Ngón tay hắn liên tiếp bật động, năm lá bài poker lập tức đồng loạt bắn ra, xoay tít như chong chóng bay vút đi hai ba mét, rồi khựng lại giữa không trung, sau đó nhanh như chớp kéo ngược về, trở lại kẹp giữa các ngón tay của Thịnh Nhất Hạ.
Ngón tay khẽ búng, chúng lại tiếp tục được bắn ra lần nữa.
“Véo véo véo!”
Năm lá bài như những cánh bướm lượn lờ, không ngừng bay múa xung quanh hắn.
Chúng lúc thì lao đi như đường thẳng rồi vút về, lúc lại vẽ thành đường cong như boomerang, có khi lại xoay tít quanh hắn một vòng rồi quay về nằm gọn trong tay.
Các quỹ đạo chồng chéo tạo thành vô số tàn ảnh, khiến người ta hoa cả mắt.
Mỗi khi hai lá bài tưởng như sắp va vào nhau, chúng lại lướt sát qua trong gang tấc, chuẩn xác đến mức đáng kinh ngạc, như thể đã trải qua vô số lần luyện tập hoàn hảo — đẹp đến mức khiến người xem phải nín thở.
Phải hơn một phút sau, khi hai bên thái dương bắt đầu căng lên, cảm giác tinh thần hơi mỏi mệt, hắn mới tiếc nuối dừng lại.
Năm lá bài xếp ngay ngắn trong lòng bàn tay hắn, nghe lời và linh hoạt như thể đã trở thành một phần của những ngón tay thon dài ấy.
“Phù!”
Liên tục dùng thần niệm để điều khiển bài như vậy, quả thật rất hao tổn tinh lực.
Hắn xoa xoa giữa trán và hai bên thái dương đang hơi nhức, rồi khẽ động niệm: “Xem khe kỹ năng thẻ bài.”
Giao diện khe thẻ bài lập tức hiện lên trong đầu hắn.
Hắn nhìn thẻ kỹ năng Điều Khiển Bài trước, thanh kinh nghiệm đã nhảy vọt thêm một phần mười — thật đáng mừng.
Tiếp đó nhìn sang thẻ kỹ năng Thần Niệm, thanh kinh nghiệm chỉ nhích thêm một chút, khoảng một phần ba mươi.
Hai thẻ kỹ năng một sao màu trắng, mà tốc độ tăng kinh nghiệm lại khác nhau?
Hắn ngẫm nghĩ, đại khái đoán rằng thần niệm hỗ trợ rất lớn cho điều khiển bài, nhưng điều khiển bài lại không giúp ích nhiều cho thần niệm, cụ thể thế nào thì còn cần kiểm chứng thêm.
Lúc này vì hơi mệt, cảm giác phấn khích khi có kỹ năng mới cũng dần lắng xuống.
Hắn không khỏi bắt đầu nghĩ đến một vấn đề thực tế: Trong xã hội hiện đại có pháp luật, cái kỹ năng phóng bài đầy sát thương này… rốt cuộc có thể dùng vào việc gì?
Đánh người?
Có khi chưa kịp đánh xong đã phải vào bóc lịch.
Dùng làm ảo thuật biểu diễn?
Hay quay video làm hot mạng?
Dù không phải là không thể, nhưng hắn chẳng hề có hứng thú với chuyện làm người nổi tiếng.
Vừa nghĩ, hắn vừa thu dọn hành lý. Dọn xong, hắn tạm gác những ý nghĩ vẩn vơ đó sang một bên.
Dù sao sau khi quay xong vai này, hắn còn có thể tiếp tục rút thẻ, biết đâu lần sau sẽ rút trúng siêu năng lực hữu ích hơn.
Sau đó, hắn đeo ba lô, kéo vali ra ngoài. Khi đi ngang qua tấm gương toàn thân ở cửa, hắn theo thói quen dừng lại nhìn một cái.
Trong gương là một thân hình cao ráo cân đối, dưới lớp áo thun là cơ bụng tám múi hiện rõ, ngũ quan trẻ trung tuấn tú, rạng rỡ như ánh nắng — một gương mặt đủ để kiếm sống bằng nhan sắc.
Hắn ngắm nghía vẻ đẹp trai của mình một chút, rồi mới rời phòng, đi thang máy xuống sảnh khách sạn, trả thẻ phòng cho lễ tân rồi rời khỏi khách sạn.
Tìm một quán nhỏ ăn qua bữa xong, hắn gọi xe công nghệ đi trung tâm xe khách.
Rất nhanh, hắn đã ngồi trên chuyến xe buýt đến ga tàu Kim Ô, rồi đặt vé cao tốc từ Kim Ô đến thành phố H qua ứng dụng 12306. Lo xong mọi việc, hắn mới bắt đầu mở WeChat để tập trung trả lời một loạt tin nhắn.
Là một diễn viên tuyến mười tám, bình thường mỗi khi đi làm hắn đều có thói quen bỏ điện thoại vào tủ đồ, đợi xong việc mới đọc và trả lời tin nhắn.
Vì lâu rồi chưa xem, tin nhắn chưa trả lời trên WeChat đã chất đống.
Hắn mở mục trò chuyện ghim trên đầu.
Chị Trương — quản lý của hắn — đã nhắn một tiếng trước:
“Nhất Hạ, bên em quay xong chưa?”
Hắn nhanh tay gõ trả lời:
“Chị Trương, em quay xong rồi, đang chuẩn bị về thành phố H, chắc tầm hơn bảy giờ tối tới nhà.”
Đối phương trả lời ngay tức thì:
“Ừ, đi đường nhớ cẩn thận. Tối nay cứ nghỉ ngơi đi, mai sáng qua công ty một chuyến.”
“Vâng chị Trương.”
Trả lời xong tin của quản lý, hắn vừa định trả lời mẹ thì đúng lúc có tin nhắn mới bật lên.
Ghi chú tên — Vi Vi:
“Chiều nay em phải qua khu Cảnh Thần lấy đồ, anh có ở nhà không?”
Hắn hơi sững lại.
Cô ấy không phải đang quay phim ở Tô Thành sao?
Sao lại xong sớm thế?
Hắn không mở trang cá nhân của cô, suy nghĩ một chút rồi nhắn lại:
“Chiều nay anh không ở nhà. Nếu em chưa vứt thẻ ra vào khu chung cư thì có thể tự vào lấy. Vân tay của em trong khóa cửa anh đã xóa rồi, tới cửa thì nhắn cho anh, anh sẽ mở tạm mật khẩu từ xa.”
Đợi một lát không thấy hồi âm, hắn cũng không để tâm, thoát ra rồi mở tin nhắn của mẹ:
“Con trai, ba con nghe nói con chia tay bạn gái bên trường nghệ thuật rồi, với lại sắp bị đào thải khỏi giới giải trí, trưa nay mừng quá nên phá lệ uống thêm vài ly. Ổng vừa nhờ mẹ hỏi… con có chịu về kế nghiệp không?”
Mặt hắn lập tức đen lại.
Lão già đó… thật sự không thể mong con trai mình khá khẩm lên nổi sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận