Sau khi qua loa đối phó với mẹ vài câu, Thịnh Nhất Hạ kết thúc cuộc trò chuyện gượng gạo với bà.
Sau đó, hắn lại trả lời thêm vài tin nhắn của bạn bè, bạn học, nhưng vẫn không thấy Tần Vi Vi hồi âm.
Hắn biết rõ — đó là thói quen của cô, đồng nghĩa với việc cô đang giận.
Trước đây, nếu là chuyện này, Thịnh Nhất Hạ nhất định sẽ nghĩ đủ cách dỗ dành cho cô nguôi giận.
Nhưng bây giờ hai người đã chia tay, hắn đương nhiên không còn nghĩa vụ đó nữa.
Hắn tiện tay đeo khẩu trang, rồi lôi từ trong balô ra một quyển Phân tích và Thiết kế Mạch Tích hợp Tương tự, chậm rãi ôn lại kiến thức.
Dù đã được tuyển thẳng học cao học và chính thức trở thành học trò dưới trướng thầy Cao Hồng Bác, nhưng không thể phủ nhận hắn từng sao nhãng chuyện học hành.
Có thời gian thì phải tranh thủ bù lại thôi.
Lúc đầu hắn còn khó tập trung, nhưng không biết có phải nhờ năng lực Thần Niệm mà tinh thần sắc bén hơn hay không, chỉ một lúc sau hắn đã hoàn toàn chìm vào sách, dần quên mất mọi thứ xung quanh, trong đầu không ngừng nảy sinh những lĩnh ngộ mới mẻ.
Học tập khiến con người hưng phấn, thời gian cũng vì thế trôi rất nhanh.
Từ ga Kim Ô đổi sang tàu cao tốc, rồi suốt dọc đường đến ga Hồng Kiều thành phố H, hắn vẫn luôn học không ngừng nghỉ. Mấy tiếng đồng hồ miệt mài, hắn cảm thấy thu hoạch được không ít — những kiến thức từng mơ hồ nay bỗng trở nên sáng tỏ hơn nhiều.
Thu dọn sách vở, hắn kéo hành lý, xếp hàng đón taxi từ điểm chờ để đi về khu Cảnh Thần Hoa Đình.
Căn hộ ở Cảnh Thần này là do mẹ hắn mua đứt toàn bộ, để phòng khi sau này hắn học tập hay làm việc ở thành phố H sẽ có chỗ ổn định.
Để đủ điều kiện mua nhà tại H, mẹ hắn còn phải nhận một chân vị trí rảnh rang tại chi nhánh kinh doanh ở thành phố này suốt mấy năm, đóng đầy đủ bảo hiểm xã hội và thuế thu nhập cá nhân.
Hiện đang là giờ cao điểm, Thịnh Nhất Hạ ngồi tựa thoải mái vào ghế xe, qua cửa kính nhìn ra ngoài.
Dòng xe cộ chen chúc như mắc cửi, ánh hoàng hôn đã đổ xuống khắp những tòa nhà san sát, tựa như sắc neon đến sớm.
Đến tận 6 giờ rưỡi chiều.
Taxi mới chạy đến con phố thương mại cạnh Cảnh Thần Hoa Đình.
Nhưng ở đây lại kẹt cứng, tiếng còi xe inh ỏi liên hồi, bác tài cũng bấm còi không ngớt, vậy mà dòng xe vẫn chẳng nhích được chút nào.
Thịnh Nhất Hạ nhìn ra ngoài cửa kính, thấy ngay bên cạnh chính là khu phố thương mại.
Đây là khu thương mại phụ trợ của Cảnh Thần Hoa Đình, giá thuê không hề rẻ, qua biết bao vòng chọn lọc khắc nghiệt, những nhà hàng còn trụ được ở đây đều có tay nghề không tồi, buổi tối lại càng nhộn nhịp.
Phía gần khu thương mại có một cổng phụ vào khu dân cư, cũng khá gần tòa nhà nơi hắn ở.
Ngày trước khi còn sống chung với Tần Vi Vi, mỗi lần đi ăn khuya bọn họ đều đi đường cổng phụ này, con đường ấy hắn đã quá quen thuộc.
“Bác tài, cho tôi xuống đây là được rồi.”
Hắn lịch sự nói với tài xế, nghĩ lát nữa sẽ trả thêm 20 tệ để bù cho ông ta.
Không ngờ —
Tài xế lập tức sầm mặt, mồm mắng xối xả.
Thịnh Nhất Hạ cũng không vui, cau mày nhìn chằm chằm ông ta:
“Coi lại cái miệng của ông đi.”
Hắn tuy là người tính tình tốt, nhưng không có nghĩa là sẽ chịu được người khác mở miệng chửi lôi cả mẹ hắn vào.
Tài xế trông đầy vẻ khó chịu, vừa định vặc lại thì bất chợt chạm phải ánh mắt của hắn — bỗng dưng một cảm giác áp lực và sợ hãi vô hình dâng lên.
Ông ta theo phản xạ rụt cổ lại, lập tức xìu giọng, vội vàng tắt đồng hồ tính cước.
Thịnh Nhất Hạ thấy thế cũng hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ra — đây hẳn là tác dụng của năng lực Thần Niệm.
Hắn nhớ rõ thẻ kỹ năng này từng mô tả: “Thần Niệm là sự hiện thực hóa của tinh thần lực, có các năng lực như: do thám, điều khiển vật thể, trấn nhiếp, nhiễu loạn ý thức, kháng nhiễu ý thức…”
Điều khiển phi bài là biểu hiện của năng lực điều khiển vật thể, vậy thì tình huống vừa rồi rõ ràng là hiệu quả của trấn nhiếp rồi.
Hắn không nói gì thêm, thanh toán đủ tiền theo đồng hồ rồi xuống xe.
Đeo balô, kéo vali hành lý, hắn đi dọc theo lề đường, chưa được bao xa thì thấy phía trước có một dải dây phong tỏa chắn gần hết con đường.
Bên kia đường, mấy cảnh sát giao thông đang phân luồng, cố gắng giải tỏa đám xe kẹt cứng.
Thịnh Nhất Hạ tò mò ngó qua — liền thấy trong một cửa hàng vẫn còn khói đen bốc lên cuồn cuộn, những tấm kính lớn vỡ nát như bị thứ gì đó làm chấn động, mảnh vụn văng khắp mặt đất.
Vị trí kia… chẳng phải là Hải sản Trần Ký sao?
Hắn vẫn còn ấn tượng sâu với nhà hàng này — nhớ rõ bà chủ là một phụ nữ trung niên vẫn còn rất mặn mà, làm việc dứt khoát, tính tình lại phóng khoáng, hải sản ở đó cũng tươi ngon, tay nghề nấu nướng rất khá.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận