện thì họ cũng sẽ không đến tìm tôi."
Sơn Trúc rất đắc ý.
Anh ta chính là chuyên gia trong lĩnh vực lượm nhặt.
Đối với người bình thường, nếu như có vật quý gì đó bị mất thì tất nhiên sẽ lật tung cả thế giới lên tìm kiếm, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào để tìm được, nhưng nếu là mảnh vỡ của một thẻ vàng thì sao?
Chưa đủ mất mặt sao?
Hiệp hội chuyên gia chế tạo thẻ bài cấm những thứ này lưu thông!
Lục Minh suy nghĩ một chút, thật sự đúng là như vậy.
"Bao nhiều tiền?"
Lục Minh thấp giọng nói.
Hắn biết tên này nói nhiều như thế cũng chỉ vì muốn tăng giá.
"Năm mươi nghìn."
Sơn Trúc vui vẻ nói.
"Anh điên rồi chắc?"
Lục Minh trừng mắt: "Đây chỉ là hai mảnh vỡ."
"Nhưng cấp bậc của nó không hề thấp."
Sơn Trúc giải thích nói.
"Không thể được."
Lục Minh bĩu môi: "Mảnh vỡ thẻ bài chỉ là một phần của thẻ bài, ai cũng không biết rốt cuộc những đường vân đằng sau đó có kỹ thuật gì, thậm chí có thể không có thứ gì cả."
"Vậy anh muốn bao nhiêu?"
Sơn Trúc không ngờ tên nhát gan trước đây lại mạnh miệng như thế!
"Một nghìn."
Lục Minh bĩu môi.
Sơn Trúc ngây ngốc???
Trả giá cũng không nên như vậy chứ? Năm mươi nghìn trả còn một nghìn? Quá đáng thật đấy!
"Không được."
Sơn Trúc tức giận: "Nếu như một nghìn thì tôi lập tức đi bán cho những chuỗi cửa hàng kia."
"Vậy anh đi đi."
Lục Minh vô cùng thản nhiên.
"Ủa?"
Sơn Trúc nghẹn lời.
Những kẻ lượm vặt như họ không thích bại lộ nơi đông người, đặc biệt là những thứ đồ rất dễ bị người khác chú ý này, chỉ có thể bán cho những cửa hàng nhỏ.
Nhất là... hai tấm này chính là mảnh vỡ thẻ vàng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận