“Vấn đề là bây giờ không còn tiền.”
Chu Thục Nguyệt thở dài nói.
“Tổng đầu tư cho dự án của chúng ta chỉ có bốn triệu, giai đoạn đầu tiêu quá nhiều, khâu hậu kỳ lại đội thêm ba trăm nghìn so với dự toán, giờ gần như chẳng còn tiền cho quảng bá nữa.”
Có tiền thì còn có thể liều một phen, chứ không có tiền để quảng bá thì chắc chắn phim sẽ flop.
Nhóm chat chìm vào im lặng.
Ngoài mấy người chỉ chăm chăm kiếm tiền bất chấp, thì chẳng ai muốn bộ phim mình góp mặt lại thất bại cả.
Chỉ khi phim hot, mọi người mới có thể nổi lên theo, mở rộng cơ hội nhận vai và nâng cao giá trị bản thân.
“Liều thì liều vậy… tôi sẽ vay hai triệu để đẩy mạnh truyền thông, biết đâu gỡ lại được vốn, khi đó vẫn còn cơ hội gom đội tái chiến.”
Chu Thục Nguyệt nghiến răng nói.
“Tôi còn một căn nhà ở Tô Thành, đem đi thế chấp thì xoay hai triệu trong thời gian ngắn không thành vấn đề. Các anh chị em chờ tin vui của tôi nhé.”
Đọc đến đây —
Thịnh Nhất Hạ lên tiếng: “Chị Chu, khoan đã.”
“Nhất Hạ, em đừng khuyên chị. Liều thì còn cơ hội, không liều thì thua chắc.”
Chu Thục Nguyệt như thể đã hạ quyết tâm.
Quả đúng vậy, người dám làm nghề nhà sản xuất, ai mà chẳng có gan lớn.
“Em không định khuyên chị liều hay không liều, em chỉ muốn giúp chị phân tích số liệu, xem có đáng để liều không, hoặc nên liều theo cách nào để thắng cao nhất.”
Thịnh Nhất Hạ nói.
“Vừa rồi em xem dữ liệu chị đưa, hiện vấn đề lớn nhất nằm ở đoạn từ phút thứ 8 đến phút 30.”
“Đoạn đó em cũng xem rồi, đúng là bình bình, chẳng có điểm nhấn gì, tỉ lệ người xem thoát giữa chừng cao cũng hợp lý thôi.”
Chưa để ai kịp hỏi,
Thịnh Nhất Hạ nói tiếp:
“Nhưng từ sau phút 30, phim lại bắt đầu có điểm sáng, độ bám dính tăng đột ngột, thậm chí có dấu hiệu đảo ngược, chứng tỏ có người sau khi thoát ra lại tua nhanh đến đoạn sau để xem tiếp.”
“Kết hợp với nội dung em xem, đúng phút 30 là lúc A Tinh vượt qua giai đoạn tâm lý suy sụp, dùng siêu năng lực biểu diễn một màn điều khiển bài cực ngầu, hiệu ứng rất bắt mắt, nhìn là biết phần đó tốn kha khá chi phí hậu kỳ.”
“Từ đó mà xét, tuy diễn xuất của em không có gì nổi bật, nhưng khán giả lại rất thích màn điều khiển bài siêu ngầu kia. Vậy nên, nếu chị Chu dùng số tiền hai triệu đi vay để tập trung quảng bá cảnh A Tinh hồi sinh với màn điều khiển bài, rồi kết hợp làm nội dung truyền thông theo hướng đó thì sẽ là phương án tối ưu nhất.”
“Phần viết nội dung quảng bá, có thể nhấn mạnh bộ phim áp dụng cách kể ‘dìm trước nâng sau’, cho rằng sự bình lặng ban đầu là để làm nền cho phần bùng nổ về sau.”
“Dùng các câu như ‘Sau 30 phút, phim bùng cháy cực đỉnh’, ‘Một kiệt tác suýt nữa bị biên tập làm chôn vùi’... để tăng độ bao dung của khán giả mới với 30 phút đầu hơi nhạt, nhờ vậy sẽ nâng được tỉ lệ xem hết phim và thời lượng xem trung bình.”
“Khi có thêm lượng người xem từ bên ngoài, cộng với dữ liệu tổng thể cải thiện, trang chiếu phim cũng sẽ có lý do để đẩy mạnh quảng bá, từ đó tạo hiệu ứng dây chuyền tích cực.”
Chu Thục Nguyệt gửi một icon sốc, rồi cảm thán:
“Nhất Hạ, nghe em phân tích xong chị như được khai sáng, đầu óc thông suốt, biết rõ bước tiếp theo phải làm gì, nên làm gì, và làm thế nào cho đúng rồi.”
“Chị quá lời rồi, chẳng qua chị là người trong cuộc nên bị quáng thôi.”
“Đúng là học cao có khác… em còn gợi ý gì nữa không?”
Thịnh Nhất Hạ còn chưa kịp mở miệng, nữ chính đã lên tiếng với đề xuất chí mạng:
“Em đề nghị… đổi vị trí trung tâm poster quảng bá sang Nhất Hạ, tốt nhất là thêm hiệu ứng màn điều khiển bài siêu ngầu, chứ nhan sắc của anh Hoa thật sự không đủ sức gánh.”
Nếu là lúc trước khi phim flop, đây chắc chắn bị coi là tranh giành tài nguyên, dễ gây mâu thuẫn.
Nhưng bây giờ thì khác — chỉ là nỗ lực cuối cùng để cứu vãn, chẳng ai thèm để bụng nữa.
“…” Nam chính A Hoa gửi một loạt dấu chấm và một câu đầy nghi vấn:
“A Tinh có thể đẹp trai hơn tôi sao? Tôi còn được gọi là ‘Tiểu A Hoa của đại lục’ cơ mà ~~”
“Đẹp trai hơn.”
Nữ chính.
“Đẹp trai hơn.”
Nữ phụ.
“Đẹp trai hơn.”
Đại phản diện A Giới.
“Đẹp trai hơn.”
Chu Thục Nguyệt.
“…”
Nam chính A Hoa.
“Chờ tin vui của tôi đi.”
Chu Thục Nguyệt như thể vừa khai thông nhâm đốc mạch, bỗng chốc không còn do dự hay hoang mang, ánh mắt rực lửa, tràn đầy tự tin –
“Lần này, bà đây sẽ dẫn đám tiểu binh tép riu các người làm một trận lật kèo thật đẹp! Sau đó mời các người quay phần tiền truyện của ‘Vua Bài’ phần 2, đầu tư chắc chắn vượt chục triệu!”
“Chúng ta nhất định sẽ thắng! Đây là Chu Thục Nguyệt tôi nói, dù Jesus có tới cũng không cản nổi!”
“Chị Chu cố lên! Đợi có bản nội dung quảng bá mới, bọn em sẽ cùng chị đẩy truyền thông nữa ~~”
Bầu không khí ảm đạm trong nhóm chat phút chốc lại bùng lên ngùn ngụt.
----
Chú thích:
“Flop” là một từ tiếng lóng tiếng Anh, thường dùng trong giới giải trí (phim ảnh, âm nhạc, game…) và mạng xã hội.
- Nghĩa: thất bại, ế ẩm, không được đón nhận, không thành công như mong đợi, “ế”, “xịt”,
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận