Thậm chí ngay cả những cửa hàng trong trung tâm thành phố bị tổn thất đều là chuyện nhỏ, sau khi Lục Minh công khai toàn diện Fruit Ninja, tấm thẻ bài này thật sự hot rồi.
Tính năng!
Hiệu quả!
Lục Minh đều đã viết hết trong bài viết, xem là hiểu ngay.
Sau khi chế tạo dựa theo bản vẽ thiết kế này, rất nhiều chuyên gia chế tạo thẻ bài phát hiện, tính năng này quả nhiên hoàn thiện hơn, nội dung hoàn chỉnh hơn, thú vị hơn!
Còn về việc ảo cảnh quá đơn giản?
Ngược lại đã chẳng còn ai để tâm.
Có thể nói, Fruit Ninja hot rồi, thịnh hành khắp nơi, còn Lục Minh được không ít người biết đến với tư cách là người sáng lập, hơn nữa hắn còn là người viết bài viết đấy.
Ở một học viện nào đó.
Một vị phó viện trưởng chuyên nghiên cứu về ảo cảnh thở dài một tiếng sau khi xem xong toàn bộ tài liệu của Lục Minh: “Tiếc là không phải chuyên gia ảo cảnh.”
Những giáo sư khác cũng cảm thấy vậy.
Đúng vậy.
Tiếc là không phải chuyên gia ảo cảnh.
Sự thành công của tấm thẻ bài Fruit Ninja này đều dựa vào ảo cảnh, nếu như Lục Minh là một chuyên gia ảo cảnh, vậy đủ để chứng minh sự sáng tạo của Lục Minh về phương diện này!
Đáng tiếc.
Hắn lại không phải.
Hắn là một chuyên gia chế tạo thẻ bài.
Vậy chứng minh, hắn cũng chỉ bỗng dưng nảy ra ý tưởng, sau đó tìm người làm ra. Hơn nữa, cho dù hắn thật sự rất có thiên phú về lĩnh vực ảo thuật cũng không kịp nữa rồi.
Năm nay Lục Minh đã mười sáu tuổi, qua độ tuổi tốt nhất để nhập môn rồi, muốn học lại từ đầu để tu luyện ảo cảnh thì phải từ bỏ thẻ gốc bắt đầu xây dựng lại cốt lõi của ảo cảnh, dĩ nhiên không kịp nữa rồi.
Vì thế vị phó viện trưởng này mới cảm thấy đáng tiếc.
“Bên hiệp hội chuyên gia chế tạo thẻ bài thì sao?
Phó viện trưởng hỏi.
“Phản ứng rất lạnh nhạt, dù sao tuy Fruit Ninja hot nhưng dường như cũng chẳng có kỹ thuật chế tạo thẻ bài nào đáng nói cả, do đó những tiền bối đó hoàn toàn không để ý.”
“Độ hot lần này…”
“Ngược lại đủ để chứng minh khả năng kinh doanh trời phú của cậu ta.”
Một thầy giáo nói vậy.
“Để tôi nghĩ xem.”
Phó viện trưởng vẫn cảm thấy tiếc nuối, thế là chủ động giới thiệu Lục Minh cho bạn thân của mình, một chuyên gia chế tạo thẻ bài chuyên nghiệp, nhưng sau khi xem xong, vị đó im lặng một hồi lâu.
“Thẻ bài này quá đơn giản.”
“Không chỉ là ảo cảnh, toàn bộ quá trình chế tạo thẻ bài đều rất đơn giản.”
“Anh biết tôi nhìn thấy gì không?”
“Không có bất kỳ hàm lượng kỹ thuật nào cả.”
“Không nói đến công nghệ chế tạo thẻ bài cao cấp, chỉ cần bàn về bản vẽ thiết kế này thôi.”
“Đường vân lộn xộn, chỉ có đường vân liên quan đến thẻ năng lượng là ngay ngắn một chút, những đường vân khác tuy có vị trí chính xác nhưng vẽ vô cùng cẩu thả, không có chút thẩm mỹ nào cả.”
“Không nghi ngờ gì cả, đây là một chuyên gia chế tạo thẻ bài chủ yếu làm về thẻ bài năng lượng!”
“Cậu ta là một bia đỡ đạn mà cơ sở đào tạo thẻ bài năng lượng đào tạo ra, hoàn toàn không giống với những chuyên gia chế tạo thẻ bài bình thường, thậm chí không có chuẩn mực mà những chuyên gia chế tạo thẻ bài đáng ra nên có.”
“Có thể ý tưởng về Fruit Ninja tốt, khiến cho cậu ta nổi tiếng.” . ngôn tình ngược
“Thế nhưng đối với chuyên gia chế tạo thẻ bài mà nói…”
Chuyên gia chế tạo thẻ bài kia lắc đầu rời đi.
“…”
Phó viện trưởng im lặng một hồi lâu, thở dài một tiếng: “Đáng tiếc.”
Nhìn trúng Lục Minh tất nhiên không chỉ có ông ta, sự nổi tiếng của Lục Minh khiến rất nhiều người chú ý đến hắn.
Có điều, sau khi nhìn thấy cách vẽ của Lục Minh, những chuyên gia chế tạo thẻ bài này chỉ lắc đầu, tay nghề xuất thân từ cơ sở đào tạo này quá rõ ràng!
“Bút pháp không tốt.”
“Năng lượng không ổn định.”
“Không đủ chuẩn mực.”
Rất nhiều chuyên gia chế tạo thẻ bài đưa ra đánh giá.
Mọi người đều thích thiên tài, nhưng rõ ràng không phải kiểu này.
Những cơ sở đào tạo, mỗi năm đào tạo ra hàng triệu người làm công cấp thấp làm nhiều mà chẳng kiếm được bao nhiêu, có mấy người có thể nổi bật? Huống hồ, cách thức mà những cơ sở đào tạo này coi những chuyên gia chế tạo thẻ bài là máy kiếm tiền, càng làm cho tất cả chuyên gia chế tạo thẻ bài căm ghét. Cùng với đó, bọn họ cũng căm ghét luôn cả những chuyên gia chế tạo thẻ bài mà những cơ sở này đào tạo ra.
Bọn họ chế tạo thẻ bài đâu cơ chứ?
Đó rõ ràng là bắt chước!
Người được đào tạo ra từ cơ sở đào tạo thậm chí không xứng trở thành chuyên gia chế tạo thẻ bài!
“Cơ sở đào tạo… ha ha.”
“Ý tưởng có hay hơn nữa cũng không đỡ được tay nghề thấp kém này, có hot hơn nữa cũng không che giấu được những nét vẽ có thể dùng từ xấu xí để hình dung đó của cậu ta.”
“Đi ra từ cơ sở đào tạo làm mất mặt chuyên gia chế tạo thẻ bài quá.”
“Chuyên gia chế tạo thẻ bài vẫn nên tao nhã.”
Rất nhiều chuyên gia chế tạo thẻ bài đang ném đá Lục Minh.
Có điều cho dù bọn họ đánh giá Lục Minh như thế nào, đều không thể nào ngăn cản được một việc – Fruit Ninja hot rồi, hot đến mức ai cũng không thể nào lờ đi được!
Thậm chí điên cuồng hủy diệt.
Bất kể là thời sự, internet, hay khoảnh khắc, Fruit Ninja dường như quét qua tất cả.
“Anh bao nhiêu điểm rồi?”
“120 rồi, anh thì sao?”
“Tôi 150 rồi, he he.”
“Sặc, lúc 120 điểm có một trận nổ lớn, sao anh tránh được thế?”
“Tôi phản xạ nhanh mà.”
“Không được, tôi phải đi về tu luyện.”
Mọi người bàn luận ầm ĩ.
Thứ hạng, tranh luận, điểm số.
Độ hot bùng nổ.
Fruit Ninja gần như trở thành thẻ bài mà ai cũng cần có.
Đương nhiên, có người không hài lòng với những ảo cảnh đơn giản, bắt đầu thay đổi nâng cấp.
Fruit Ninja chém điên cuồng, Fruit Ninja búa thiên thạch, Fruit Ninja bắn phá bầu trời, các phiên bản mớI kỳ lạ ra lò, vũ khí khác, nghề nghiệp khác, thậm chí bối cảnh của ảo cảnh cũng có sự thay đổi nhẹ, trên nền tảng đó, mọi người sáng tạo ra hiệu quả mạnh hơn.
Fruit Ninja được những chuyên gia ảo cảnh này phát huy rất tốt.
Đương nhiên.
Phổ biến nhất vẫn là phiên bản của Lục Minh.
Quả thật, ảo cảnh của nó quá đơn giản và độ chân thực thấp, thời gian duy trì ngắn, nhưng cấp bậc của nó thấp đến mức khiến người khác phải kinh ngạc, không ai có thể vượt qua!
Cho dù là phiên bản sau khi cập nhật cũng chỉ cần bốn mươi lăm điểm năng lượng!
Ai có thể làm được?
Không ai có thể làm được!
Bởi vì thuật cầu lửa thấp nhất cũng cần đến năm mươi điểm năng lượng, thẻ ảo cảnh Fruit Ninja mà những người đó nâng cấp thậm chí còn vượt qua một trăm điểm năng lượng!
Càng giống như thật, càng tiêu hao nhiều.
Sau khi trải qua phong ba lúc đầu, những cửa hàng thẻ bài lớn chỉ có thể chấp nhận sự phổ biến của thẻ bài, bán thẻ ảo cảnh Fruit Ninja như thẻ tu luyện.
Giá thành một tấm là bảy mươi tệ, chỉ bán một trăm tệ, kiếm được tiền công mà thôi.
“Ông chủ, bán một tấm thẻ Fruit Ninja.”
“Ông chủ, tôi mua mười tấm.”
…
Thành phố Thanh Minh.
Vùng ngoại ô.
Thanh niên xăm mình của công ty cho vay ngơ ngác xem tin tức trên mạng, lại nhìn thấy mấy chữ - người sáng lập Fruit Ninja, lòng cảm thấy đau thắt từng cơn.
Thằng ranh con kia lại có bản lĩnh này sao?
Chết tiệt.
“Anh có giữ lại bản gốc không?”
Gã đàn ông bên cạnh nói: “Nếu như còn giữ bản gốc của tên nhóc này, có thể kiếm một khoản đấy.”
“Tôi…”
Thanh niên xăm mình mở miệng, nói rất khó chịu: “Tên nhóc này sớm đã tất toán cho tôi rồi, tôi cũng đã xóa hết tài liệu, ảnh của cậu ta tất nhiên cũng xóa luôn.”
“Không phải anh có thói quen hay giữ lại bản gốc sao?”
Gã đàn ông trừng mắt: “Đừng có nói với tôi là, đến bản gốc của tên nhóc kia anh cũng không có đấy nhé!”
“Chỉ có ảnh của những cô gái xinh đẹp kia tôi mới lưu.”
Thanh niên xăm mình cười khổ: “Tống tiền mấy đứa nhút nhát một chút, có thể làm một số chuyện, nhưng tên nhóc này... tôi giữ lại làm gì chứ?”
Bức ảnh giả gái đó, ngoài việc tốn bộ nhớ ra thì có tác dụng gì chứ.
Trời mới biết.
Lần đầu tiên nhìn thấy những tấm ảnh đó, anh ta đã bị choáng ngợp, thậm chí còn muốn ba chấm, mãi đến sau này khi biết được tên đó là đàn ông thì suýt chút nữa buồn nôn.
Nếu như không phải vì một trăm nghìn tệ, anh ta sớm đã xóa rồi!
Sao có thể giữ lại chứ?
Ai từng nghĩ, tên kia lại có thực lực này?
“Tiền tới tay rồi mà…”
Mấy người rất ảo não.
Bọn họ biết rõ, không có ảnh khỏa thân, Lục Minh sẽ không thèm để ý bọn họ!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận